Chủ Nhật , 9 Tháng Ba 2025
Home / Tổng hợp / Các Dụ Ngôn Về Nước Trời

Các Dụ Ngôn Về Nước Trời

Tìm Hiểu Các Dụ Ngôn Của Chúa Giê-su Về Nước Trời.

Các dụ ngôn của Chúa Giê-su được ghi chép trong tất cả các Sách Phúc Âm. Các dụ ngôn này thường là những câu chuyện đơn giản và dễ nhớ, có hình ảnh gần gũi với đời thường, nhưng cũng có dụ ngôn mang nghĩa về chủ đề tôn giáo, các luật lệ. Các tín hữu xem dụ ngôn là một phần quan trọng trong giáo huấn của Giê-su, thể hiện phương cách giảng đạo linh hoạt của Ngài đối với những người bình dân. Trong nền văn minh phương Tây, các dụ ngôn của Chúa Giê-su là chất liệu tạo nên các thuật ngữ thời hiện đại, ngay cả đối với những người không biết nhiều về Kinh Thánh, khiến cho chúng nằm trong số những câu chuyện nổi tiếng và truyền cảm hứng nhất trên thế giới.
Dụ ngôn trong Kinh Thánh diễn tả tình yêu vô bờ bến của Đức Chúa Trời với nhân loại và lòng tha thứ vô biên vượt khỏi sự mong đợi của tội nhân. Mục đích chính của dụ ngôn hướng dẫn ta về những điều mầu nhiệm của Nước Trời (hay Vương quốc Đức Chúa Trời, hay nước thiên đàng).

Sự Biểu Hiện Của Nước Trời / Vương Quốc Đức Chúa Trời.
Dụ ngôn Hạt cải là một dụ ngôn ngắn: “Nước thiên đàng giống như hạt cải mà người kia lấy gieo trong ruộng mình. Hạt cải tuy nhỏ nhất trong các loại hạt, nhưng khi lớn lên thì lớn nhất trong các loại cây và trở thành cây lớn, đến nỗi chim chóc đến làm tổ trên cành” (Ma-thi-ơ 13:31–32).
Giống như mọi dụ ngôn khác, mục đích của Dụ ngôn Hạt cải là dạy một khái niệm hoặc “ý tưởng lớn” bằng cách sử dụng nhiều yếu tố tường thuật hoặc chi tiết phổ biến, dễ nhận biết và thường tượng trưng cho điều gì đó khác. Mặc dù bản thân các yếu tố có tầm quan trọng, nhưng việc nhấn mạnh quá mức vào các chi tiết hoặc tập trung theo nghĩa đen vào một yếu tố thường dẫn đến lỗi diễn giải và bỏ lỡ điểm chính của dụ ngôn.
Một trong những lý do thực tế có thể khiến Chúa Giê-su sử dụng các dụ ngôn như thế này là bằng cách mô tả các khái niệm bằng hình ảnh từ ngữ, thông điệp không dễ bị mất đi do những thay đổi trong cách sử dụng từ ngữ, công nghệ, bối cảnh văn hóa hoặc sự trôi qua của thời gian. Những câu chuyện chi tiết theo nghĩa đen dễ trở nên lỗi thời hoặc lỗi thời hơn. Hai ngàn năm sau, hình ảnh vẫn còn sống động. Chúng ta vẫn có thể hiểu được khái niệm về hạt giống đang phát triển. Những câu chuyện ngụ ngôn của Chúa Giê-su rất tuyệt vời vì sự đơn giản của chúng. Cách kể chuyện này cũng thúc đẩy việc thực hành các nguyên tắc hơn là tuân thủ cứng nhắc các luật lệ.
Câu chuyện ngụ ngôn về hạt cải có trong cả ba sách Phúc âm Nhất lãm (Ma-thi-ơ 13:31–32; Mác 4:30–32; Lu-ca 13:18–19). Trong câu chuyện ngụ ngôn này, Chúa Giê-su dự đoán sự phát triển đáng kinh ngạc của vương quốc thiên đàng. Hạt cải khá nhỏ, nhưng nó phát triển thành một bụi cây lớn – cao tới mười feet – và Chúa Giê-su nói rằng đây là hình ảnh về sự phát triển của vương quốc. Ý chính của Câu chuyện ngụ ngôn về hạt cải là một điều gì đó lớn lao và được ban phước – vương quốc của Chúa – đã có khởi đầu khiêm tốn. Chức vụ ngắn ngủi của Chúa Giê-sucó thể quan trọng đến mức nào? Ngài chỉ có một số ít người theo dõi, Ngài là một người không có địa vị và không có của cải, và Ngài sống ở nơi mà mọi người đều coi là vùng hẻo lánh của thế giới. Cuộc đời và cái chết của Đấng Christ không thu hút sự chú ý của thế giới nhiều hơn một hạt cải nằm trên mặt đất bên đường. Nhưng đây là công trình của Đức Chúa Trời. Những gì có vẻ không quan trọng lúc đầu đã phát triển thành một phong trào có ảnh hưởng trên toàn thế giới, và không ai có thể ngăn cản nó (xem Công vụ 5:38–39). Ảnh hưởng của vương quốc trên thế giới này sẽ lớn đến mức mọi người liên quan đến nó đều tìm thấy lợi ích—được mô tả như những chú chim đậu trên cành cây cải trưởng thành.
Ở những nơi khác trong Kinh thánh, vương quốc của Đức Chúa Trời cũng được mô tả như một cái cây. Ví dụ, một đoạn trong Ê-xê-chi-ên, có nhiều điểm tương đồng với Dụ ngôn về Hạt cải. Trong lời tiên tri này, Đức Chúa Trời hứa sẽ trồng một chồi “trên một ngọn núi cao và hùng vĩ” (Ê-xê-chi-ên 17:22). Nhánh nhỏ này “Thật, Ta sẽ trồng nó trên núi cao của Y-sơ-ra-ên; nó sẽ nứt nhánh, ra trái và sẽ trở nên cây bá hương xinh tốt. Mọi loài chim sẽ đến núp dưới nó và tất cả những giống có cánh sẽ núp dưới bóng các cành của nó” (Ê-xê-chi-ên 17:23). Lời tiên tri về Đấng cứu thế này báo trước sự phát triển của vương quốc của Đấng Christ từ những khởi đầu rất nhỏ đến một nơi trú ẩn rộng lớn.
Một số người tự hỏi tại sao, trong Dụ ngôn về Hạt cải, Chúa Giê-su gọi hạt cải là hạt “nhỏ nhất” và cây cải trưởng thành là cây “lớn nhất” trong vườn, trong khi có những hạt nhỏ hơn và cây lớn hơn. Câu trả lời là Chúa Giê-su đang sử dụng phép cường điệu tu từ – một sự cường điệu để nêu rõ quan điểm. Ngài không nói về thực vật học mà là về một hình ảnh minh họa. Chúa Giê-su nhấn mạnh vào sự thay đổi về kích thước – từ nhỏ đến lớn – và bản chất đáng ngạc nhiên của sự phát triển.
Lịch sử của hội thánh đã chứng minh Dụ ngôn về Hạt cải của Chúa Giê-su là đúng. Hội thánh đã trải qua tốc độ phát triển bùng nổ qua nhiều thế kỷ. Hội thánh được tìm thấy trên toàn thế giới và là nguồn nuôi dưỡng và nơi trú ẩn cho tất cả những ai tìm kiếm phước lành của hội thánh. Bất chấp sự đàn áp và những nỗ lực liên tục để dập tắt hội thánh, nó vẫn phát triển mạnh mẽ. Và đó chỉ là một bức tranh nhỏ về sự biểu hiện cuối cùng của vương quốc Đức Chúa Trời, khi Chúa Giê-su trở lại trái đất để cai trị từ Si-ôn.

Dụ ngôn về men của Chúa Giê-suđược tìm thấy trong hai sách Phúc âm. Đây là một câu chuyện rất đơn giản—thực sự là một bức ảnh chụp nhanh về cuộc sống: “Nước thiên đàng giống như men mà người đàn bà kia lấy trộn vào một khối bột lớn, cho đến khi tất cả bột đều dậy men” (Ma-thi-ơ 13:33, Lu-ca 13:20-21).
Chúa Giê-susử dụng câu chuyện này như một bài học thực tế để minh họa cho vương quốc thiên đàng. Một người đàn bà lấy men (men) và trộn vào bột. Cuối cùng, toàn bộ khối bột đều lên men. Điều đó có nghĩa là gì?
Trước tiên, điều quan trọng là phải định nghĩa “vương quốc thiên đàng”. Qua đó, Chúa Giê-su ám chỉ đến lãnh địa của Ngài là Đấng Mê-si. Trong thời đại hiện tại, vương quốc thiên đàng là thuộc linh, tồn tại trong lòng những người tin (Lu-ca 17:21). Sau đó, vương quốc sẽ được biểu hiện hữu hình, khi Chúa Giê-su thiết lập ngai vàng của Ngài trên trái đất này (Khải huyền 11:15).
Trong Dụ ngôn về Men, chúng ta học được nhiều điều về cách thức hoạt động của vương quốc trong thời đại hiện tại. Mỗi bài học này đều bắt nguồn từ bản chất của men.
Đầu tiên, vương quốc của Chúa có thể khởi đầu nhỏ bé, nhưng rồi sẽ lớn mạnh. Men có kích thước cực nhỏ, và chỉ một ít được nhào vào bột. Tuy nhiên, theo thời gian, men sẽ lan tỏa khắp bột. Tương tự như vậy, lãnh địa của Chúa Giê-su bắt đầu với mười hai người đàn ông ở một nơi hẻo lánh của Ga-li-lê, nhưng đã lan rộng khắp thế giới. Phúc âm đang tiến triển.
Thứ hai, vương quốc của Chúa tác động từ bên trong, chứ không phải từ bên ngoài. Men làm cho bột nở ra từ bên trong. Trước tiên, Chúa thay đổi tấm lòng của một người, và sự thay đổi bên trong đó có những biểu hiện bên ngoài. Ảnh hưởng của phúc âm trong một nền văn hóa cũng hoạt động theo cách tương tự: Cơ đốc nhân trong một nền văn hóa đóng vai trò là tác nhân thay đổi, từ từ biến đổi nền văn hóa đó từ bên trong.
Thứ ba, hiệu ứng của vương quốc của Chúa sẽ toàn diện. Giống như men hoạt động cho đến khi bột nở hoàn toàn, lợi ích cuối cùng của vương quốc Đức Chúa Trời sẽ lan rộng khắp thế giới (Thi thiên 72:19; Đa-ni-ên 2:35). “Đất sẽ đầy dẫy sự hiểu biết về vinh quang của Đức Giê-hô-va như nước phủ kín biển” (Ha-ba-cúc 2:14).
Thứ tư, mặc dù vương quốc Đức Chúa Trời hoạt động một cách vô hình, nhưng hiệu quả của nó thì hiển nhiên đối với tất cả mọi người. Men thực hiện công việc của mình một cách chậm rãi, bí mật và thầm lặng, nhưng không ai có thể phủ nhận hiệu quả của nó đối với bánh mì. Điều tương tự cũng đúng với công việc của ân điển trong lòng chúng ta.
Bản chất của men là phát triển và thay đổi bất cứ điều gì nó tiếp xúc. Khi chúng ta chấp nhận Đấng Christ, ân điển của Ngài phát triển trong lòng chúng ta và thay đổi chúng ta từ trong ra ngoài. Khi phúc âm biến đổi cuộc sống, nó tạo ra ảnh hưởng sâu rộng trên toàn thế giới. Khi chúng ta “phản chiếu vinh quang của Chúa, . . . Chúa là Đức Thánh Linh, khiến chúng ta ngày càng giống Ngài hơn khi chúng ta được biến đổi theo hình ảnh vinh quang của Ngài” (2 Cô-rinh-tô 3:18).

Chúa Giê-su đã sử dụng nhiều câu chuyện ẩn dụ ngắn gọi là dụ ngôn để dạy những người nghe cởi mở và dễ tiếp thu những chân lý sâu sắc về thực tại tâm linh. Các môn đồ chân chính của Chúa Giê-su thực sự dễ tiếp thu nhưng có nhiều quan niệm sai lầm và ý tưởng cố hữu về Đấng Messiah và vương quốc của Ngài. Do đó, trong Ma-thi-ơ 13:1–52, Chúa Giê-sutrình bày một loạt bảy dụ ngôn để làm rõ sự hiểu biết của họ về vương quốc thiên đàng. Dụ ngôn về kho báu ẩn giấu tiết lộ nhiều điều về bản chất và giá trị của thiên đàng. Chúa Giê-su đã dạy rằng: “Nước thiên-đàng giống như của báu chôn trong một đám ruộng kia. Một người kia tìm được thì giấu đi, vui-mừng mà trở về, bán hết gia-tài mình, mua đám ruộng đó.” (Ma-thi-ơ 13:44).
Mặc dù ngắn gọn, dụ ngôn này làm sáng tỏ một số thực tế quan trọng. Một chi tiết ban đầu là vương quốc thiên đàng bị che giấu khỏi tầm nhìn thông thường. Vương quốc của Chúa tồn tại trong phạm vi của tâm linh và không thể nhận thức được bằng các giác quan vật lý như thị giác và thính giác. Nhiều người sẽ bỏ lỡ vương quốc thiên đàng vì nó bị che khuất đối với họ thông qua sự chai sạn trong lòng và sự mù quáng về mặt tâm linh ( Ma-thi-ơ 13:11–17, 14; 2 Cô-rinh-tô 3:14; 4:4). Nhưng những người được Thánh Linh của Đức Chúa Trời mở mắt sẽ nhận ra lẽ thật tâm linh và tìm thấy kho báu thiên đàng được giấu kín, trong một đám ruộng (1 Cô-rinh-tô 2:12–15).
Một đặc điểm thứ hai mà câu chuyện ngụ ngôn minh họa là bản chất đáng ngạc nhiên hoặc tình cờ mà giá trị của kho báu được khám phá. Chúng ta quá bận rộn với cuộc sống của mình, đi theo con đường riêng của mình, đến nỗi, nếu không có Đức Chúa Trời chủ động tiết lộ giá trị của vương quốc Ngài cho chúng ta, chúng ta sẽ vẫn lạc lối một cách vô định ( Ê-sai 53:6; Ma-thi-ơ 18:12–14; Rô-ma 5:6–8; Ê-phê-sô 2:8; 1 Giăng 4:10, 19). Tuy nhiên, một khi mắt chúng ta mở ra để thấy giá trị vô song của vương quốc, chúng ta tràn ngập niềm vui sâu sắc và không thể diễn tả được (Thi thiên 4:7; 132:16; Ê-sai 12:3; 1 Phi-e-rơ 1:8).
Giá trị của kho báu trên trời của chúng ta là vô giá; nó đáng giá mọi thứ chúng ta có. Trong hành trình của người thanh niên trẻ tuổi giàu có tìm kiếm vương quốc thiên đàng, Chúa Giê-su đã khuyên, “Còn một điều ngươi chưa làm. Hãy bán hết gia tài mình và phân phát cho người nghèo, thì ngươi sẽ có kho báu trên trời. Sau đó, hãy đến, theo ta” (Lu-ca 18:22). Thật không may, chàng trai trẻ đã không thấy được giá trị của những gì Chúa Giê-su ban tặng, và anh ta đã quay lưng lại với Đấng Cứu Rỗi (câu 23).
Sứ đồ Phao-lô viết về sự thay đổi quan điểm của mình sau khi tìm thấy kho báu ẩn dụ được giấu trong một đám ruộng: “Tôi từng nghĩ những thứ này có giá trị, nhưng bây giờ tôi coi chúng là vô giá trị vì những gì Đấng Christ đã làm. Đúng vậy, mọi thứ khác đều vô giá trị khi so sánh với giá trị vô hạn của việc biết Chúa Giê-su Christ, Chúa tôi. Vì Ngài, tôi đã từ bỏ mọi sự khác, coi mọi sự như rác rưởi, để có thể có được Đấng Christ và trở nên một với Ngài” (Phi-líp 3:7–9).
Mặc dù kho báu trên trời của chúng ta đáng giá, nhưng vẫn có một cái giá phải trả—có một cái giá phải trả cho việc làm môn đồ. Những người tìm kiếm Vương quốc phải chấp nhận mọi hy sinh và trách nhiệm đi kèm với việc sở hữu kho báu này. Chúa Giê-su đã dạy các môn đồ của Ngài, “Nếu ai trong các ngươi muốn theo Ta, thì phải từ bỏ đường lối riêng của mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta. Nếu ai cố giữ mạng sống mình, thì sẽ mất nó. Nhưng nếu ai vì Ta mà từ bỏ mạng sống mình, thì sẽ cứu được nó. Và nếu các ngươi được cả thế gian mà mất linh hồn mình, thì có ích gì? Có điều gì đáng giá hơn linh hồn mình không?” (Ma-thi-ơ 16:24–26).
Chừng nào chúng ta còn sống trên trái đất này, chúng ta sẽ phải chịu đựng sự ngược đãi, khó khăn và mất mát với tư cách là những người tin Chúa. Kho báu vô giá mà chúng ta tìm thấy ẩn giấu trong một cánh đồng giờ đây được giữ trong “những chiếc bình đất sét mỏng manh” để làm rõ “quyền năng lớn lao của chúng ta đến từ Đức Chúa Trời, chứ không phải từ chính chúng ta. Chúng ta bị ép buộc từ mọi phía bởi những rắc rối, nhưng chúng ta không bị nghiền nát. Chúng ta bối rối, nhưng không bị đẩy đến tuyệt vọng. Chúng ta bị săn đuổi, nhưng không bao giờ bị Đức Chúa Trời bỏ rơi. Chúng ta bị đánh đập, nhưng chúng ta không bị hủy diệt. Qua sự đau khổ, thân thể chúng ta tiếp tục chia sẻ sự chết của Chúa Giê-su để sự sống của Chúa Giê-su cũng có thể được nhìn thấy trong thân thể chúng ta. Vâng, chúng ta sống . . . khi đối mặt với cái chết, và điều này đã dẫn đến sự sống đời đời” (2 Cô-rinh-tô 4:7–12).

Chúa Giê-su kể Dụ ngôn về Lưới kéo, hay Dụ ngôn về Nhiều loại cá, trong Ma-thi-ơ 13:47-50. Chúa Giê-su mở đầu dụ ngôn bằng cách nói rằng nó minh họa một khía cạnh của vương quốc thiên đàng. Câu chuyện kể về những người đánh cá sử dụng lưới kéo, một tấm lưới có trọng lượng kéo dọc theo đáy của một vùng nước để thu thập nhiều loại cá.
Trong dụ ngôn, lưới kéo được thả xuống biển và kéo lên bờ đầy đủ các loại cá. Sau đó, những người đánh cá ngồi xuống để phân loại cá thành “tốt” và “xấu”. Những con cá đáng giữ lại được gom vào các thùng chứa, nhưng những con còn lại bị ném đi.
Sau đó, Chúa Giê-su giải thích dụ ngôn cho các môn đồ của Ngài: “Vào ngày tận thế, các thiên sứ sẽ đến và tách những kẻ ác ra khỏi những người công chính và ném họ vào lò lửa, nơi sẽ có tiếng khóc lóc và nghiến răng” (các câu 49-50).
Dụ ngôn này tương tự như Dụ ngôn về Lúa mì và Cỏ lùng (Ma-thi-ơ 13:36-43). Cả hai dụ ngôn đều liên quan đến sự phân loại vào thời kỳ cuối cùng, với sự hỗ trợ của các thiên sứ, khi những người tin Chúa sẽ được tách khỏi những người không tin Chúa một lần và mãi mãi.
Giống như lưới được thả xuống biển kéo theo nhiều cá, sứ điệp phúc âm được truyền bá khắp thế giới, thu hút nhiều người đến với nó. Giống như lưới thu thập đủ loại cá, bất kể giá trị của chúng, phúc âm cũng thu hút nhiều người không ăn năn cũng muốn theo Chúa Giê-su. Giống như cá không thể được phân loại cho đến khi lưới được kéo vào bờ, những tín đồ giả mạo giả dạng là Cơ đốc nhân chân chính sẽ không được biết đến cho đến tận thế.
Những “con cá xấu” hoặc tín đồ giả này có thể được ví như đất sỏi đá và đất gai gốc trong Ma-thi-ơ 13:5-7 và cỏ lùng trong câu 40. Họ tuyên bố có mối quan hệ với Chúa Giê-su, nói rằng “Lạy Chúa, lạy Chúa” (Ma-thi-ơ 7:22), và câu trả lời của Chúa Giê-su sẽ là “Ta không hề biết các ngươi. Hãy tránh xa Ta, hỡi những kẻ làm điều gian ác!” (câu 23).
Điểm chính đáng suy ngẫm của câu chuyện ngụ ngôn có thể được nêu như sau: “Sẽ đến ngày phán xét khi Chúa sẽ tách những người tin thật ra khỏi những kẻ giả vờ, và những kẻ bị phát hiện là gian dối sẽ bị ném vào địa ngục.”

Admin huongdionline.com

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn