Thứ Năm , 2 Tháng Năm 2024
Home / truyện ngắn / CHUYỆN GIỮA ĐỜI THƯỜNG

CHUYỆN GIỮA ĐỜI THƯỜNG

chuyengiua

Những ngày qua, tôi đọc cuốn tự truyện: “Ở trọ trần gian” của Nguyễn Hồng Công, một cô gái bị bệnh suy thận ở giai đoạn cuối đã nằm lọc thận suốt 10 năm ở Bệnh Viện Bạch Ma – Hà Nội và cuối cùng em cũng đã ra đi ở tuổi 31. Tôi bùi ngùi, xúc động, tiếc thương cho một con người nhưng có lẽ điều làm tôi day dứt mãi là không có ai giới thiệu về Chúa Jesus cho em, để em sống không có Chúa Jesus và chết cũng không có Ngài.

Tiếc là khi tôi biết về em và cầm trên tay cuốn tự truyện của em thì em đã ra đi mãi mãi… Giá như em sở hữu Chúa Jesus thì những bài văn, những câu chuyện em viết lên sẽ có Ngài, sẽ đầy niềm tin và hy vọng và tôi có thể gặp em ở nhà đời đời nhưng…
Rồi tôi lại nghêu ngao hát: “Một ngày vừa trôi qua, tôi làm gì cho Chúa. Hàng triệu người bên tôi, còn chìm vào đêm tối. Một ngày dâng cho Chúa, rao truyền tình yêu thương, hay một ngày qua nữa, tôi lại sống cho tôi?”
Liền sau đó, Chúa nhắc nhở tôi, bên cạnh tôi còn biết bao nhiêu người đang cần tình yêu Chúa. Tôi miên man suy nghĩ, mình đã làm được gì cho họ? Chúa đã cho mình quá nhiều hay nói khác hơn là mình đã nhận nơi Chúa quá nhiều.
Cuộc đời của con người không đo bằng năm tháng họ sống trên đất bao lâu mà là họ đã làm được gì. Tôi đã làm được gì? Tôi hỏi rồi cũng tự trả lời chưa được gì? Quỹ thời gian của mình còn bao nhiêu? Tôi không biết. Giật mình 36 mùa xuân đi qua như mây lướt.
Phải làm một cái gì đó mà biết làm gì? Vẽ tranh? Không được. Viết nhạc? Cũng không. Làm thơ? Khó quá. Viết văn? Không dễ chút nào.
Chịu…, hay là viết Nhật ký? Có vẻ được đấy. Viết những gì mình thấy, mình nghe, mình cảm nhận rồi cất vào ngăn kéo, lâu lâu lấy ra đọc cũng thú vị.
Nghĩ là làm, thế là tôi bắt đầu viết những gì tôi có thể viết. Viết về những gì gần gũi nhất, đơn sơ nhất đã đi vào tim mình. Một cô chủ cửa hàng đồ chơi nọ hay em bé bán báo kia, hoặc người chồng thân yêu, đứa con ngoan ngoãn, hay bố mẹ đáng kính…
Những câu chuyện thật xảy ra giữa đời thường, ngay trong ngôi nhà thân thương hay vô tình ở một nơi nào đó mình ghé qua trong hành trình ở trọ trần gian. Nó để lại trong mình những ấn tượng, những bài học dù rất nhỏ nhưng quý báu vô cùng. Nó như những tài sản vô giá và tôi bắt đầu viết…
Ngày…
Một ngày tôi không sao quên được… Tôi đi vòng quanh các shop đồ chơi tìm mua cho con trai hộp xếp hình khối bằng gỗ. Tìm được nó ở shop Lưu Ly tôi mừng vô cùng nhưng khi xem giá, lòng tôi chùng xuống: 385.000 đồng. Nhiều quá, trong túi tôi chỉ có 200.000 đồng. Tôi còn hứa mua cho con cái bánh Trung thu nữa. Lẳng lặng, tôi bỏ cái hộp gỗ xuống.
– Em ơi, có lấy bộ hình khối đó không đưa chị tính tiền.
– Em không đủ tiền chị à.
– Em cứ lấy về cho cháu học đi, khi nào có tiền qua trả chị cũng được.
– Thật hả chị, cảm ơn chị. Thế còn bánh Trung Thu thì sao?
Quên mất, tự nhiên tôi hỏi thật to về chuyện bánh Trung Thu.
– Bánh Trung thu gì em? Chị không có bán bánh.
Rồi tôi kể cho chị nghe lời hứa mua bánh Trung Thu cho cu Tin.
– Em chờ chút.

Chị đi vào trong nhà và đem ra một cái bánh Trung Thu thật to, thơm lừng.
– Em cầm về cho cháu.
Đôi mắt mở to, tôi nhìn chị như không tin trên tay mình có bánh, tôi cứ tưởng như đang trong chuyện cổ tích vậy. Đang miên man trong câu chuyện cổ tích giữa đời thường, tiếng chuông điện thoại reo kên, kéo tôi về thực tại.
– Mẹ ơi, mẹ về nhanh nhé, con có quà cho mẹ. Con được 2 điểm 10.
Ngày…
Thời điểm này năm ngoái tôi bệnh nặng. Căn bệnh viêm đa cơ đã làm mặt, mũi, chân, tay tôi phù to, sưng húp không thể đi lại và làm việc được. Tôi nằm trên giường nghe hai bố con Cu Tin nói chuyện với nhau:
– Cu Tin này, mẹ bị bệnh nặng lắm, con cầu nguyện cho mẹ nhé, nếu Chúa đưa mẹ về Thiên đàng, hai bố con mình buồn lắm.
– Thiên Đàng ở đâu hả bố?
– Trên trời con ạ.
Qua ngày sau, trước giờ đi ngủ nó hỏi tôi:
– Mẹ ơi, ở trên Thiên đàng Chúa có lắp máy điều hòa cho mẹ không? Nếu Chúa không có tiền con nói Chúa lắp quạt máy cho mẹ cũng được.
– Sao con xin Chúa như vậy?
– Con sợ mẹ nóng, mẹ không ngủ được. Mẹ ơi ! Mẹ cố gắng lên, mẹ kiên trì lên. Con thương mẹ lắm.

Tôi ôm con vào lòng mà hai hàng nước mắt chảy xuống. Mẹ còn ở đây với con. Con ngủ đi, rồi nó chìm dần vào giấc ngủ với giai điệu êm dịu: “Bé ơi! Ngủ đi đêm đã khuya rồi để những giấc mơ đẹp mãi luôn bên em…”
Ngày…
Một hôm, sau khi học Trường Chúa Nhật về nó lấy ngay tập bài học ra, chỉ vào cái hình và hỏi Ngoại:
– Ngoại ơi, sao mình không quỳ gối cầu nguyện?
– Ai dạy cháu thế?
– Trong bài học của cháu có hình bé quỳ gối cầu nguyện, cháu muốn quỳ gối cầu nguyện cho mẹ được không Ngoại?
– Được, cháu à.

Tối đó, là tối đầu tiên nó quỳ gối cầu nguyện với Ngoại. Tôi nằm trên giường nhìn con quỳ gối cầu nguyện cho mình, thương lắm. Tôi ước gì có thể quỳ gối được với con.
Tôi nghe lời cầu nguyện của con không bỏ sót một chữ nào, tôi không tưởng được đây là lời cầu nguyện của một đứa bé bốn tuổi:
“Chúa ơi, xin Chúa chữa bệnh cho mẹ con. Chúa cho hồng cầu, bạch cầu giảm xuống. Chúa cho tiểu cầu được tăng lên, đường trong máu được giảm xuống, men cơ giảm xuống, men gan giảm xuống. Chúa cho mắt mẹ không bị mờ, không phải mổ Chúa ơi. Chúa cho tóc mẹ ra, không có bị rụng nữa. Chúa cho mẹ giảm ký xuống, không bị phù , không giữ nước nhiều để mẹ được đi đến nhà thờ Chúa ơi. Chúa ơi, con còn nhỏ lắm Chúa ơi, con cần mẹ giúp con… Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jesus Christ. A men”.
Ngày…
Một tháng sau, hai vợ chồng tôi đưa cháu về thăm quê Nội và các Bác. Tiết trời Hà Nội những ngày đầu tháng 8 nóng bức, oi ả đến mệt cả người. Nhưng chỉ có nó là dường như không biết mệt, hai Bác cháu ngồi nói chuyện rồi bỗng nhiên nó hỏi Bác Ân:
– Bác ơi! Bác tin Chúa Jesus chưa?
– Bác có thấy Chúa Jesus đâu mà tin.
– Bác không thấy Chúa nhưng Chúa thấy mình.
– Bác: (cười)
– Chúa Jesus chịu chết để mình được cứu, được sống.
Rồi tôi thấy nó đưa hai ngón tay trỏ nhỏ xíu lên, đan chéo thành hình thập tự giá, nó giơ cao lên và nói: “Bác nhìn này, đây là thập tự giá Chúa chịu chết” …
Cu Tin à, Mẹ không biết trong lòng Bác Ân nghĩ gì, nhưng mẹ cảm ơn con vì lẽ ra đây là việc của mẹ, nhiều lần mẹ cũng định nói về tình yêu Chúa Jesus cho hai Bác của con nhưng mẹ chưa làm và hôm nay con đã làm thay mẹ. Mẹ thấy xấu hổ vì tại sao mẹ không có sự dạn dĩ như con. Mới năm tuổi con đã có thể nói về Chúa cho Bác dù con chưa học qua lớp chứng đạo nào, dù con chưa biết đọc, dù sự hiểu biết của con về Chúa còn đơn sơ lắm thế mà con đã làm được điều mà mẹ không thể. Cảm ơn con đã cho mẹ một bài học hôm nay…
Ngày….
Trung thu gần đến…
Reng, reng, reng …
– Cô giáo Trường Chúa Nhật chọn Cu Tin trong đội múa Trung Thu.
Tôi nói với cả nhà. Ngoại và bố cháu phản đối:
– Nó không múa được đâu, đứng vào làm hỏng đội hình mất.
– Cứ cho nó lên tập, chừng nào tập không được, cô giáo trả về thì thôi, chưa cho nó thử làm sao biết được?
Tối Trung Thu, nó nói với tôi:
– Mẹ ơi, tối nay mẹ lên nhà thờ xem con múa Alibaba, đọc Bài Vè Chú Cuội và thi trang phục áo dài nhen mẹ?
– Ừ, mẹ sẽ cố gắng đi, Ngoại và bố cũng đi ủng hộ con trai chứ.
Cu Tin này, nhìn con múa dễ thương quá, mẹ như không tin vào mắt mình. Cu Tin xinh lắm, như con gái vậy, nước da trắng, đội tóc giả màu vàng, mặc đầm kiểu Ấn độ có hai cái hoa vàng to hai bên ngực nhìn ghét lắm. Con múa hết sức, hết lòng tuy có vài động tác sai và chậm hơn các bạn nhưng con đã kip thay đổi lại. Mẹ mừng lắm.
Mẹ cũng ngạc nhiên khi con thuộc hết Bài Vè Chú Cuội vì nó dài và hơi trắc vần. Vậy mà nhìn con kìa, con đọc thuộc vanh vách. Con ôm cả đôi guốc lên đập bộp bộp, rồi đi vòng quanh với các bạn trông đáng yêu lắm.
Con mặc áo dài đỏ, khoác tay một bạn gái trong lớp trình diễn áo dài truyền thống. Con xoay đi, xoay lại vài vòng trên sân khấu trông điệu nghệ, lịch thiệp làm sao!
Chúc mừng con, mẹ đã tải Video con Vui Trung Thu trên Facebook rồi, giữ làm kỷ niệm con nhé. Con biết Ngoại và bố con đã nói gì với mẹ không ?
– Nếu mẹ thiếu lòng tin ở đứa cháu ngoại thì mẹ đánh mất một cơ hội để nó thể hiện mình. Năm nay cháu múa được, mẹ mừng quá… (Ngoại khóc)…
– Có những điều con làm vượt suy nghĩ của anh. Anh không nghĩ con múa được. Hì hì… (Bố cười)…
Ngày…
Tặng cô bé bán báo
Đôi chân trần
Em đứng rét
Nghe gió hát
Khúc cô đơn
Chồng báo hờn
Không ai ghé
Đêm buồn tẻ
Thiếu người mua
Em đói chưa?
Lại chị bảo
Chị mua báo?
Hay xem chơi?
Không, em ơi
Chị cho bánh
Trời rét lạnh
Đội mũ vào
Kéo áo cao
Che cổ lại
Em khoác đại
Áo chị vô
Cầm lấy ô
Che đỡ lạnh
Chồng báo này
Chị mua tặng
Em đứng lặng…
Giữa gió bay
Mắt cay cay
Chào tạm biệt
Chưa kịp biết
Em tên gì…
Mắt ướt mi
Tôi đứng lặng…
Ngày 14/2: Valentine…
Anh nói với tôi chúng mình lận đận, gian khổ 4 năm mới đến được với nhau cộng 6 năm cưới nhau… 10 năm … Thời gian còn ít ỏi quá xin Chúa cho em sống với anh, với con… rồi anh khóc…
Anh là người đàn ông ít nói, chỉ chăm làm, làm được gì anh làm hết để vợ con được sung sướng, nhìn những gì anh làm … thương lắm.
Biết chân nó phù to, đôi dép mới mua 2 tuần trước không mang được nữa, anh đem về 1 đôi dép khác to ơi là to.
Biết mắt nó không nhìn rõ được nữa do đục thủy tinh thể, anh đưa nó đi thay kính 3 lần trong 2 tháng.
Biết chân nó nứt nẻ, người khô rát do thuốc anh chạy đi mua Nivea.
Biết miệng nó rất đắng do uống Corticoid anh chạy đi mua sinh tố.
Đêm, anh biết nó rất khó ngủ anh vẫn hát ru với: ”Bé ơi ngủ ngon”.
4 tháng qua với 10 chuyến tàu NT-SG ngược xuôi, anh ở bên cạnh nó để vác balô, kéo vali và đỡ nó lên những bậc cấp cao.
Nó vốn đã không đẹp, nay con tệ hơn nên luôn miệng hỏi: “Anh có thương Mèo không?” (Mèo là tên thân mật anh gọi tôi) 100 lần nó đều nhận được câu trả lời: “Anh thương Mèo nhiều lắm”.
Nó chỉ biết cảm ơn Chúa đã cho anh đến với nó.
Ngày Lễ mẹ…
7 tháng nằm trên giường bệnh … thời gian quá đủ để tôi cảm nhận được mẹ yêu tôi thể nào, nhà tôi bây giờ thành 1 nhà thuốc Nam. Ai mách ở đâu có thuốc hay giúp cho tôi bớt phù chân mẹ tôi đều đi tìm về. Bây giờ trong nhà có lá Vòng xoay, là Lốt dây, lá Mã Đề, Rau Bắp, Rễ Tranh…
Từ ngày tôi bị phù chân, Bác sĩ dặn ăn lạt thế là mẹ tôi chịu khó thức dậy sớm nấu đồ ăn sáng để tránh những món mặn gây tổn thương thận.
2h sáng tôi thức giấc bởi những cơn chuột rút, tôi nhìn thấy mẹ ngồi tại chân giường cầu nguyện với Chúa cho bệnh của tôi. Mẹ khóc…Tôi chỉ biết im lặng. Sáng hôm sau thấy giọng mẹ lạc đi, ho húng hắng, tôi biết hôm qua mẹ tôi nói với Chúa nhiều nhiều lắm. Tận đáy lòng tôi chỉ biết nói lời cảm ơn mẹ nhân ngày Mother Day’s này.
Ngày…
Những ngày của tháng mười một này, trời mưa lớn, gió rít mạnh từng cơn. Trời lạnh buốt làm đôi bàn tay tôi đang sưng húp, đau nhức không cho phép tôi viết nhiều nhưng không một điều gì có thể ngăn cản tôi viết lên, nói lên tình yêu Chúa dành cho tôi, cho con tôi. Tôi muốn viết vài dòng vào Nhật ký của con trai, cho con và cũng cho cả tôi để cảm tạ Chúa vì Chúa đã cho tôi và gia đình tôi một món quà tuyệt vời đó chính là Cu Tin.
Cu Tin ơi !
Nếu không có con mẹ không có đủ nghị lực để sống.
Nếu không có con mẹ không học được trọn vẹn bài học yêu thương.
Nếu không có con mẹ không hiểu hết thế nào là sự hy sinh của người làm mẹ.
Nếu không có con cũng sẽ không có những câu chuyện được viết lên như thế này.
Nếu không có con, ai sẽ khích lệ, động viên mẹ?
Nếu không có con, ai sẽ cầu nguyện cho mẹ hằng đêm?
Nhờ tấm lòng đơn sơ của con, nhờ tình yêu của con dành cho mẹ và lời cầu nguyện chân thành của con mà Chúa đã nhậm lời của con, của Ngoại, của ba con, của biết bao người thân, của ông bà, anh chị em trong Hội Thánh nên giờ đây sau một năm điều trị, mẹ đã khỏe lên nhiều. Mẹ tin Chúa đã, đang và sẽ chữa lành cho mẹ trọn vẹn để mẹ lại được tiếp tục sống vui với con, bên con, bên gia đình bé nhỏ của mình và tiếp tục hầu việc Chúa, để những bài văn, những vần thơ, những câu chuyện lại được viết lên ngợi ca tình yêu Thiên Chúa vì Ngài thật tốt lành con trai nhé.
Có ai đó đã nói: “Hãy sống như thế hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn”.
Vâng, tôi đang sống hết mình. Tôi đang cháy hết mình như ngọn nến bùng cháy, tỏa ánh sáng lung linh giữa đêm tối đen rồi chợt tắt. Như cánh phượng mỏng manh cháy hết mình trong mùa hạ vui rồi úa tàn.Tôi ý thức mình đang ở trọ trần gian, và mỗi người đều đang ở trọ trần gian. Tôi không biết tôi còn bao nhiêu thời gian nhưng quan trọng không phải là thời gian dài hay ngắn mà là khi kết thúc chuyến hành trình ở trọ này, mỗi người sẽ đi về đâu? Với riêng tôi, ngày nào Chúa còn cho tôi trọ ở trần gian này tôi sẽ tiếp tục học sống yêu thương từ người mẹ, người chồng, đứa con, hay bất kỳ ai và bày tỏ tình yêu Chúa cho nhiều người. Tôi đang hướng đến một quê hương tốt hơn, một nhà đời đời. Ngày ấy chắc chắn vòng tay Cứu Chúa chào đón tôi và Ngài ôm tôi thật chặt…
                                          
HOA DÃ QUỲ
 

   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn