Thứ Hai , 6 Tháng Năm 2024
Home / SUY GẪM CÙNG CÁC MỤC SƯ / Con Trai Của Sự An Ủi

Con Trai Của Sự An Ủi

me 1

Một bài hát cổ của Merle Haggard, “Liệu Chúng Ta Có Sống Sót Qua Tháng Mười Hai”, là câu chuyện về một người bị xí nghiệp sa thải nên không có tiền mua quà Giáng Sinh cho cô con gái bé bỏng của mình. Dù tháng Mười Hai được cho là tháng hạnh phúc của năm, nhưng cuộc sống của ông dường như thật đen tối và lạnh lẽo.

Sự chản nản không chỉ dành riêng cho tháng Mười Hai, nhưng đó có thể là tháng chán nản nhất. Những mong đợi của chúng ta có thể nhiều hơn, và nỗi buồn thấm sâu hơn. Vì vậy, một sự an ủi nhỏ bé có thể rất hữu ích.

Giô-sép, quê ở Síp, là một trong số những người đầu tiên đi theo Chúa Giê-xu. Các sứ đồ gọi ông là Ba-na-ba, nghĩa là “con trai của sự an ủi”. Chúng ta gặp ông ở Công vụ 4:36-37 khi ông bán tài sản của mình và quyên góp tiền để giúp các tín hữu khác đang gặp khó khăn.

m 2

Về sau, chúng ta thấy các môn đồ đều nghi sợ Sau-lơ (Công vụ 9:26), “nhưng Ba-na-ba giúp đem ông đến với các sứ đồ.” (c.27). Sau-lơ, về sau gọi là Phao-lô, là người trước đây đã tìm mọi cách để giết hại các tín hữu, nhưng Ba-na-ba đã bênh vực rằng Sau-lơ đã được Đấng Christ biến đổi.

Mọi người xung quanh chúng ta đều mong được khích lệ. Một lời nói đúng lúc, một cuộc gọi, hay một lời cầu nguyện có thể nâng đỡ đức tin của họ nơi Chúa Giê-xu.

Sự rộng lòng và hỗ trợ của Ba-na-ba cho thấy con trai hay con gái của sự an ủi nghĩa là gì. Đó có lẽ là món quà lớn nhất mà chúng ta có thể trao tặng cho người khác trong mùa Giáng Sinh này.

PRAYER
Lạy Chúa, con cảm ơn Ngài về món quà an ủi. Nguyện chúng con sẽ an ủi người khác như họ đã an ủi chúng con.

CONCLUSION
An ủi có thể là món quà lớn nhất mà chúng ta có thể trao tặng nhau trong mùa Giáng Sinh này.

odb.org

invite

Bobby đang lạnh cóng ở sân sau nhà trong giá tuyết. Bobby không mang ủng, cậu không thích mang ủng, mà thật ra thì cậu cũng chẳng có đôi ủng nào để mang. Cậu mang đôi giày bata bằng vải mỏng có vài cái lỗ rách, thiệt tội nghiệp cho đôi giày khi phải ở ngoài giá tuyết như vầy.
Bobby đã ở ngoài sân cả tiếng đồng hồ rồi. Và dù rằng đã cố gắng hết sức có thể, cậu cũng chẳng suy nghĩ ra mình có cái gì để tặng mẹ trong dịp lễ Giáng Sinh năm nay. Cậu lắc đầu và nghĩ, “Cũng vô dụng thôi, dù mình có nghĩ ra được, thì mình cũng chả có tiền đâu mà mua.”
Từ khi cha cậu qua đời cách đây ba năm, gia đình năm người của cậu thật sự khó khăn. Không phải vì mẹ cậu không lo chăm sóc các con, cũng không phải bà không cố gắng làm lụng, mà bởi vì dù bà có cố gắng tới đâu đi nữa cũng không bao giờ đủ cả. Mẹ cậu phải làm việc ngày đêm ở bệnh viện, nhưng đồng lương nhỏ bé của bà chỉ đủ trang trải cho một cuộc sống khá chật vật.
Khi gia đình cậu càng thiếu thốn tiền bạc và vật chất bao nhiêu, thì họ càng yêu thương và gắn bó với nhau bấy nhiêu. Bobby có hai chị lớn và một em gái nhỏ, cả ba đều lo quán xuyến việc nhà mỗi khi mẹ vắng nhà.
Hai chị và em gái của Bobby đều đã tự làm những món quà thật đẹp dành cho mẹ. Nhiều khi nghĩ cũng thấy hơi không công bằng, vì Bobby chẳng biết tự làm những món quà như các chị và em của cậu. Giáng sinh lại càng gần, và cậu vẫn chưa có gì cả.
Đưa tay quẹt nước mắt, Bobby đá mạnh vào tuyết, rồi cậu bắt đầu đi xuống phố, đến những nơi có những cửa tiệm và quầy bán hàng. Thật chẳng dễ dàng khi mới sáu tuổi mà lại chẳng có cha bên cạnh, nhất là khi cậu cần có một người đàn ông để nói chuyện. Bobby đi từ tiệm này sang tiệm khác, nhìn vào những cửa sổ trang trí rất lộng lẫy. Những món đồ thật đẹp, và cũng có nghĩa rằng chúng đã vượt quá khả năng của cậu.
Trời càng lúc càng tối, Bobby buồn bã, định quay về nhà thì bất ngờ mắt cậu bắt gặp phải một tia sáng mặt trời le lói phản chiếu từ một vật gì đó bên lề đường. Cậu cuối xuống và phát hiện đó là một đồng 10 xu. Có lẽ không ai cảm thấy mình giàu có như Bobby lúc này.
Trong lúc cậu nắm chặt gia tài vừa mới tìm thấy trong tay, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp thân thể cậu, Bobby bước nhanh về phía cửa hiệu đầu tiên mà cậu nhìn thấy. Nhưng niềm vui của cậu nhanh chóng bị dập tắt khi tất cả các chủ tiệm, hết người này đến người khác, bảo cho cậu biết rằng cậu sẽ chẳng thể mua được thứ gì với đồng 10 xu đó đâu.
Cậu thấy một cửa hiệu bán hoa và cũng mạnh dạn bước vào xếp hàng, hi vọng sẽ mua được một đóa hoa. Khi người chủ hiệu hỏi ông có thể giúp gì cho cậu, Bobby xòe tay ra với một đồng 10 xu và hỏi không biết cậu có thể mua một bông hoa làm quà cho mẹ vào mùa Giáng sinh này không. Người chủ hiệu hết nhìn Bobby và lại nhìn đồng 10 xu trong tay cậu. Im lặng một lúc, ông ta vỗ vào vai Bobby và nói, “Cháu đứng đây chờ một chút để xem ta có thể làm được gì cho cháu?”
Trong lúc đứng chờ, Bobby ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp và cậu hiểu vì sao mà các bà mẹ và những cô gái trẻ lại thích hoa đến thế.
Tiếng cửa hiệu đóng lại kéo Bobby về với thực tế, người khách cuối cùng đã rời khỏi. Chỉ còn lại một mình trong cửa hiệu, Bobby chợt cảm thấy cô đơn và sợ hãi.
Vừa lúc ấy, người chủ cửa hiệu bước ra và tiến đến quầy bán hàng. Và, trước mắt Bobby là 12 đoá hoa hồng cánh dài, màu đỏ rực rỡ với những chiếc lá màu xanh được gói xen kẽ với những bông hoa “babie” trắng nhỏ li ti trong một tờ giấy bạc lớn. Tim Bobby như ngừng đập khi người chủ hiệu cầm bó hoa và đặt cẩn thận vào trong một chiếc hộp dài màu trắng.
“Cái này giá 10 xu đấy cậu bé,” người chủ hiệu vừa nói vừa đưa tay ra nhận đồng 10 xu từ Bobby. Một thoáng nghi ngờ, Bobby chìa tay đưa đồng 10 xu cho ông ta. Có thật thế không? Khi mà chẳng có ai khác chịu bán cho cậu một thứ gì có giá bằng đồng 10 xu của cậu. Cảm nhận được vẻ do dự của cậu, người chủ hiệu bảo, “Tôi vừa có hơn 20 bông hồng bán với giá 10 xu cho 12 bông. Cậu có muốn mua không?”
Lần này thì Bobby không còn do dự nữa, và khi người chủ hiệu đặt chiếc hộp dài đựng những bông hoa xinh đẹp ấy vào tay Bobby thì cậu biết đây là sự thật. Bước ra khỏi cửa hiệu, người chủ hiệu hoa còn đứng tiễn cậu, và Bobby còn được nghe ông ta chúc, “Chúc cháu một mùa giáng sinh thật vui vẻ nhé.”
Khi người chủ hiệu bước vào trong, người vợ của ông bước ra và hỏi, “Anh đang nói chuyện với ai vậy, mấy đóa hoa anh bó lúc nãy đâu rồi?”
Nhìn đăm chiêu qua khung cửa sổ, và những giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt, ông chậm rải trả lời, “Một điều lạ lùng xảy ra cho anh sáng nay. Trong lúc anh đang chuẩn bị mọi thứ để mở cửa hiệu, thì dường như có một tiếng nói vang vọng bên tai anh, bảo anh chuẩn bị 12 đóa hoa tốt nhất cho một món quà đặc biệt. Anh không chắc là anh nghe có đúng không hay anh lại ngớ ngẩn nữa. Một vài phút cách đây, một cậu bé rách rưới bước vào bên trong cửa hiệu của mình, bảo rằng cậu ta muốn mua một đóa hoa cho mẹ chỉ với đồng 10 xu.
Khi anh nhìn cậu bé, anh chợt nhìn thấy chính mình cách đây nhiều năm. Lúc đó, anh quá nghèo đến nỗi chẳng có thể mua được gì tặng cho mẹ làm quà Giáng sinh. Rồi một người đàn ông với chòm râu rậm rạp mà anh chưa bao giờ gặp đã chặn anh lại và cho anh 10 dollar.
Khi anh nhìn thấy cậu bé tối nay, anh chợt hiểu rằng ai đã nói cho anh nghe vào buổi sáng nay, và anh đã gói 12 bông hồng tốt nhất làm quà cho cậu bé.”
Nói đoạn, hai vợ chồng người chủ hiệu hoa ôm chầm lấy nhau thật yêu thương, và khi họ bước ra bên ngoài, mặc dù trời giá lạnh, họ vẫn thấy lòng mình thật ấm áp.

m 3

Câu hỏi suy gẫm 
+ Đức Chúa Trời đã dành cho bạn một tình yêu vô giá trong đêm Giáng Sinh, bạn có sẵn sàng chia xẻ tình yêu đó cho người khác trong mùa Giáng Sinh này không?

Mỗi ngày một câu Kinh Thánh 
I Gi. 4:11
Hỡi kẻ rất yêu dấu, nếu Đức Chúa Trời đã yêu chúng ta dường ấy, thì chúng ta cũng phải yêu nhau.

   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn