Thứ Bảy , 27 Tháng Tư 2024
Home / MỖI TUẦN MỘT SỨ ĐIỆP / MỘT QUAN ĐIỂM KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN

MỘT QUAN ĐIỂM KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN

jesus-teaching-1-GoodSalt-pppas0167

“Dù sao đi nữa tôi cũng sống theo lời dạy của Bài Giảng Trên Núi.” Tôi bất ngờ khi có nhiều người suy nghĩ như vậy. Tôi luôn cảm thấy họ chỉ đang đùa thôi. Những tiêu chuẩn của Bài Giảng Trên Núi khiến Mười Điều Răn trở nên như chuyện trẻ con. Bạn có đói khát sự công bình không? Bạn có nằm trong số những người có tấm lòng trong sạch, là những người sẽ được thấy Đức Chúa Trời không? Bạn có phải là người đem lại sự hòa thuận tại nhà và tại sở làm không? Bạn có chịu bị người khác cư xử bất công, thậm chí là bắt bớ vì lẽ phải không? Bạn có đi và làm hòa với người mà bạn ghét cay ghét đắng sự tinh quái của người đó trước khi bạn đến nhà thờ cùng với của lễ dâng hiến của bạn không? Bạn có đối xử bình đẳng trọn vẹn với mọi người mà bạn gặp, giống như Cha Thiên Thượng của bạn – Đấng ban mưa cho những người công bình lẫn những người không công bình?
“Đừng lo lắng về ngày mai: hãy tin Cha Thiên Thượng, Đấng chăm sóc cho hoa và chim,” theo như Bài Giảng Trên Núi. Bạn có thích điều đó không?” Đừng nói: ‘Chúng ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì?’ Nhưng trước hết hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, và những điều đó bạn sẽ được cho thêm,”. Bạn có thích điều đó không? Không, dĩ nhiên là bạn không thích, và tôi cũng vậy. Vậy chúng ta sẽ phải rất cẩn thận khi khoe khoang rằng chúng ta sống theo Bài Giảng Trên Núi. Bởi Bài Giảng Trên Núi rút lại bằng một sự đảm bảo trịnh trọng rằng nếu chúng ta không vâng theo lời dạy của Đức Chúa Giê-su trong Bài Giảng này, chúng ta sẽ đối mặt với sự hư mất. Đức Chúa Giê-su phán: “Vậy, kẻ nào nghe và làm theo lời ta phán đây, thì giống như một người khôn ngoan cất nhà mình trên vầng đá. Có mưa sa, nước chảy, gió lay, xô động nhà ấy; song không sập, vì đã cất trên đá. Kẻ nào nghe lời ta phán đây, mà không làm theo, khác nào như người dại cất nhà mình trên đất cát. Có mưa sa, nước chảy, gió lay, xô động nhà ấy, thì bị sập, hư hại rất nhiều” (Ma-thi-ơ 7:24-27).
Vào ngày đó, sẽ chẳng có tác dụng gì khi nói rằng: “Lạy Chúa, tôi đã làm hết sức mình, thậm chí nhiều lần đến nhà thờ.” Bài Giảng cho chúng ta câu trả lời của Chúa: “Chẳng phải hễ những kẻ nói cùng Ta rằng: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa,’ thì đều được vào nước thiên đàng đâu; nhưng chỉ kẻ làm theo ý muốn của Cha Ta ở trên trời mà thôi. Ngày đó, sẽ có nhiều người thưa cùng ta rằng: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa, chúng tôi chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri sao? nhân danh Chúa mà trừ quỉ sao? và lại nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ sao?’ Khi ấy, Ta sẽ phán rõ ràng cùng họ rằng: ‘Hỡi kẻ làm gian ác, ta chẳng biết các ngươi bao giờ, hãy lui ra khỏi ta!’” (Ma-thi-ơ 7:21-23).
Có vẻ như đó là một hồi chuông báo tử cho mọi nỗ lực thanh minh của con người trước Đức Chúa Trời. Điều ấy không thể thực hiện được. “Vì người nào giữ trọn luật pháp, mà phạm một điều răn, thì cũng đáng tội như đã phạm hết thảy,” theo sứ đồ Gia-cơ 2:10. Sau hết, nếu tôi đã lái xe quá tốc độ qui định, sẽ chẳng có ích gì nếu tôi nói tôi chưa bao giờ cướp ngân hàng và chưa bao giờ cướp của từ một cụ già. Tôi vi phạm tốc độ giao thông. Tôi gặp rắc rối. Đối với Chúa, tôi vi phạm luật lệ của Ngài hằng ngày, hằng giờ. Tôi gặp vấn đề lớn. Vậy thì đó sẽ là một lời biện hộ yếu ớt khi nói rằng: “Tôi đã làm hết sức.”

images
Thành thật mà nói, trước hết, tôi đã không làm hết sức. Thứ đến, cái tốt nhất của tôi vẫn chưa đủ đối với một Đức Chúa Trời chí thánh. Tôi cần một mức cao hơn thế rất nhiều để đáp ứng yêu cầu của Ngài. Tôi thấy rằng Kinh Thánh bày tỏ một cách chân thật về những cố gắng của tôi để thể hiện mình là tốt trước cái nhìn của Chúa. Kinh Thánh nói cho tôi biết rằng sự công bình của tôi (sự công bình của tôi, bạn chú ý nhé!) giống như chiếc áo rách bẩn thỉu, phương chi những điều tôi biết là không được tốt lắm. Điều đó ám chỉ rằng tôi đã nhìn vào những tấm gương bị bóp méo và đã có cái nhìn quá cao về những thành tích của bản thân nhưng lại quá xem nhẹ bản tánh và sự đòi hỏi của Đức Chúa Trời. “Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa: ai có thể biết được? Ta, Đức Giê-hô-va, dò xét trong trí, thử nghiệm trong lòng, báo cho mỗi người tùy đường họ đi, tùy kết quả của việc họ làm” (Giê-rê-mi 17:9). Không, nếu đó là tiêu chuẩn, nếu đó là phần đặt cược thì tôi không thể chiến thắng cuộc chơi. Tôi bắt đầu thấy rằng điều tốt nhất của tôi không thể nào đủ tốt đối với Đức Chúa Trời.

Không, nếu đó là tiêu chuẩn, nếu đó là phần đặt cược thì tôi không thể chiến thắng cuộc chơi. Tôi bắt đầu thấy rằng điều tốt nhất của tôi không thể nào đủ tốt đối với Đức Chúa Trời.
Một quan niệm không thể chấp nhận được. Nếu thiên đàng là phần thưởng cho sự xứng đáng thì nơi đó sẽ thật kinh tởm. Nếu tôi đến được thiên đàng bởi tôi đã làm hết sức, dồn hết tâm sức và lập ra những tuyên bố của riêng tôi, bất chấp ai đó sẽ bị tổn thương trên con đường tôi theo đuổi mục đích thì điều đó thật không thể chấp nhận được. Nếu thiên đàng được đưa vào đầy những con người ve vẩy sự tốt lành đáng kinh của họ dưới mũi người khác, đó sẽ là địa ngục. Một bộ phim lần đầu ra mắt cũng đã đủ tệ, với những con người khoe mẽ những bộ cánh thật lộng lẫy vì đó là tất cả giá trị của họ. Có phải thiên đàng chỉ là một buổi ra mắt phim dài nhiều tập? Hãy bỏ ý nghĩ ấy đi!
Một lần nọ tôi nhìn thấy một bia mộ trong một ngôi nhà thờ cổ. Bia mộ cất giữ một cách đầy trang trọng quan điểm cho rằng tôi đã làm điều tốt nhất và Đức Chúa Trời phải hài lòng với điều đó. Bia mộ bày tỏ ý tưởng này thật đáng kinh tởm đến dường nào. Bia mộ của Quốc Vương Ethelred the Unready viết như sau:

tomb-and-gravestone-in-greyfriars-kirk-graveyard-edinburgh-scotland-bxjcaf
Ta, Ethelred, quốc vương Albion (Đảo quốc Anh cổ) trong ngày kinh khiếp của sự phán xét, bởi sự cầu thay của các thánh, được xem là xứng đáng để được nhận vào nước thiên đàng. Ta đã đem lại cho Đức Chúa Trời Toàn Năng ba vùng đất để trở thành tu viện mãi mãi cho những thánh tử đạo.
Bia mộ để lộ thái độ kiêu ngạo theo đúng sắc thái của nó rằng “tôi đã làm hết sức. Ai có thể làm hơn được?” Thật là đáng tởm. Đức Chúa Trời sẽ không cho phép thiên đàng của Ngài bị làm cho lộn xộn bởi những con người tự mãn. Chính ý tưởng này thật bẩn thỉu.
Trong thực tế, Phao-lô đã viết như thế này cho những tín hữu rất tự mãn người Ga-la-ti: “Nếu anh em dựa vào sức riêng để đến với Đức Chúa Trời, anh em đã làm như vậy. Anh em đã ở dưới sự rủa sả mà Luật pháp Đức Chúa Trời đã thiết lập trên những ai vi phạm. Chẳng phải Cựu Ước đã viết: ‘Rủa sả cho những ai không giữ mọi điều được viết trong sách luật và làm theo’? Anh em không thể tuyên bố rằng mình đã vâng lời như thế phải không? Vậy anh em đã ở dưới sự phán xét của Đức Chúa Trời.” Nói cách khác, không thể đến với Đức Chúa Trời nếu dựa trên những việc tốt của riêng mình được. Nhưng Phao-lô không chỉ dừng ở đó. Ông tiếp tục trong những câu tiếp theo để bày tỏ rằng, thậm chí nếu điều đó là có thể thì cũng không thể chấp nhận được. Nghĩa là nó giống như một người dí súng vào đầu Chúa và nói rằng: “Tôi đã làm những việc tốt ấy. Ngài phải cho tôi một chỗ trên thiên đàng mặc dù tôi chưa bao giờ nghĩ về Ngài và không yêu Ngài một chút nào.” Vậy Phao-lô tiếp tục: “Hiển nhiên không ai có thể đến được với Đức Chúa Trời chỉ bằng những việc tốt. Điều đó sẽ làm toàn bộ nguyên tắc về đức tin bị lờ đi. Cựu Ước nói khá rõ rằng một người được trở nên chấp nhận trước Chúa bởi tin Ngài, người đó vui hưởng cuộc sống với Ngài đời đời. Nhưng nỗ lực cá nhân không hề dính dáng tới thái độ tin cậy: nó đơn giản chỉ là vấn đề đạt được thành tựu mà thôi.”
Đây chỉ là lời diễn giải phỏng theo Ga-la-ti 3:10-12. Và nó dường như không thể cãi lại được. Nếu tôi dựa vào việc tốt của chính mình để thoát khỏi sự kết án từ Đức Chúa Trời, tôi sẽ thấy rằng điều đó là không thể, bởi vì tôi thất bại hết lần này đến lần khác; nhưng toàn bộ quan niệm này thật không thể chấp nhận được bởi vì nó khiến tôi kiêu ngạo, thậm chí không quan tâm đến niềm tin yêu thương mà tôi cần phải có đối với Cha trên trời của tôi.
Nói tóm lại, mọi nỗ lực để tôi được chấp nhận trước mặt Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ thất bại. Ngài là thánh khiết nhưng tôi thì không. Những việc tốt của tôi không thể bù đắp cho tấm lòng không thật thà và thái độ chống đối của tôi đối với một Đức Chúa Trời mà tôi đã cư xử không đúng đắn và dưới cái nhìn của Ngài tôi quá lo lắng để trốn thoát khỏi Ngài. Thật khó khăn và bẽ mặt khi phải thừa nhận điều này. Đó là lý do vì sao có rất nhiều người thích chọn ẩn mình dưới nơi trú ẩn vô dụng của quan niệm: “Tôi đã làm hết sức. Không ai làm hơn thế được.” Nhưng nếu chúng ta không có một nơi trú ẩn nào tốt hơn thì gió, mưa và mưa đá sẽ đến trong Ngày Phán Xét.
Tôi cần phải đứng vào vị trí của một người trẻ tuổi giàu có, người có tài năng và thông minh, một người tìm kiếm khoái lạc, là người đã chấp nhận sự thật không dễ chấp nhận và đã đến bên Đức Chúa Trời bằng cách của Đức Chúa Trời, không phải bằng sức riêng ông. Ông đã viết: “Lạy Chúa, Ngài đã đem tôi ra từ phía sau lưng của chính tôi là nơi mà lúc nào tôi cũng không phải nhìn thấy chính mình. Ngài đã đem tôi ra trước mặt tôi, để tôi có thể nhìn thấy mình hèn hạ như thế nào. Tôi đã thấy chính mình và kinh tởm.” Đó chính là Augustine, người về sau đã trở nên một nhà lãnh đạo Cơ Đốc nổi tiếng. Tôi tưởng rằng tất cả chúng ta đều cần phải bước lên con đường khiêm nhường ấy, nếu Đức Chúa Trời sẽ có thể làm bất cứ điều gì với chúng ta. Ngài không có chỗ cho những kẻ kiêu ngạo trong gia đình của Ngài. Chỉ có một điều kiện để bước vào; chỉ một mà thôi. Đó chính là thay đổi thái độ của chúng ta, bước xuống từ chỗ tự cao của mình, sẵn sàng tin cậy Chúa và con đường tha thứ của Ngài. Điều đó có nghĩa là gì, chúng ta sẽ xem trong chương kế tiếp.

 

Tác giả: MICHAEL GREEN

Translated by Vinh Hien

 

Bài trước: https://huongdionline.com/2016/05/24/toi-da-giu-muoi-dieu-ran/   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn