Trời đông, gió se lạnh thổi vi vu, xào xạc qua những hàng liễu rũ thẳng tắp trong sân nhà thờ. Những ánh đèn rực rỡ màu sắc được người ta trang trí tạo cho cảnh vật thêm phần lung linh huyền ảo. Đêm Giáng Sinh, đêm thanh bình, người người ùa nhau ra phố; những ngỏ hẻm quanh nhà thờ chật cứng người đến tham dự Thánh Lễ, kể cả những người chưa tin Chúa cũng tìm đến tùy theo từng mục đích riêng.
Ngôi nhà thờ nhỏ trong con hẻm này cũng vậy, đèn điện lấp lánh, mọi thứ được diễn ra như bình thường, từ hoạt cảnh canh thức Giáng Sinh cho đến Thánh Lễ đều được chuẩn bị và thực hiện đầy tôn kính, nghiêm trang. Sau Thánh Lễ, mọi người lại hồ hởi chụp hình; những người thân quen, những cặp tình nhân cứ thế trao nhau những câu chúc mừng trong đêm cực Thánh.
Nơi một góc nhỏ ít huyên náo của khuôn viên nhà thờ, Nhi tựa người vào chiếc ghế đá, cô thả hồn theo những bản Thánh Ca mê đắm lòng người. Nhi cứ mãi suy nghĩ về ý Lễ mà Cha xứ nêu lên ban nãy trong Thánh Lễ.“ Có phải Cô Hạnh không? Hay chỉ là sự suy tưởng của mình?”, cô cứ thẩn thờ, vẻ mặt đăm chiêu.
– Mừng Chúa của mày Giáng Sinh nhé! – Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Nhi từ đằng sau, con Nguyên – nhỏ bạn chung chỗ trọ nhanh nhảu chúc mừng.
– Cảm ơn nha. Mà có phải của cô Hạnh không mày? – Nhi hỏi một cách vô thức.
– Cô Hạnh nào? Mà cái gì mới được chứ? – Nguyên tròn xoe mắt nhìn Nhi.
– Cô Hạnh chủ trọ mình đó! Cái ý lễ Cha đọc đầu Thánh Lễ kìa, lúc nãy rời phòng, tao thấy cô đi theo tụi mình.
– Mày cứ hay suy nghĩ vẩn vơ, tao không biết ý Lễ là sao nhưng mày có thấy bả vào nhà thờ với mình không? Mà kệ bả chứ, bả đi đâu đó thôi, biết cái quái gì đâu mà đi lễ, nếu đi lễ thì do hiếu kỳ như tao.– Nguyên nói thẳng thừng chẳng chút e ngại rồi lại cười đùa.
– Cô Hạnh cũng là người Công giáo như tao mày à…!
Nguyên ngắt lời làm Nhi bỏ lửng câu nói:
–Nhảm nhí! Trên bàn thờ nhà bả, mày không thấy thờ Bác Hồ đó a. Đảng chính cống luôn thì có.
–Vậy là mày không biết rồi. Chuyện cũng tình cờ lắm, tau quên kể cho mày nghe…
Nhi im lặng, miên man suy nghĩ về cái ngày hôm đó.
***
Dãy hành lang khu nhà trọ kéo dài, những căn phòng giống nhau đồng loạt mọi thứ, cửa sổ, cửa chính, màu sơn… Một vài căn phòng đã xuống cấp khá nghiêm trọng, tường bong tróc vài mảng, gạch bể để lộ khung sắt bên trong, như thân thể người ta mục ruỗng lộ trơ xương trắng hếu, như một số người quên Chúa, tâm hồn ủ rũ, lạc mất niềm tin.
Men theo hành lang, Nhi dẫn Thy vào phòng, Thy đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt đầy lạ lẫm. Cô là bạn cùng lớp ở trường, cùng lớp giáo lý ở nhà thờ với Nhi hồi còn đi học. Hai đứa chơi với nhau khá thân thiết. Học xong cấp ba, Nhi vào Sài Gòn còn Thy thì học và lưu trú tại một nhà Thanh Tuyển ở Nha Trang.
–Thôi tao xin được cho mày ở lại rồi đó, giờ tao tắm rửa, con Nguyên chung phòng với tao chắc tối nay về trễ. Mày không làm gì, ra nói chuyện với cô Hạnh đi; cô không có con gái, thích nói chuyện với tụi tao cực kì.
– Ừ… Vậy cũng được, để tao đi, chào cô một tiếng nữa chứ. Mày vào tắm đi.
Thy đi theo lối cũ bước ra khỏi phòng, trời có vẻ hầm vì đang bước vào những ngày hè oi bức.Tìm đến được phòng bà chủ, Thy thấy một người đàn bà đang ngồi xem ti vi, chiếc quạt máy bên cạnh phà thẳng vào người.
– Dạ..! Con chào cô, con là Thy, bạn của Nhi, mới ở quê lên chơi.
– À..! Cô nghe Nhi nói rồi, cô là Hạnh, chủ dãy trọ này. Con vào đây ngồi chơi tí. Thời tiết hôm nay nóng nảy thật con ha?
– Dạ. Trời bắt đầu vào hè rồi cô à.
– Con ngồi xuống đây, cô lấy nước con uống…, mà con đi tu phải không? Được mấy năm rồi? – Bà Hạnh quay đầu nhìn Thy làm cô hơi lung túng nhưng rồi đáp lời:
– Dạ! Cũng được ba năm hơn, con đang ở nhà Thanh tuyển.
– Thanh tuyển là sao con?
– Dạ.., đại khái là đang lưu trú, tìm hiểu như ở Chủng viện vậy cô à. Mà cô biết Chủng viện không?
– Ừ..! Biết… Cô biết. Hồi xưa chồng cô cũng ở chủng viện, nhưng ông ở lúc nhỏ cơ, ông bà nội gởi vào đó. Nhưng sau này chú cũng phải ra, sống đâu nỗi đâu.– Bà Hạnh cười khênh khểnh. Mắt Thy trợn tròn, cô rảo mắt nhìn chung quanh, cảm giác lạ lẫm và khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt.
– Vậy cô có đạo hả?
– Ừ… cô cũng là người Công giáo, nhưng gia đình cô bỏ đạo lâu lắm rồi, từ khi ba mẹ chồng cô mất cơ.
– Hèn gì, con không thấy bàn thờ Thiên Chúa của nhà cô. Mà sao vậy cô?
– Ừ… Chuyện cũng dài lắm con à… Chú nhà cô làm việc cho cơ quan nhà nước, thì con biết rồi đấy, họ đâu chấp nhận người có đạo gia nhập đảng. Nếu gia nhập đảng chú sẽ được thăng chức cao hơn. Vì vậy chú thôi nhà thờ, vì công việc và nhu cầu cuộc sống bắt buộc chú phải làm như vậy con à.
Thy thấy có thứ gì nghèn nghẹn nơi cổ họng làm cô không thể nói. Bà Hạnh tiếp lời :
– Chứ hồi đó, cô và chú hay đi lễ với nhau lắm, nhà thờ nào trên đất Sài Gòn này, cô đi hết. Cô mê Thánh ca nữa, nhất là mùa Giáng Sinh, nhạc vừa hay, khung cảnh lại càng ấm áp. Cô cũng hay khấn xin Chúa tại nhà thờ nhiều lắm chứ. Trời..! nghĩ lại cô thấy nhớ nhiều kỉ niệm quá. – Mặt bà Hạnh tươi cười như đang nhớ về những kỉ niệm vui vẻ thuở ấy.
Thy cất tiếng :
– Dạ…, chú mất lâu chưa cô?
– Gần một năm rồi.
– Vậy nhà mình có đem chú đến nhà thờ không?
– Không con à, người ta làm theo nghi thức của đảng luôn, chứ nhà cô giờ đâu có liên quan gì bên tôn giáo nữa đâu. Hai thằng con cô cũng được rửa tội, có tên thánh hết đấy chứ, nhưng giờ tụi nó chẳng biết gì. Mà con cố gắng đi tu nghe con, được mấy người ngày nay có ý chí như con. Mỗi buổi chiều Chúa nhật, cô thấy Nhi với Nguyên đi lễ mà cô thương lắm, con Nguyên không có Đạo mà cũng thích đi theo con Nhi, chiều chiều nó ở nhà buồn nên thích đi vậy.
Thy bối rối, có chút gì khó hiểu về người đàn bà đang nói chuyện với cô, suy nghĩ thoáng chốc, Thy mạnh dạn nói với bà Hạnh:
– Cô à! Lúc cô có thời gian rảnh, cô đến nhà thờ đi. Giờ chú mất rồi, chắc cô cũng buồn; đến đó, có gì cô tìm lại được nhiều kỉ niệm đẹp của thời xưa, những người trạc tuổi cô hay đến nhà thờ để tâm sự với nhau và thư giản lắm.
– Ừ..! Cô cũng muốn nhưng không có thời gian, được ngày cuối tuần thì đi chơi với con với cháu, không thì phải trông nhà, đâu có giờ đâu con.
Thy cười, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
– Vậy lúc nào cô gặp chuyện gì cô đến nhà thờ cũng được, xin ơn hay cầu nguyện như cô đã từng đó. Cô biết không? Mẹ con, nhiều lần ốm đau, cứ tưởng được Chúa gọi về rồi đấy chứ; nhưng mẹ, con và gia đình lại khấn xin và rồi vượt qua hết tất cả mọi sự.
– Cô cũng không biết sao nữa!
– Dạ… Mà con nói vậy thôi, cô cố gắng đi đến nhà thờ cô nhé, thư giản tuổi già cô à. Con cũng cảm ơn cô nhiều vì cho con ở lại tối nay. À ! Con gởi cô tấm ảnh Lòng Chúa Thương Xót, con mới đi tạ ơn ở Nhà thờ Chí Hòa xong.
Bà Hạnh nhận lấy tấm hình từ tay Thy, Thy nở một nụ cười mãn nguyện thật tươi.
– Ừ..! Cô cảm ơn con, con cứ ở lại chơi vui vẻ nhé !
Kết thúc cuộc nói chuyện, Thy quay bước về phòng, lòng cô cứ xôn xao, rộn ràng đến khó tả. Cô vui khi biết được một bí mật và đã có một cuộc kết giao đầy thú vị, cô cũng buồn vì cô không hiểu vì sao con người ta lại dễ lìa xa Chúa như vậy. Lững thững bước đi, Thy suy nghĩ phải cầu nguyện thật nhiều cho bà Hạnh và cả những người chưa đặt niềm tin vào Chúa.
***
– Ngày con Thy, nhỏ bạn ở quê vào thăm tao, mày nhớ không? Nó nói chuyện với cô Hạnh rồi cô tâm sự với nó như vậy.
– … Sao nhiều cái bất ngờ đến khó tin vậy. Mà lúc nãy ý lễ gì mà mày nghi ngờ là của bả?
Vẻ mặt Nguyên băn khoăn, đưa mắt nhìn Nhi.
– Xin lễ tạ ơn Lòng Thương Xót Chúa theo ý bà Hạnh, một con chiên lạc bước xin.
Nguyên nhìn Nhi rồi buông một tiếng thở dài.
– Thôi! Chuyện nhà người ta, tao cũng chả hiểu, mày khéo lo, nói chuyện nãy giờ, không thôi là xem hang đá xong, về nhà lâu lắc rồi. Đi..đi thôi, người ta chụp hình quá trời kìa.
Nguyên kéo tay Nhi về phía hang đá, Nhi thả từng bước chân nặng trĩu xuống đất, đầu cô vẫn suy nghĩ về điều đó. Bất chợt, Nguyên hét lên:
– Nhi! Nhìn kìa, cô Hạnh – Nguyên chỉ tay về hướng hang đá bên hông nhà thờ. Bà Hạnh đang nhắm nghiền đôi mắt, khuân tay nghiêm trang trước tượng Chúa Hài Đồng.
– Đó, tao nói không sai mà. Tới.. tới gặp cô nhanh.
– Cháu chào cô – Hai đứa đồng thanh, Nhi nhanh miệng hỏi:
– Cô! Ý lễ lúc nãy là của cô phải không?
Bà Hạnh cười – Ừ…!
– Thấy chưa, tao nói đúng mà, mày cứ tưởng hả….! – Nhi đưa tay vỗ vào vai Nguyên, rồi hỏi tiếp:
– Cô được ơn gì hả?
– Ừ…! Thằng cháu cô nó bị viêm não Nhật Bản, cô cứ tưởng nó không qua khỏi. Cô nhớ tới lời con bé đi tu, bạn của con mấy tháng trước tới thăm tụi con đó. Hôm đó, cô đến nhà thờ Chí Hòa, phú dâng cho Lòng Chúa Thương Xót, nhưng cô vẫn kém tin lắm, nhưng ai ngờ cô được ơn. Cô cảm ơn Chúa thật nhiều.
Hai cô gái trước mặt bà Hạnh đứng im như trời trồng, dường như họ chưa có thể tin vào những lời vừa nghe thấy. Vẻ mặt Nguyên như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả hai cứ nhìn nhau mà chẳng ai nói với ai được câu nào. Cơn gió nhẹ thoảng qua, bà Hạnh liền cất tiếng phá vỡ đi sự thinh lặng khó hiếu ấy.
– Thôi..! Đứng ngây ra đó làm gì, cùng cô cầu nguyện cảm ơn Thiên Chúa đi nào, lần sau đi lễ nhớ kêu cô đi chung nữa nhé.
Giữa tiết trời se lạnh của đêm đông, trời sáng rực ngàn sao, những cơn gió vẫn thổi, Nhi và Nguyên vội tiến đến gần bà Hạnh. Trước hang đá, họ râm ran cất lên những lời kinh sốt mến để tạ ơn lòng thương xót hải hà của Chúa. Bởi lẽ, Chúa chẳng bao giờ bỏ rơi ai khi họ gặp cơn nguy khốn và túng quẫn.
*
Trời dần khuya, những ánh đèn đủ màu sắc càng ánh lên sự lung linh nơi máng cỏ hang lừa; xưa Chúa lạnh lẽo trong giá buốt của màn đêm thì cái lạnh nay cũng đủ làm mọi người tê tái. Tuy vậy, ba con người đứng trước hang đá kia lại khác, với ba tâm trạng, nhưng lòng ai cũng cảm thấy ấm cúng hơn vì phép lạ mà Chúa đã làm trước mắt họ.
Trăng đêm nay sáng tròn, chỉ mong tình mến giữa người với Chúa được vẹn tròn như trăng. Thoảng trong không gian, tiếng chuông của một ngôi nhà thờ khác đang ngân vang.
BỌT BIỂN |