Thứ Năm , 28 Tháng Ba 2024
Home / Trang Chủ / Sự Tha Thứ Ngọt Ngào

Sự Tha Thứ Ngọt Ngào

Thầy giáo Bửu trở về nhà mặt lầm lì không nói. Một nỗi buồn thấu tận tâm can làm anh vô cùng đau đớn. “Hoàn cảnh như thế này thì chết tốt hơn là sống”, anh suy nghĩ mông lung.

Diệu Thu, người vợ có hai đứa con với anh đã không thể chối cãi khi cô ấy ở chung phòng trong khách sạn với một người đàn ông.

Ở tuổi bốn mươi ba, Diệu Thu vẫn còn giữ được những nét duyên dáng, quyến rũ của một thời xuân sắc. Người phụ nữ này đã từng là hoa khôi của Trường Trung học trước đây. Bây giờ vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng của cô ấy vẫn còn làm cho bao kẻ si tình phải ngất ngây.

Lớn lên trong một gia đình đạo dòng, Diệu Thu được mọi người nhìn nhận là một phụ nữ ngoan đạo. Nhưng thế giới nội tâm của cô ấy là cả một khung trời bí ẩn mà rất khó cho người khác nhận biết được. Cô ấy thuộc mẫu người duyên dáng nhưng cũng đầy huyền bí, giấu kín bên trong những cảm xúc phức tạp của một phụ nữ hồi xuân tràn đầy sinh lực.

Là một phụ nữ xinh đẹp tham gia vào ca đoàn của giáo xứ, Diệu Thu đã làm cho Đức Trung, một người cùng tuổi phụ trách ca đoàn của nhà thờ bối rối. Hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt mà chỉ có họ mới có thể hiểu được. Ngôn ngữ của tình yêu thật lạ lùng, khi hai tâm hồn đã hòa điệu trong một tần số yêu đương thì ai có thể ngăn cản họ?

Tình cảm tự nhiên giữa giáo hữu với nhau vốn trong sáng như lẽ thật của Phúc Âm. Nhưng cái ranh giới mong manh của nó với tình yêu nam nữ chỉ cách nhau trong đường tơ kẽ tóc. Đức Trung là nhạc sĩ đã góa vợ, ông có những nhu cầu và cảm xúc giống như bao nhiêu người khác. Và trong mối quan hệ với Diệu Thu, Đức Trung đã vượt lằn ranh cho phép của Lời Chúa và Giáo hội. Hai người đã hẹn hò với nhau trong một khách sạn ở Biên Hòa.

Thầy giáo Bửu đau khổ vì vợ anh đã sẩy chân. “Một phút yếu lòng trăm năm nghìn hận” Có lẽ Diệu Thu rơi vào tình trạng đó. Văn Bửu tự chọn cho mình một cách giải quyết vấn đề: Anh ra khỏi căn nhà của mình và thuê một phòng trọ sống biệt lập với gia đình, sớm tối đi về tránh mặt Diệu Thu để chiêm nghiệm nỗi buồn của mình. Và cũng từ đó anh không bao giờ dám đến nhà thờ nữa. Đối với anh giáo đường quen thuộc trước đây, bây giờ đã trở nên lạ lẫm. Nơi đó người vợ yêu dấu đã làm anh bị sỉ nhục không kể xiết. Và ông nhạc sĩ kia là người thứ ba đã chen vào hủy hoại cuộc sống hôn nhân đang hạnh phúc của anh.

Một buổi chiều cuối năm khi vừa xong hai tiết dạy tại một Trung tâm Anh Ngữ ở  huyện Trảng Bom, Đồng Nai, tôi gặp Văn Bửu.  Đôi mắt anh buồn vời vợi, tôi mở đầu câu chuyện:

-Chào thầy Bửu, tôi biết thầy có tâm trạng buồn. Hãy nói đi, tôi đang muốn nghe câu chuyện của thầy và biết đâu tôi sẽ có lời an ủi thích hợp vào lúc này.

-À, tôi không nghĩ như vậy. Nỗi buồn của tôi không ai có thể chia sẻ được. Nó là của riêng tôi.

-Tôi đã nghe câu chuyện của thầy từ bạn bè trong Trường học. Tôi nghĩ thầy nên tha thứ cho Diệu Thu.

-Trong lúc này sự tha thứ có còn ý nghĩa gì không?

-Vô cùng ý nghĩa. Thiên Chúa đã tha thứ cho thầy, vì vậy thầy hãy tha thứ cho vợ của mình.

-Câu này tôi đã nghe anh chị em trong giáo xứ nói, nhưng hiện nay điều này đối với tôi là bất khả thi.

-Tại sao?

-Thầy không ở vào hoàn cảnh của tôi thì không thể hiểu được nỗi đau của tôi?

Là giáo viên cùng chung một thế hệ nên tôi không khó khăn lắm để gần gủi với Văn Bửu và lắng nghe từ đầu tới cuối câu chuyện của anh. Văn Bửu nói với một giọng trầm buồn, có lúc anh phải cố kiềm chế cảm xúc không cho phép những giọt nước mắt chực chờ tuôn ra:

Tôi yêu Diệu Thu từ khi cô ấy còn là một thiếu nữ tuổi mười lăm. Bốn năm sau đó chúng tôi kết hôn trong ngôi giáo đường này. Vì cô ấy tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả những bí tích, thánh lễ từ yêu cầu của Giáo hội, mặc dù tôi xuất thân từ một gia đình không có đạo. Hai năm sau chúng tôi đã có với nhau đứa con đầu tiên và đó cũng là lúc tôi bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ trên mức bình thường của vợ tôi với nhạc sĩ Đức Trung ở giáo xứ này. Diệu Thu tham gia vào ca đoàn phụ nữ của nhà thờ, Đức Trung tập hát và đánh đàn cho ca đoàn. Tình cảm của họ phát sinh trong những lần gặp nhau và tôi biết vợ tôi cũng có một cảm tình đặc biệt dành cho ông nhạc sĩ tài năng này. Tình cảm đó có vượt qua sự cho phép của Giáo hội hay không? Tôi nghĩ là rất có khả năng vợ tôi sẽ trượt chân trong mối quan hệ đó. Và điều tôi lo sợ đã thực sự xảy ra. Trong lòng tôi oán hận cả hai người. Vợ tôi đã cắm cho tôi một cái sừng, còn ông nhạc sĩ kia là kẻ đâm sau lưng tôi. Nỗi buồn này ai có thể chia sẻ với tôi?

Tôi thẫn thờ khi nghe những lời trần tình từ anh bạn đồng nghiệp đáng thương. Trong cuộc sống của mỗi người luôn có những nỗi đau, và đối với Văn Bửu thì nỗi sầu khổ này quá lớn. Anh vẫn còn yêu vợ của mình mặc dù biết rằng cô ấy đã có thêm một người đàn ông khác trong cuộc đời. Tôi đưa ra một lời đề nghị:

-Tôi muốn tìm kiếm một giải pháp thích hợp cho câu chuyện của thầy. Trong đêm giao thừa của Tết dương lịch sắp tới mời thầy đến nhà tôi uống ly trà cuối năm, cùng đón năm mới, hy vọng là chúng ta tiếp tục thảo luận với nhau về câu chuyện này và tìm ra một hướng đi nào đó.

-Vâng, tôi sẽ cố gắng đến.

Văn Bửu đến nhà tôi vào 10 giờ tối hôm ấy. Các anh em trong nhóm cầu nguyện của hội thánh cũng đang ở đó trong một buổi cầu nguyện đặc biệt cho khởi đầu của năm mới 2010.  Mục sư Nguyễn Phi Bình từ Quận 8, Sài Gòn ra thăm chúng tôi trong buổi nhóm ấy, ân cần nói chuyện với Văn Bửu:

-Chào anh, thầy giáo Minh có nói sơ qua về anh với tôi. Tôi muốn đọc cho anh nghe vài câu Kinh Thánh. Anh có muốn nghe không?

-Vâng, xin mời mục sư.

-Câu thứ nhất ở Phúc Âm Giăng 3:16, “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời”. Câu này bảo đảm cho mọi người là hễ ai tiếp nhận Chúa Jesus,  là Con của Đức Chúa Trời vào lòng, người đó sẽ nhận lãnh sự sống đời đời. Anh có muốn nhận lãnh sự sống này không.

-Dĩ nhiên, tôi muốn.

-Và còn nữa, câu thứ 2 là đây, tôi mời anh hãy đọc câu này: “Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta” (Khải huyền 3:20). Trong câu này Chúa Jesus đang mời gọi anh mở cửa lòng ra để mời Ngài bước vào. Khi Chúa được mời, Ngài sẽ vào trong tấm lòng của anh, kết bạn thâm giao với anh. Anh có muốn Chúa Jesus trở thành thiết hữu của anh không?

-Tôi muốn.

Đọc thêm vài câu Kinh Thánh khác, mục sư Bình hướng dẫn Văn Bửu dâng lên lời cầu nguyện ngay sau đó:

Lạy Thiên Chúa hằng sống. Tạ ơn Ngài đã đến thế giới này làm một con người và chết thay cho tội lỗi của con trên thập tự giá. Con xin mở cửa tâm hồn con tiếp nhận Ngài bước vào làm Cứu Chúa của con kể từ hôm nay. Xin tha tội cho con vì bấy lâu nay con sống mà không có Ngài. Con xin giao nộp thân, hồn, linh của con cho Ngài. Nguyện xin Ngài làm chủ cuộc đời con mãi mãi và hướng dẫn các bước con đi tiếp theo. Con thành tâm cầu nguyện nhân danh Chúa Jesus Christ. Amen.

Khác với những trải nghiệm trước đây mà Văn Bửu đã từng có, một cảm giác bình an đến lạ lùng trào dâng trong tâm hồn anh sau lời cầu nguyện.

Chúng tôi ngồi lại thành một vòng tròn nhỏ đón giao thừa bên cạnh những tách trà nóng và bánh ngọt. Văn Bửu được mọi người khích lệ bằng những lời động viên đầy tình yêu thương để khởi đầu một đời sống mới với Chúa Jesus. Trước khi chia tay, mọi người đặt tay cầu nguyện cho Văn Bửu, đặc biệt là xin Chúa ban cho anh sự hướng dẫn từ Đấng Khôn Ngoan để anh có thể bày tỏ tình yêu và sự tha thứ cho Diệu Thu.

Bên ngoài trời cuối Đông se lạnh, nhưng trong phòng khách hơi ấm của tình yêu thương lan tỏa. Khuôn mặt Văn Bửu dường như sáng rỡ ra sau khi cầu nguyện. Mọi người có thể thấy ánh mắt anh lấp lánh một niềm tin yêu mới. Đêm nay thật là một đêm đặc biệt!

Văn Bửu trở về phòng trọ lúc  hai giờ sáng, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo và anh không thấy buồn ngủ chút nào. Anh nghĩ đến những điều sẽ chờ đợi anh trong năm mới này. “Xin Chúa dẫn dắt con trong mỗi chi tiết của đời sống, đặc biệt là trong cách mà con sẽ thể hiện với Diệu Thu”. Anh thầm dâng lên lời cầu nguyện với Chúa.

Văn Bửu bắt đọc đầu Tân Ước một cách thích thú như chưa bao giờ đọc trước đây. Ánh sáng thiên thượng tràn vào lòng anh. Càng đọc anh càng cảm nhận những gì lời Chúa dạy thật quá nhiệm mầu. Đức Thánh Linh và Lời Chúa đã đem đến sự chữa lành cho linh hồn anh. Văn Bửu như được lột xác trở thành  một con người mới. Trong tư tưởng của anh có một sự thay đổi kỳ lạ. Từ chỗ là một người cay đắng, đầy oán hận với những ai đã làm anh đau khổ, Văn Bửu đã thay đổi trong ánh sáng của Lời Chúa để trở nên một người đầy ắp tình yêu thương. Quyển Kinh Thánh Tân Ước đã giải phóng anh ra khỏi những ý tưởng truyền thống, chật hẹp cố hữu.

Văn Bửu quyết định trở về sau  khi anh được Chúa biến đổi. Giã từ phòng trọ anh về nhà gặp lại Diệu Thu vào một buổi sáng mùa Xuân:

-Anh thông cảm và bỏ qua mọi chuyện trước đây em đã gây ra.

Diệu Thu mở to đôi mắt, dường như không tin vào những lời cô ấy đang nghe:

-Anh tha thứ cho em sao?

-Vâng anh tha thứ cho em tất cả về những gì em gây ra, vì Lời Chúa đã biến đổi anh.

Diệu Thu rất tò mò muốn biết điều gì đã xảy ra trong tâm hồn Văn Bửu:

-Lời Chúa biến đổi anh như thế nào?

-Trước đây anh chưa bao giờ đọc Tân Ước một cách nghiêm túc, những gì anh học được chỉ là những giáo điều, nghi lễ của giáo hội. Nhưng từ khi anh thật sự có Chúa Jesus thì tâm hồn anh đã hoàn toàn thay đổi. Anh đã hiểu thế nào là lời cầu nguyện: Xin tha tội lỗi cho chúng tôi, như chúng tôi cũng tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng tôi (Ma-thi-ơ 6:12). Vì thế anh sẵn sàng tha thứ cho em và tất cả những ai đã làm tổn thương anh.

Diệu Thu ngỡ ngàng như ở trong cơn mơ. Những giọt nước mắt tự động tuôn ra trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng:

-Cảm ơn anh  đã tha thứ cho em. Từ khi anh bỏ nhà đi, em đã không ngủ được suốt mấy tuần lễ sau đó. Trong thao thức, trằn trọc em biết mình đã trượt chân và lún sâu vào tội lỗi. Em cầu mong anh trở về và cho em nói lời xin lỗi. Thực ra một lời xin lỗi của em cũng không thể chữa lành trái tim tan vỡ của anh. Nhưng chắc chắn là em rất muốn anh hãy tha thứ cho em. Từ khi anh ra đi, nhạc sĩ Đức Trung đã dời nhà về Bình Dương và nghe đâu ông ấy cũng đã tục huyền, an phận với một người phụ nữ khác.

Cả hai vợ chồng ôm chầm lấy nhau trong những giọt nước mắt cảm thông hạnh phúc. Ai ngờ gương vỡ lại lành! Ngoài kia nắng ấm cũng vừa lên như reo vui trong ngày tái hợp.

Nhờ ân điển Chúa, Văn Bửu không mất đi người vợ yêu dấu của mình. Tình yêu của anh dành cho Diệu Thu vẫn như một bát nước đầy sau khi trải qua cơn sóng gió.

                                                             DAVID LINH ÂN

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn