Thứ Bảy , 19 Tháng Bảy 2025
Home / Trang Chủ / Sự Lãnh Đạo Trong Vương Quốc

Sự Lãnh Đạo Trong Vương Quốc

SỰ LÃNH ĐẠO TRONG VƯƠNG QUỐC

Một ngày nọ, một nhân viên soát vé tàu hỏa di chuyển khắp tàu để lấy vé từ hành khách. Anh ta đến gặp hành khách đầu tiên và lấy vé của anh ta. Nhưng khi nhìn vào vé, anh ta do dự. Sau đó, anh ta nói, “Xin lỗi, thưa ông, nhưng tôi nghĩ ông đã lên nhầm tàu. Vé của ông là vé của một chuyến tàu đi theo hướng khác.”

Vị hành khách trả lời, “Vâng, tôi đã đến gặp nhân viên bán vé và anh ta nói với tôi rằng đây là chuyến tàu mà tôi phải đi đến nơi tôi phải đến.”

Điều này càng làm cho nhân viên soát vé bối rối hơn, anh ta quyết định bước xuống tàu trước khi tàu khởi hành để đi nói chuyện với nhân viên bán vé về chuyến tàu mà anh ta đã bảo hành khách lên. Khi nhân viên soát vé tàu hỏa giải thích với nhân viên bán vé rằng anh ta đã đưa một  quý ông lên nhầm tàu, nhân viên bán vé trả lời bằng một câu trả lời đáng ngạc nhiên. “Thực ra, không, tôi không làm vậy,” anh ta nói.

Sau đó nói thêm, “Chính ông là người soát vé đã lên nhầm tàu ​​rồi.”

Người soát vé tàu đã lên nhầm tàu.

Người kiểm soát vé “Lên nhầm tàu” nhưng lại nghĩ rằng hành khách nhầm lẫn. Có bao giờ người lãnh đạo bước nhầm lên một con tàu?

Khi nói đến thế giới của chúng ta, và quốc gia của chúng ta nói riêng, phần lớn đích đến của chúng ta gắn liền với những người đáng lẽ phải biết chúng ta cần đi đâu. Nó gắn liền với phẩm chất của các chính trị gia đã đặt mục tiêu lãnh đạo đất nước chúng ta. Nó gắn liền với các nhà lãnh đạo dân sự được giao trách nhiệm trong các cấp chính quyền khác nhau để đưa ra định hướng tạo điều kiện thuận lợi cho một xã hội dân sự có trật tự tốt. Kinh thánh nói rõ rằng khi không có sự lãnh đạo chính trị hợp pháp và có trách nhiệm, một xã hội và công dân của nó sẽ rơi vào hỗn loạn. “Đương lúc đó, không có vua trong Y-sơ-ra-ên; ai nấy làm theo ý mình lấy làm phải” (Các quan xét 17:6; 21:25).

Lãnh đạo là một đặc điểm cơ bản của sự cai trị vương quốc. Lãnh đạo chính trị thường thể hiện trong các chính sách mà các chính trị gia ủng hộ và những gì họ dành phần lớn thời gian để tập trung vào. Nhưng ngoài cách một chính trị gia bỏ phiếu hoặc một nhà lãnh đạo dân sự trình bày hoặc ủng hộ các luật khác nhau, chúng ta cũng nên quan tâm đến con người nữa.

Trong vương quốc của Đức Chúa Trời, có đúng người với đúng chính sách được nối kết lại với nhau là cách một nền văn hóa và một quốc gia tiến triển tốt đẹp. Tuy nhiên, khi hai điều này trở nên rời rạc vì bạn có chính sách sai hoặc những người sai thì bạn đã khiến quốc gia này gia tăng xung đột, hỗn loạn và thậm chí là thoái trào trên quy mô toàn cầu.

Đó là lý do tại sao việc tìm kiếm những người phù hợp có phẩm chất cao và quan điểm về vương quốc để đại diện cho chúng ta với tư cách là chính trị gia và nhà lãnh đạo dân sự lại quan trọng đến vậy. Khi chúng ta xem xét nên đưa ai vào chức vụ hoặc hỗ trợ ai thông qua thời gian, tiền quyên góp hoặc phiếu bầu của mình, chúng ta cần xem xét các chính sách mà họ ủng hộ và liệu những chính sách đó có đạt được mục tiêu duy trì một môi trường an toàn, công bằng, chính trực và có trách nhiệm để tự do phát triển hay không. Và trong khi chúng ta có tiếng nói về cách các chính trị gia có thể phục vụ và trong khả năng nào, chúng ta cũng cần nhớ rằng Kinh thánh nói rõ rằng khi nói đến Chúa, Ngài quyết định các kết quả. Châm ngôn 8:15-16 nói rằng, “Nhờ ta, các vua cai trị, Và những quan trưởng định sự công bình. Nhờ ta, các quan trưởng, người tước vị, Và các quan xét thế gian đều quản hạt.”

Cuối cùng, Chúa sắp đặt những người cai trị là ai, bởi vì chính phủ là thể chế của Ngài. Đây là lý do tại sao Chúa đã chỉ thị các nhà lãnh đạo khiêm nhường tìm kiếm Ngài và Lời Ngài để biết cách cai trị dân chúng đúng đắn (Phục truyền luật lệ ký 17:18-20). Điều quan trọng nhất mà một nhà lãnh đạo chính trị có thể làm là thiết lập và khuyến khích công dân hoạt động theo tiêu chuẩn Kinh thánh.

Trên thực tế, trong Rô-ma 13, các nhà lãnh đạo chính trị dân sự được gọi là “đầy tớ của Chúa”. Họ được gọi là “chức việc của Đức Chúa Trời” ba lần chỉ trong bảy câu đầu tiên. Hãy nhớ rằng, đây là trường hợp khi nói về chính quyền La Mã. Phao-lô không nói về chính quyền hay sự lãnh đạo của Cơ đốc giáo. Đó là xã hội thế tục được nhắc đến trong Rô-ma 13. Đức Chúa Trời thường gọi các nhà lãnh đạo dân sự là tôi tớ của Ngài. Họ là những người hầu việc Ngài, những người sẽ phản ánh sự cai trị của Ngài trên mỗi quốc gia.

Do đó, một nhà lãnh đạo dân sự càng gần với tính cách và năng lực của Đức Chúa Trời, cũng như với các nguyên tắc cai trị của Đức Chúa Trời, thì xã hội sẽ càng có trật tự. Ngược lại, các nhà lãnh đạo càng có tính cách và năng lực xa cách với chính sách Kinh thánh, thì quốc gia đó càng xa cách Chúa và trật tự thiêng liêng của Ngài dành cho xã hội. Điều đó cũng có nghĩa là sẽ có nhiều sự hỗn loạn hơn trong đất nước. Nhận ra Chúa không chỉ có nghĩa là sử dụng danh Ngài, cầu nguyện và trích dẫn ngẫu nhiên các câu Kinh thánh trong các bài phát biểu chính trị. Điều đó có nghĩa là cho phép thế giới quan của Chúa ảnh hưởng và tác động đến chính sách của nhà cầm quyền.

Kinh thánh nói gì về chủ đề này?

“Đức Giê-hô-va phán thể nầy cùng Si-ru, là người xức dầu của Ngài, ta đã cầm lấy tay hữu người, đặng hàng phục các nước trước mặt người, và ta sẽ tháo dây lưng các vua; đặng mỡ các cửa thành trước mặt người, cấm không được đóng lại: Ta sẽ đi trước mặt ngươi, ban bằng các đường gập ghềnh; phá vỡ các cửa bằng đồng, bẻ gãy then gài bằng sắt” (Ê-sai 45:1-2)

Ấy chính ta đã dấy người lên trong sự công bình, và sẽ ban bằng mọi đường lối người. Người sẽ lập lại thành ta, và thả kẻ bị đày của ta, không cần giá chuộc, cũng không cần phần thưởng, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. (Ê-sai 45:13)

Trong suốt Kinh thánh, chúng ta đọc về việc Chúa chọn các nhà lãnh đạo dân sự để làm theo ý muốn Ngài, cũng như các nhà lãnh đạo dân sự bị hạ xuống (Ê-sai 45:1-5). Ngài liên tục thay đổi chu kỳ lãnh đạo để làm điều tốt hoặc để phán xét. Thông thường, sự phán xét đến từ lòng dân chúng – những công dân đã quay lưng lại với Chúa. Khi điều này xảy ra ở mức độ thường thấy trong nền văn hóa ngày nay, Chúa cho phép những nhà lãnh đạo gian ác hoặc xấu xa nắm giữ các vị trí cai trị. Theo cách này, sự phán xét của Ngài được ban hành đối với quốc gia như một nỗ lực để thu hút mọi người ăn năn và khơi dậy tấm lòng hướng về Ngài.

Châm ngôn 29:2 nói như thế này: “Khi người công bình gia tăng, dân sự vui mừng; nhưng khi kẻ ác cai trị, dân sự rên xiết.” Khi lãnh đạo là xấu xa và đồi bại, thì luật pháp sẽ không đi theo các nguyên tắc của Kinh thánh, và công dân, cũng như xã hội nói chung, sẽ phải chịu đau khổ.

Khi nhìn vào nhiều nhà lãnh đạo được bầu tại Hoa Kỳ ngày nay, có thể dễ dàng thấy rằng hệ thống chính phủ thuộc về Chúa. Nhưng bất kể những gì chúng ta thấy phản ánh trong tính cách và chính sách của giới lãnh đạo dân sự, chúng ta phải tự điều chỉnh mình với quan điểm chính xác của Kinh thánh về chính trị.

Để làm như vậy, chúng ta giải thích về mặt thần học về cách nguyên tắc lãnh đạo hoạt động trong sự quản lý của Chúa. Bởi vì giống như một nhà thờ có thể có một nhóm các chấp sự, mục sư hiệu quả kém và một nhà thờ khác có các mục sư có hiệu quả và chất lượng. Những phẩm chất này dựa trên cách những cá nhân này xem xét vai trò của họ  với tư cách là người hoạch định chính sách.

KHẢ NĂNG LÃNH ĐẠO DỰA TRÊN GIAO ƯỚC

Để hiểu tại sao điều này lại quan trọng như vậy, chúng ta phải xem xét lại nguyên tắc của giao ước. Chúa vận hành thế giới của Ngài thông qua các giao ước. Xin nhắc lại, giao ước là mối quan hệ ràng buộc về mặt pháp lý đã được Chúa thiết lập. Bạn càng hoạt động hoặc hoạt động đồng bộ với Chúa và các quy tắc của Ngài, dù là một nhà lãnh đạo hay thậm chí là một nền văn hóa, thì bạn càng tiến bộ trong xã hội.

Giao ước giống như một quả bóng đá trên sân bóng đá. Mọi thứ phải được căn chỉnh phù hợp với quả bóng. Nếu có thứ gì đó không được căn chỉnh phù hợp – ví dụ, cầu thủ bóng đá đứng trước (hoặc chạy trước) vị trí của quả bóng trên sân về phía cầu môn thì đó là lỗi. Tùy thuộc vào đội mà cầu thủ đó chơi, hành vi đó có thể được gọi là “việt vị” hoặc “xâm phạm”. Tương tự như vậy, nếu một cầu thủ không xử lý được một quả bóng đá và làm rơi nó, thì đó sẽ trở thành một điều tệ hại. Khi quả bóng đá chạm vào vạch vôi, thì đó là dấu hiệu của một cú chạm bóng. Khi một quả bóng đá đi gần cầu môn, thì nó dễ trở thành một cú làm bàn. Nói cách khác, mọi vị trí trên sân phụ thuộc vào vị trí của cầu thủ khác trong mối quan hệ với quả bóng. Tương tự như vậy, trong vương quốc, mọi chức vụ phụ thuộc vào vị trí của một hay nhiều chức vụ khác trong mối quan hệ với giao ước.

Điều này đúng với gia đình. Điều này đúng với nhà thờ. Điều này cũng đúng với các thể chế. Chính phủ rơi vào đấu trường của các thể chế này, và nhờ ân điển chung của Chúa, Ngài đã tạo cơ hội cho tất cả mọi người và các quốc gia được hưởng lợi từ sự hướng dẫn, định hướng và mệnh lệnh của Ngài. Do đó, giống như quả bóng bầu dục quyết định xem một đội hoặc một cầu thủ có phù hợp với các quy tắc của lưới sắt hay không, cách các nhà lãnh đạo dân sự hoạt động, cả ở nơi riêng tư và nơi công cộng, quyết định liệu một quốc gia có phù hợp với các quy tắc của Chúa hay không.

Do mối liên hệ chặt chẽ này giữa sự ưu ái hoặc phán xét của Chúa và hành vi, tính cách và chính sách của các nhà lãnh đạo dân sự, điều quan trọng là chúng ta phải tìm kiếm những nhà lãnh đạo phù hợp với Chúa. Kinh thánh cho chúng ta biết trong Đa-ni-ên 2:21 rằng sự thành công của các nhà lãnh đạo dân sự phụ thuộc vào Chúa và những gì Ngài cung cấp cho họ thông qua sự khôn ngoan. Chúng ta đọc, “Chính Ngài là Đấng thay đổi thời đại và mùa; Ngài phế truất các vua và lập các vua; Ngài ban sự khôn ngoan cho người khôn ngoan và kiến ​​thức cho người hiểu biết.” Đức Chúa Trời quyết định sự thành công hay thất bại của các nhà lãnh đạo. Và Ngài làm như vậy dựa trên các quy tắc của giao ước của Ngài,

Đó là lý do tại sao chúng ta không thể nói về chính phủ hoặc chính trị mà không nói về Đức Chúa Trời và vai trò của Ngài liên quan đến các nhà lãnh đạo dân sự. Nguyên tắc đại diện, là điều mà một nhà lãnh đạo dân sự đảm nhận khi được bầu, là một yếu tố quan trọng đối với giao ước trong Kinh thánh. Điều này có nghĩa là trong trật tự phân cấp giao ước của Đức Chúa Trời, người có thẩm quyền và chức năng cao hơn bạn cũng đại diện cho bạn. Đây là lý do tại sao Đức Chúa Trời kêu gọi những người chồng phục tùng thẩm quyền thiêng liêng hợp pháp (Tít 2:1, 6), những người vợ phục tùng thẩm quyền hợp pháp của chồng mình (Ê-phê-sô 5:22-24), các thành viên nhà thờ phục tùng thẩm quyền hợp pháp của ban lãnh đạo nhà thờ (Hê-bơ-rơ 13:17) và công dân phục tùng thẩm quyền hợp pháp của chính quyền dân sự (1 Phi-e-rơ 2:13).

Khi một nhà lãnh đạo dân sự đại diện cho bạn vì người đó đại diện cho quận, thành phố, quận, trường học, tiểu bang hoặc quốc gia của bạn, họ sẽ đưa ra quyết định thay mặt bạn. Bạn không còn có tiếng nói trong những quyết định này về mặt lập pháp khi bạn chuyển giao đại diện chính phủ cho một nhà lãnh đạo được bầu.

Ví dụ, nếu tổng thống hoặc Quốc hội nói rằng chúng ta sẽ tham chiến, bạn không thể nói rằng chúng ta không tham chiến. Đúng, bạn có thể phản đối quyết định của họ, nhưng quyết định của họ vẫn là quyết định có hiệu lực. Bạn có thể không bỏ phiếu để tham chiến, nhưng vì nhà lãnh đạo được bầu của bạn đại diện cho bạn, nên quyết định tham chiến được đưa ra thay cho bạn. Nước Mỹ tồn tại như một đại diện hệ thống mà chúng ta bầu ra các nhà lãnh đạo dân sự để phản ánh các giá trị của chúng ta trên đất nước. Những nhà lãnh đạo dân sự này đại diện cho chúng ta thay mặt cho quốc gia. Đó là cách Chúa thiết lập chính phủ để hoạt động theo cách đại diện. Ngài cũng thiết lập các gia đình để làm việc theo cách đó, trong đó người cha hoặc người chồng đại diện cho gia đình về mặt tâm linh trước mặt Chúa (1 Cô-rinh-tô 11:3; Sáng thế ký 18:19; Xuất Ê-díp-tô Ký 34:23-24). Tương tự như vậy, sự lãnh đạo thuộc linh trong một hội thánh đại diện cho hội chúng trước mặt Chúa (Hê-bơ-rơ 13:17). Tuy nhiên, chỉ vì Chúa thiết lập những người đại diện trong mọi lĩnh vực của cuộc sống này không có nghĩa là họ thực hiện tốt vai trò của mình. Đó là lý do tại sao việc cầu nguyện cho những người đại diện cho bạn lại quan trọng đến vậy, bởi vì nếu và khi họ khiêu khích sự phán xét của Chúa, thì thường thì sự phán xét đó cũng sẽ lan sang những người mà họ đại diện. Ví dụ, một thế hệ dân Y-sơ-ra-ên đã không vào được đất hứa là do tầm nhìn hạn hẹp và ảnh hưởng của những người đại diện của họ.  Chúng ta đọc Kinh thánh để thấy điều này rõ hơn:

“Trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, các người đó phao phản xứ mình đã do thám mà rằng: Xứ mà chúng tôi đã đi khắp đặng do thám, là một xứ nuốt dân sự mình; hết thảy những người chúng tôi đã thấy tại đó, đều là kẻ hình vóc cao lớn. Chúng tôi có thấy kẻ cao lớn, tức là con cháu của A-nác, thuộc về giống giềnh giàng; chúng tôi thấy mình khác nào con cào cào, và họ thấy chúng tôi cũng như vậy” (Dân số ký 13:32-33).
“Các người đó phao phản xứ mình” đã dẫn đến một kết quả đáng thất vọng cho tuyển dân lúc bấy giờ!

Sự lãnh đạo là rất quan trọng. Sự lãnh đạo kém sẽ để lại hậu quả lâu dài.

Hãy xem xét A-đam chẳng hạn. Rô-ma 5 cho chúng ta biết rằng “trong A-đam, mọi người đều chết.” Lý do tại sao toàn thể nhân loại bị đặt trên con đường chết về thể xác và xa cách Chúa là do A-đam. Người đại diện ban đầu của chúng ta trước mặt Chúa đã chọn cách không vâng lời Chúa và kết quả là dẫn đến hậu quả mà tất cả chúng ta vẫn đang phải trải qua cho đến tận bây giờ.

Bởi vì A-đam đã thất bại trong vai trò đại diện cho loài người, ông đã truyền đạt cho mỗi người chúng ta kết quả của sự thất bại của mình. A-đam nên là người mở mắt cho tất cả chúng ta về lý do tại sao việc lựa chọn người đại diện một cách khôn ngoan lại quan trọng đến vậy.

Mặt khác, chúng ta có một người đại diện khác: Chúa Giê-su Christ là người đã không thất bại. Chúa Giê-su đã hoàn toàn thỏa mãn ý muốn của Đức Chúa Trời và trong việc áp dụng lẽ thật của Ngài. Khi một người chấp nhận Chúa Giê-su Christ là người gánh tội lỗi và đại diện cá nhân của họ trước Đức Chúa Trời, họ sẽ nhận được những lợi ích mà Chúa Giê-su đã bảo đảm trên thập tự giá. Người đại diện rất quan trọng. Chúng ta không bao giờ nên coi nhẹ khái niệm bỏ phiếu hoặc ủng hộ các ứng cử viên chính trị hoặc dân sự, bởi vì một khi họ đã chắc chắn nắm giữ vị trí đó, tất cả chúng ta đều phải chịu những lợi ích hoặc hậu quả của tính cách và các quyết định của họ.

Việc hiểu chính trị thông qua thế giới quan của vương quốc là rất quan trọng đối với mọi công dân. Quá nhiều người không hiểu được mối liên hệ giao ước giữa các đại diện dân sự và Chúa, và do đó không tham gia vào quá trình lựa chọn những nhà lãnh đạo này một cách khôn ngoan. Chúa mong muốn ban phước cho các quốc gia có những nhà lãnh đạo tuân theo sự cai trị của Ngài. Ông đã làm rõ ràng về cách một quốc gia và cư dân của quốc gia đó có thể đạt được những phước lành mà họ mong muốn. Ông không giấu chúng ta những đường lối của Ngài hay giữ bí mật con đường dẫn đến lợi ích của Ngài. Phục truyền luật lệ ký 29:9 nêu rõ như sau: “Vậy, hãy giữ những lời của giao ước này để làm theo, hầu cho các ngươi được thịnh vượng trong mọi việc mình làm.”

Nếu bạn thực sự muốn cầu nguyện “Chúa ban phước cho nước Mỹ” và thấy kết quả của lời cầu nguyện đó, thì bạn cần đảm bảo rằng giới lãnh đạo ở đất nước chúng ta được định vị để nhận được phước lành của Chúa trong mọi việc họ làm và nói. Là đại diện của chúng ta, họ đóng vai trò chuyển giao ân huệ của Chúa hoặc chuyển giao sự phán xét của Ngài cho toàn thể công dân.

NHU CẦU VỀ NHỮNG NHÀ LÃNH ĐẠO CÓ TRÁCH NHIỆM

Hội thánh Chúa trên đất tác động đến bản chất chính trị của một quốc gia bao gồm tác động đến những người được trao quyền, không chỉ vì chính sách của họ mà còn vì tính cách và phẩm chất cá nhân. Phước lành chảy qua nguyên tắc đại diện lấy tổng thống hoặc  nội các chính phủ  làm trung tâm khi những người đại diện quyết định làm việc theo giao ước với Chúa. Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm tham gia vào chính trị ở một mức độ nào đó và để tiếng nói và giá trị của chúng ta được biết đến. Chúng ta có trách nhiệm này vì mỗi người chúng ta sẽ trải nghiệm phước lành hoặc sự phán xét được chuyển đến cho chúng ta thông qua những người đại diện chính trị của mình. Phiếu bầu của chúng ta rất có ý nghĩa. Có một câu nói hay: Dân sự như thế nào, thì chính quyền như thế ấy. Những nhà nghiên cứu bên ngoài Cơ đốc giáo nhìn thấy một thực trạng: Tất cả mọi chế độ xã hội đều là sản phẩm do con người tạo nên, vì vậy chế độ tốt đẹp, lương thiện hay gian manh, ác độc đều là tấm gương phản chiếu sự suy nghĩ, tinh thần và học thức của người dân trong chế độ đó.

Kinh thánh nói gì về điều này?

Sau-lơ trở thành vị vua đầu tiên của Y-sơ-ra-ên là do tuyển dân của Chúa muốn như vậy. Và khi họ muốn thì Chúa để cho điều đó xảy ra. Khi tuyển dân muốn Sau-lơ làm vua, thì về thực tế là họ đã từ chối không muốn Đức Chúa Trời cai trị họ. Chúng ta thấy gì ở đây? Kết thúc triều đại của Sau-lơ là một bi kịch.

Thật không may, nhiều Cơ đốc nhân sẽ nói về sự đồng thuận với chính sách của một chính trị gia trong khi đồng thời bỏ qua việc đối xử với họ như một con người. Nhưng theo kế hoạch giao ước của Chúa, tính cách và việc ra quyết định song hành với nhau. Nếu những người đại diện của chúng ta muốn thiết lập thành công một kênh mà phước lành của Chúa sẽ chảy qua, họ phải tập trung vào cả chính sách và các giá trị cá nhân, nhân cách của riêng họ.

Sách Xuất Ê-díp-tô ký cho chúng ta biết những kiểu nhà lãnh đạo mà chúng ta phải tìm kiếm và ủng hộ khi lựa chọn hoặc hỗ trợ sự lãnh đạo dân sự của mình. Có một số phẩm chất nhất định sẽ hữu ích trong việc thúc đẩy phước lành của Chúa trên đất nước. Chúng ta đọc về một số người trong số họ trong Xuất Ê-díp-tô ký 18:21, trong đó có nói rằng,

“Ngoài ra, ngươi phải chọn trong số tất cả những người nam có năng lực, kính sợ Đức Chúa Trời, những người chân thật, ghét lợi bất chính; và ngươi sẽ đặt những người này lên làm người lãnh đạo của hàng ngàn, hàng trăm, hàng năm mươi và hàng chục người.”

Dựa trên đoạn văn này, trước hết, chúng ta phải tìm kiếm những nhà lãnh đạo kính sợ Đức Chúa Trời. Đây là những nhà lãnh đạo coi trọng Đức Chúa Trời. Một nhà lãnh đạo kính sợ Đức Chúa Trời ám chỉ một người không chỉ tin vào Đức Chúa Trời mà còn tìm cách tìm hiểu những gì Đức Chúa Trời phán về một chủ đề để thực hiện ý muốn của Ngài trong một vấn đề. Một người kính sợ Đức Chúa Trời sẽ tích cực tìm kiếm quan điểm của Đức Chúa Trời. Kính sợ Đức Chúa Trời không có nghĩa là nhắc đến tên của Đức Chúa Trời trong bữa sáng hoặc tiệc chiêu đãi hoặc trong khi vận động tranh cử. Cũng không có nghĩa là nói rằng, “Xin Chúa ban phước cho nước Mỹ.” Kính sợ Đức Chúa Trời xuất hiện khi một chính trị gia mang quan điểm của Chúa để áp dụng vào các hành động hoặc chính sách và luật pháp hiện hành. Một chính trị gia kính sợ Chúa sẽ tôn trọng Chúa.

Chúng ta có thể  giải thích khái niệm kính sợ Chúa này nếu so sánh nó với điện. Bạn cần thận trọng với điện vì nó có thể mang lại lợi ích lớn cho bạn khi bạn làm vậy. Mặt khác, nếu bạn chọn cắm tua vít vào ổ cắm điện đang hoạt động, điện sẽ làm bạn bị thương. Bạn phải thận trọng với  điện, thậm chí sợ sức mạnh của điện, nếu bạn muốn tiếp cận những lợi ích của điện đồng thời tránh được những nguy hiểm của nó.

Khi một quốc gia có những nhà lãnh đạo không tôn trọng Chúa, thì sự giúp đỡ mà quốc gia đó nhận được từ vương quốc thông qua họ và đến với người dân lại trở thành lời nguyền rủa cho vùng đất đó. Trong Kinh thánh, chúng ta đọc về nhiều vùng đất bị nguyền rủa vì những nhà lãnh đạo từ chối kính sợ Chúa và tôn trọng Ngài. Là những Cơ đốc nhân, chúng ta cần bảo đảm rằng những nhà lãnh đạo đại diện của chúng ta phải chịu trách nhiệm trước ý muốn và đường lối của Chúa. Như Thi thiên 2:10 đã nói, “Vậy bây giờ, hỡi các vua, hãy tỏ ra sáng suốt; hỡi các quan xét của thế gian, hãy chịu sự răn bảo.” Các nhà lãnh đạo chính phủ được kỳ vọng sẽ cai trị dựa trên các tiêu chuẩn của Chúa. “Nhờ ta, các vua cai trị, và những quan trưởng định sự công bình” (Châm ngôn 8:15).

Khi một nhà lãnh đạo không kính sợ Chúa, Chúa có thể truất phế nhà lãnh đạo đó. Và những ai ủng hộ ông ta sẽ có bài học cho mình.

Một trong những minh họa tuyệt vời nhất trong Kinh thánh về điều đó là Nê-bu-cát-nết-sa. Chúng ta đọc về ông trong sách Đa-ni-ên. Nhà vua cai trị với quyền lực lớn. Ông cai trị quá dễ dàng và quá lâu đến nỗi điều đó khiến ông trở nên kiêu ngạo. Hiện nay lịch sử vẫn đang tái diễn điều này ở một số quốc gia.

Và điều gì đã xảy ra sau đó?
“Nê-bu-cát-nết-sa đi dạo trong hoàng cung Ba-by-lôn,  thì cất tiếng mà nói rằng: Đây chẳng phải là Ba-by-lôn lớn mà ta đã dựng, bởi quyền cao cả ta, để làm đế đô ta, và làm sự vinh hiển oai nghi của ta sao? Lời chưa ra khỏi miệng vua, thì có tiếng từ trên trời xuống rằng: Hỡi vua Nê-bu-cát-nết-sa, đã báo cho ngươi biết rằng: Ngôi nước đã lìa khỏi ngươi. Ngươi sẽ bị đuổi khỏi giữa loài người, sẽ ở với thú đồng; sẽ bị buộc phải ăn cỏ như bò, rồi bảy kỳ sẽ trải qua trên ngươi, cho đến khi ngươi nhận biết rằng Đấng Rất Cao cai trị trong nước của loài người, và Ngài muốn ban cho ai tùy ý. Trong chính giờ đó, lời nói ấy đã ứng nghiệm cho vua Nê-bu-cát-nết-sa, vua bị đuổi khỏi giữa loài người; ăn cỏ như bò; thân thể vua phải thấm nhuần sương móc trên trời, cho đến tóc vua cũng mọc như lông chim ưng, móng vua thì giống như móng loài chim chóc. Đến cuối cùng những ngày đó, ta đây, Nê-bu-cát-nết-sa, ngước mắt lên trời, trí khôn đã phục lại cho ta, và ta xưng tạ Đấng Rất Cao. Ta bèn ngợi khen và làm sáng danh Đấng sống đời đời, uy quyền Ngài là uy quyền còn mãi mãi, nước Ngài từ đời nọ đến đời kia. Hết thảy dân cư trên đất thảy đều cầm như là không có; Ngài làm theo ý mình trong cơ binh trên trời, và ở giữa cư dân trên đất; chẳng ai có thể cản tay Ngài và hỏi rằng: Ngài làm chi vậy? Trong lúc đó, trí khôn phục lại cho ta, ta lại được sự vinh hiển của ngôi nước ta, sự oai nghi chói sáng trở lại cho ta; những nghị viên và đại thần ta lại chầu ta. Ta lại được lập lên trên ngôi nước, và sự uy nghi quyền thế ta càng thêm. Bây giờ, ta, Nê-bu-cát-nết-sa, ngợi khen, tôn vinh, và làm cả sáng Vua trên trời; mọi công việc Ngài đều chân thật, các đường lối Ngài đều công bình; và kẻ nào bước đi kiêu ngạo, Ngài có thể hạ nó xuống” (Đa-ni-ên 4:29-37).

Sự lãnh đạo vương quốc theo gương Chúa Giê-su.

Lãnh đạo là người phục vụ.

Một trong những hình ảnh mạnh mẽ nhất trong cuộc đời của Chúa Giê-su là khi Ngài rửa chân cho các môn đệ trong Giăng 13. Khi kết thúc việc này, Chúa phán  với họ:” Vậy, nếu ta là Chúa là Thầy, mà đã rửa chân cho các ngươi thì các ngươi cũng nên rửa chân lẫn cho nhau “. Nhà lãnh đạo lớn tập trung vào việc phục vụ những người theo họ. Nhà lãnh đạo lớn là người phục vụ người khác.

Kinh thánh nói về Ngài:
“Con người đã đến, không phải để người ta hầu việc mình, song để mình hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc nhiều người” (Ma-thi-ơ 20:28).

Còn Phao-lô thì sao?

Phao-lô viết cho hội thánh Cô-rinh-tô: “Hãy bắt chước tôi, như chính tôi đã bắt chước Đấng Christ vậy” (1 Cô-rinh-tô 11:1).
Cuộc đời và chức vụ của Phao-lô được ghi trong sách Công Vụ. Là một người Pha-ri-si nhiệt thành, ông dũng mãnh chống lại sự lan tràn của Cơ đốc giáo. Phao-lô (trước đó được gọi là Sau-lơ)  chính là kẻ khủng bố Đạo Chúa trong thời kỳ đầu tiên. Khi Đức Chúa Giê-su hiện ra với ông trong Công Vụ chương  9, tâm trí ông được biến đổi. Từ đây, Phao-lô sống chết cho Tin Lành của Chúa Giê-su, ông trở thành nhà truyền giáo và thần học gia trứ danh sau đó. Phao-lô là mẫu người lãnh đạo được thúc đẩy bởi một ý thức rõ ràng về mục đích Chúa kêu gọi ông. Ông là người lãnh đạo có một ngọn lửa cháy trong tim và cảm thấy bắt buộc phải thực hiện những mục tiêu cho Chúa.  Không có chỗ cho sự thờ ơ, trễ nãi đối với ơn kêu gọi trong cuộc đời của một người lãnh đạo thuộc loại này.

Và Phi-e-rơ. Vị sứ đồ đứng lên từ thất bại.

Phi-e-rơ, người môn đệ nổi tiếng nhất của Chúa Giê-su, chối Ngài ba lần trong khi Chúa Giê-su bị bách hại. Chúa Giê-su đã tiên đoán ông sẽ làm điều đó, mặc dù Phi-e-rơ khẳng định ông sẽ không bao giờ chối Chúa Giê-su cho dù phải chết. Khi gà gáy (những gì Chúa Giê-su phán sẽ xảy ra), Phi-e-rơ nhận ra hành động của ông là sai lầm và khóc lóc thảm thiết. Thế nhưng, trong Công vụ 2, chúng ta thấy Phi-e-rơ giảng bài giảng đầu tiên cho một đám đông hàng ngàn người. Trước đó ông đã từng chối Chúa trước mặt họ. Và kết quả là ba ngàn người thêm vào hội thánh. Nhà lãnh đạo lớn không nản lòng khi họ thất bại. Họ không đắm mình trong sự tự thương hại và bỏ cuộc nửa đường.  Họ phục hồi từ sự ăn năn và đứng lên lần nữa với Chúa.

Mẫu người lãnh đạo của Giăng Báp-tít: không e ngại gọi đúng tên, bộc lộ bản chất của người đối diện.

Giăng Báp-tít trong Ma-thi-ơ chương 3, làm phép báp-tem cho người dân và rao giảng về sự đến của Chúa Giê-su. Khi một nhóm kiêu căng các quan chức tôn giáo đến nhận phép báp-tem, ông gọi chúng là: “dòng dõi rắn lục”. Người lãnh đạo không sợ gọi đúng tên bản chất người đối diện. cho dù họ là nhà cung cấp, nhân viên, hoặc thậm chí là khách hàng. Nhà lãnh đạo thẳng thắn, trung thực với những người họ tiếp xúc. Người lãnh đạo theo kiểu này không cần màu mè, gọi đích danh bản chất của người đối diện.

Chúng ta cũng được kêu gọi trở thành người lãnh đạo theo tinh thần của vương quốc Đức Chúa Trời. Khi chúng ta thực hành sự lãnh đạo vương quốc trong đời này, nó cũng như tiền vị cho sự lãnh dạo trong đời hầu đến. Kinh thánh nói gì?

“Vương quốc của thế gian đã trở thành vương quốc của Chúa chúng ta và của Ðấng Christ của Ngài; Ngài sẽ trị vì đời đời vô cùng” (Khải huyền 1:15).

“Lời nầy chắc chắn lắm: Ví bằng chúng ta chết với Ngài, thì cũng sẽ sống với Ngài; lại nếu chúng ta chịu thử thách nổi, thì sẽ cùng Ngài đồng trị” (2 Ti-mô-thê 2:11-12).

 –
Mục sư Phạm Hơn biên soạn

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn