Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này.Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chan chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh.Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp.Tiền bạc, danh vọng, quyền lực, … tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa, còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này
Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống?
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã chân thành đóng góp cho tha nhân.
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng.Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì mà bạn đã cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà bạn đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hĩ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn (cả tốt lẫn xấu).
Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.Vậy thì, bạn ơi, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương và hiểu biết. Bởi vì, chỉ có tình yêu thương, sự hiểu biết mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống, bạn ạ.
–
Ấy vì đứa trẻ nầy mà tôi cầu nguyện. Đức Giê-hô-va đã nhậm lời tôi đã cầu xin cùng Ngài. Vì vậy, tôi cũng dâng nó cho Đức Giê-hô-va; tôi cho Đức Giê-hô-va mượn nó trọn đời nó. Đoạn mẹ con đều thờ lạy tại đó trước mặt Đức Giê-hô-va.1 Sa-mu-ên 1:27-28
Mỗi đứa trẻ được thụ thai là một quá trình kỳ diệu trong sự kiểm soát của Cha Thiên Thượng. Chúng được thai dựng một cách đáng sợ và tuyệt vời. Đức Chúa Trời giao phó con cái cho cha mẹ chăm sóc, nhưng chúng vẫn thuộc về Ngài. Cha mẹ chỉ là người quản gia, không phải là người sở hữu con cái hay bất cứ thứ gì trên trần gian này.
An-ne trong câu chuyện trên đây hiểu rõ chức vụ quản gia của mình. Trong suốt nhiều năm An-ne đã không thể sinh con. Vì vậy bà nài xin Chúa cho bà một đứa con. Chúa nhậm lời cầu nguyện của An-ne, bà sinh một con trai và đặt tên là Sa-mu-ên. Khi nó cai sữa, An-ne đã trả nó về với Chúa, là Đấng mà An-ne nhận thức rằng con trai của bà thuộc về Ngài.
Thật khó khăn để chia tay với đứa con trai mà mẹ An-ne phải chờ đợi nhiều năm mới có. Chúng ta có sẵn sàng chia tay với con cái mình để giao chúng trong tay Chúa? Khi con cái lớn lên, chúng sẽ rời tổ ấm gia đình. Hãy để Cha thiên thượng chăm sóc chúng. Chúng thuộc về Đức Chúa Trời, không thuộc về chúng ta. Hãy tiếp nhận lẽ thật là Đức Chúa Trời yêu thương con của chúng ta nhiều hơn chúng ta yêu chúng. Bạn không luôn luôn ở với chúng, nhưng Cha thiên thượng thì khác.
“TÔI TIN RẰNG BẢN THÂN VÀ MỌI ĐIỀU TÔI ĐANG QUẢN LÝ ĐỀU THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI.”