Đình Dũng ra đi khá bất ngờ, kết thúc một cuộc tình với Chúc Anh. Dũng bắt buộc phải phục tùng cha mẹ kết hôn với một người con gái khác không phải là người yêu của mình. Yêu một người và rồi cưới một người khác làm vợ cũng là chuyện thường tình ở đời. Nhưng điều này đã làm cho Chúc Anh đau khổ tột cùng, dường như cả một thế giới đang sụp đổ trong đôi mắt cô gái hai mươi mốt tuổi.
Đang là sinh viên năm thứ ba Khoa Ngữ Văn của Trường Đại Học Sư Phạm, Chúc Anh bắt đầu làm thơ trên facebook để vơi đi nỗi buồn sau một cuộc tình đổ vỡ:
Phải chi chiều ấy đừng gặp nhau
Sẽ không đem lụy quấn lấy sầu
Phải chi chiều ấy mưa đừng vội
Chắc sẽ không cần tay đan nhau
Ai bảo chiều Đông là giá lạnh
Chiều không anh em cũng lạnh lắm rồi.
Và bỗng dưng cô sinh viên Khoa Ngữ văn trở thành một nhà thơ học đường chuyên sản xuất thơ tình. Lê Cường, một bạn học cùng lớp với Chúc Anh có khuôn mặt của một quái kiệt giống hệt như Bùi Giáng bắt đầu để ý đến hiện tượng này. Cường quyết định sẽ theo đuổi Chúc Anh không phải vì yêu nhưng là muốn bạn học của mình phải bước qua cú sốc này. Cường bắt đầu bình luận các bài thơ của Chúc Anh:
Giá như chiều ấy em đừng gặp
Một cái nhìn theo xé rách hồn
Ước chi ngày đó không người ấy
Em vẫn là cô em gái tôi
Phạm Vũ Khanh, thạc sĩ Tâm Lý Học là giảng viên của Chúc Anh cũng vào cuộc. Mọi người đều yêu mến Chúc Anh và tìm mọi cách để đắt đưa cô nữ sinh đáng thương này vượt qua một cuộc tình dang dở. Duy Khanh viết lời bình luận trên Facebook của Chúc Anh:
Tôi biết em mang nặng một mối sầu
Đã theo tình, tình phớt mãi em ơi
Nè cô gái nỗi buồn da diết quá
Sao cứ ôm hoài một mối tình xa
Hãy đứng lên từ những tàn tro
Sau cơn mưa trời bao giờ cũng sáng
Bão tan rồi chim vẫn hót vô tư
Mặc cho bao nhiêu lời động viên khích lệ, Chúc Anh vẫn ôm ấp nỗi buồn của mình, dường như không có cách gì gỡ ra được. Trong một ngày cuối năm cô ấy viết bài thơ này:
Em đang ngồi bện nỗi nhớ và cô đơn
Thành sợi dây thừng để thắt tình yêu chết
Anh hài lòng chưa đam mê em dốc hết
Trả một lần, hổn hển thở rồi thôi
Sống thì lẻ loi nên chết cũng mồ côi
Chỉ có nỗi buồn chen chân để đưa tiễn
Cả đắng cay nữa cũng tranh nhau tiễn biệt
Dù tình yêu em chẳng được chúc phúc bao giờ
Đêm qua rồi lòng chưa tỉnh khỏi mơ
Làm sao thoát cám dỗ của ký ức
Hong giọt nước rèm mi mà bất lực
Tự mỉa mai mình không phước mà đa đoan
Anh đứng bên đời dìu dặt những nhặt khoan
Chỉ nay mai thôi nguội quên chút tình nhỏ
Chấp chới mình em vẫn một thân vò võ
Ngồi bện đan lòng để cố giết tim đi
Xuân đến rồi anh cứ bước chân đi
Chỉ phía em là gió Đông thốc ngược
Nỗi nhớ thương một người tình đã ra đi không bao giờ trở lại, cũng được Chúc Anh viết trong bài “Nhớ Anh”:
Nén lòng mình, hai tiếng: “Anh ơi!”
Mà sao thấy nhớ thương thăm thẳm quá
Em bỗng muốn mình trở thành tượng đá
Để thiên thu tình ấy chẳng hao mòn
Người đâu còn để dạ vẫn sắt son
Nào ai hẹn mà giữ thề với hứa
Thời gian vẫn vùn vụt như vó ngựa
Cuối đường trần nỗi buồn chạm đáy chưa?!
Xuân đến rồi, cỏ còn khát cơn mưa
Đông bước qua mặc lòng thêm vôi vữa
Thoáng chiếc lá nhẹ rơi ngoài bậu cửa
Cũng xót lòng bật thành tiếng: “Anh ơi!”
Tâm trạng ra sao thơ ra như thế, Chúc Anh được bạn bè gọi là nàng thi sĩ thất tình đành mượn thơ để tìm quên. Nhưng quên làm sao được khi nỗi buồn cứ đeo đuổi mãi không rời?
Thật may mắn là còn có một người bạn cùng lớp âm thầm cầu nguyện cho linh hồn của Chúc Anh. Đó là Uyên Vi, một Cơ đốc nhân đang sinh hoạt tại nhà thờ Trương Minh Giảng, Sài Gòn. Uyên Vi không có khả năng làm thơ nhưng cô gái này vốn là một nữ sinh rất yêu mến Chúa.
Một buổi chiều kia, sau khi tan trường Uyên Vi chủ động mời Chúc Anh:
-Tối nay mời bạn đến nhà thờ Trương Minh Giảng với mình tham dự một đêm truyền giảng Phúc Âm trong mùa Giáng sinh?
-Mình chưa bao giờ đến nhà thờ Tin Lành, nên không biết ở đó có thích hợp với mình hay không?
-Đừng ngại, nơi ấy thích hợp cho tất cả mọi người. Mình chắc chắn là như vậy.
Một cách miễn cưỡng Chúc Anh theo Uyên Vi đến nhà thờ. Đó là lần đầu tiên trong đời nàng thơ lãng mạn này được nghe những bài Thánh Ca với một giai điệu thanh thoát, lạ lùng không giống với bất kỳ dòng nhạc nào bên ngoài. Rồi đến bài giảng của ông truyền đạo thật sinh động tràn đầy nhiệt huyết. Mọi người trong Ban tiếp tân ân cần hỏi thăm, xin số điện thoại của Chúc Anh… Những điều này đã có một tác động tích cực vào tâm hồn của cô gái trẻ. Chúc Anh trở về nhưng những lời chia sẻ của ông truyền đạo như một thách thức cho tâm hồn cô ấy. Và lạ thật Chúc Anh nhớ rất rõ sứ điệp của ông truyền đạo:
-Chúa Jesus đang phán với các bạn: “Nếu các ngươi làm theo điều ta dạy thì các ngươi là bạn hữu ta.” Ngài là người bạn thật của tất cả những ai thực hành Lời của Ngài. Ngài không chỉ là một người bạn bình thường như bao nhiêu người bạn thân khác mà Ngài còn là người bạn có khả năng thông cảm, thấu hiểu và trở thành người cố vấn cho bạn trong những khủng hoảng cuộc đời. Nếu bạn đang đau buồn vì những đổ vỡ trong cuộc sống, Ngài là người bạn sẽ nâng vực bạn đứng dậy để bước tới. Nếu bạn bị người khác bỏ rơi, thì Chúa Jesus là người bạn thân đứng bên cạnh đưa cánh tay Ngài ra cho bạn nắm lấy. Nếu bạn bị người khác phản bội thì Chúa là Đấng thành tín, nguồn trông cậy bền vững để bạn chạy đến với Ngài….
Ông truyền đạo còn giảng nhiều điều trong khoảng ba mươi phút, và Chúc Anh có thể nhớ được một số ý chính của bài giảng. Nhà thơ sinh viên này thầm nghĩ: “Tại sao ông này lại nói đúng tâm trạng của mình quá? Như vậy chắc mình phải cần đến Chúa, nếu Ngài là người bạn chân thật của mọi người.”
Sau bài giảng còn có một nữ thanh niên đơn ca bài “Ôi Jesus, Chúa ta là bạn thật, bằng lòng gánh tội lỗi chúng ta…” Bài hát được trình bày với một chất giọng sang trọng đã đọng lại trong tâm khảm của Chúc Anh.
Chúc Anh trở về Ký túc xá suy nghĩ mông lung: “Tiếp nhận Chúa làm Cứu Chúa hay không?” Câu hỏi này hiện ra trong đầu của Chúc Anh.
Uyên Vi tiếp tục cầu nguyện cho Chúc Anh: “Lạy Chúa xin Ngài bày tỏ tình yêu và sự thương xót của Ngài trên cuộc đời của người bạn con. Xin Chúa cứu cô ấy ra khỏi tâm trạng đau khổ vì một cuộc tình tan vỡ.”
Chỉ có một mình Uyên Vi là Cơ đốc nhân trong một lớp học gồm bốn mươi sinh viên đến từ nhiều tỉnh thành trên cả nước. Uyên Vi là một người thường xuyên cầu nguyện cho linh hồn người khác. Cô nữ sinh này biết bản thân mình không thể thuyết phục được ai đến với Phúc Âm, nhưng tin rằng chính Chúa sẽ kéo người ta đến với Ngài.
Một tuần lễ sau đó Uyên Vi có dịp nói chuyện với Chúc Anh:
-Chúc Anh có cảm nhận gì về buổi truyền giảng ở nhà thờ tuần trước?
-Mình cũng không biết phải nói ra cảm nhận đó như thế nào. Có lẽ mình cần thời gian để suy nghĩ. Dù sao cũng cám ơn Uyên Vi đã đưa mình tới đó.
Chúc Anh tiếp tục thả hồn của mình theo từng bài thơ. Có người khi thất tình thì uống rượu giải sầu, còn Chúc Anh thì mượn thơ để ký thác tâm trạng. Người như thế nào thì thơ như thế ấy. Thơ chính là con người bên trong phát tán ra bên ngoài. Và nàng thơ này chỉ viết xoay quanh có mỗi một chủ đề:Tình Xót Xa:
Có lẽ tôi là người bảo thủ quá chăng ?!
Nên tôi không thích cái gì gọi là tình đầu hay tình cuối.
Đối với tôi, một kiếp người chỉ cần một lần yêu là đủ.
Yêu đến điên cuồng – rồ dại – lẫn si mê.
Và nỗi buồn của nhà thơ dường như bất tận mỗi ngày:
Ngày mới rồi nhưng em mòn hơn xưa
Tập tành quen với nỗi buồn vắt vẻo
Ký ức chỉ như giọt sương trong trẻo
Rơi xuống rồi chỉ còn mặn môi thôi.
Có mấy ai đọc những dòng thơ như vậy mà không thương cảm cho tác giả!
Một buổi chiều kia sau khi tan trường, tình cờ Chúc Anh gặp giáo viên của mình trong một quán cà phê trên đường Nguyễn Văn Cừ: Thầy Phạm Vũ Duy Khanh dạy môn Tâm Lý Học. Duy Khanh chủ động mở đầu câu chuyện:
-Chào em, khí cầu tình yêu của em bay tới đâu rồi?
-Ồ thầy khéo nói đùa, khí cầu của em đã vỡ, rơi xuống Thái Bình Dương cả một năm nay.
-Thật thế sao, thầy không nghĩ như vậy. Đọc những bài thơ em viết trên facebook buồn quá.
-Có thể nào khác được thầy ơi. Nỗi buồn là một phần của cuộc sống mà.
-Đúng như em nói nhưng nếu nỗi buồn cứ đeo bám dai dẳng một người nào đó, thì đời sống còn có ý nghĩa gì?
-Đó chính là ý nghĩa cuộc sống của em. Thầy không thể lấy đi nỗi buồn của em.
Duy Khanh trầm ngâm:
-Vâng, tôi không thể làm điều đó, nhưng tôi có thể lắng nghe và cảm nhận từ nơi em một nỗi buồn mà đáng lý ra em có thể quên nó. Đời sống có những nghịch lý: Theo tình, tình phớt. Phớt tình, tình theo. Tôi hy vọng thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành trái tim bị thương tổn của em. Hiện nay điều đó chưa đến, nhưng tới một thời điểm nào đó, có thể là một năm nữa em sẽ thay đổi. Tình cảm con người không phải luôn luôn bất biến, tôi chúc cho em gặp được ý trung nhân trong một tương lai gần.
-Cám ơn thầy đã động viên em. Hiện giờ tâm hồn em trống vắng và hầu như không thể yêu ai được nữa. Có lẽ em giống như một con chim gãy cánh mà không biết đến bao giờ mới được lành.
Buổi truyền giảng tiếp theo, Uyên Vi lại mời Chúc Anh đến nhà thờ. Nàng thơ miễn cưỡng nhận lời. Tối hôm ấy Mục sư diễn giả trình bày sứ điệp “Mục đích của đời sống”. Ông nhấn mạnh:
-Mục đích của đời sống không phải là yêu và được yêu, nhưng là yêu thương và ban cho đến người khác. Chúa Jesus đã đến thế giới này không phải để được người ta yêu thương, trái lại nhân loại đã đóng đinh Ngài. Ngài đến để hoàn thành mục đích của đời sống: Yêu thương nhân loại và ban cho nhân loại chính mạng sống của Ngài. Chúa Jesus đã trở thành một gương mẫu cho tất cả chúng ta hôm nay. Tình yêu có nghĩa là phục vụ, giúp đỡ người khác để qua đó người được giúp đỡ có thể thấy được vẻ đẹp của Chúa Cứu Thế ở bên trong mỗi chúng ta. Chúa Jesus đã đến thế giới để phục vụ nhân loại, Ngài không trông đợi con người phục vụ Ngài. Nếu bạn muốn hiểu bản chất thật của tình yêu, bạn hãy đến với Chúa Jesus để trải nghiệm một tình yêu ngọt ngào với Ngài. Khi một người đã có Chúa trong tâm hồn, người đó sẽ biết cách yêu thương như Chúa đã yêu thương và Ngài trở thành gương mẫu của một tình yêu vô đối.
Khi đang giảng, bỗng dưng vị mục sư dừng lại và nói tiên tri (lời này ông không soạn trước trong bài giảng):
-Trong vòng các bạn những người đang lắng nghe sứ điệp này có một người mang tâm trạng u buồn, sầu khổ vì người yêu của mình đã sang ngang. Tình yêu của con người không có gì bảo đảm. Tôi kêu gọi người đang có tâm trạng đó hãy tiến lên đây sau khi tôi giảng để cầu nguyện tiếp nhận Chúa. Chỉ có tình yêu của Chúa Jesus mới chữa lành được những tấm lòng đang bị tổn thương.
Tự dưng Chúc Anh nghe lạnh ở sống lưng. Có ấy vẫn còn giữ sự tự chủ, nhưng có một tiếng nói nhẹ nhàng trong tâm hồn mách bảo: “Tôi chính là người đó, và tôi cần sự chữa lành”.
Không ai có thể biết được phương cách mà Đức Thánh Linh làm việc trong lòng của một con người. Ngài có mọi phương pháp và chiêu thức tác động vào mỗi cá nhân để kéo người đó trở về với Đấng là Cội Nguồn của mọi sự. Chúc Anh đã nghe được tiếng nói êm dịu nhỏ nhẹ từ trong sâu thẳm của tâm hồn.
Kết thúc bài giảng, Mục sư diễn giả đưa ra lời kêu gọi:
-Các bạn muốn nhận Chúa Jesus Christ làm Cứu Chúa của mình, hãy tiến lên phía trước tòa giảng để được hướng dẫn cầu nguyện.
Uyên Vi nhẹ nhàng nắm tay Chúc Anh đứng lên rời khỏi hàng ghế đi về phía trước tòa giảng. Hai chân của Chúc Anh bỗng trở nên thanh thoát như lướt trên những đám mây ngoan ngoãn đi theo bạn mình. Vị Mục sư hướng dẫn cho Chúc Anh cùng với mười hai người nữa tin Chúa trong buổi tối hôm ấy. Nữ thi sĩ lãng mạn đã được ghi danh vào trong sách sự sống của Chiên Con!
Kể từ đây những cảm xúc của nàng thơ bắt đầu thay đổi. Chúc Anh được giải phóng ra khỏi cái tôi, bản ngã của mình để nhìn đời trong một lăng kính mới. Ngày xưa cuộc đời qua đôi mắt của Chúc Anh chỉ là một mùa Thu ảm đạm với lá vàng rơi hiu hắt. Có lúc Thu chuyển sang Đông cũng chỉ thấy một bầu không khí se lạnh bao trùm với những cơn mưa chiều muộn màng trên phố Sài Gòn đông đúc. Còn bây giờ bầu trời trở nên quang đãng đến lạ lùng. Mây vẫn bay và gió vẫn trôi nhưng mọi sự từ nay đã đổi tông màu.
Chúc Anh không còn thương nhớ bóng hình của người yêu cũ nữa. Nàng thơ bắt đầu đọc Kinh Thánh một cách say mê, giống như người tìm được báu vật mới trong đời. Cô nàng càng đọc Lời Chúa tâm trí cô càng biến đổi. Chúc Anh lấy làm tiếc là tại sao cho đến bây giờ mình mới bắt đầu đọc quyển sách best seller (sách bán chạy nhất) trong mọi thời đại này.
Chỉ một tuần sau đó Chúc Anh viết bài thơ sau trên facebook của mình:
Thôi nhé tạ từ thời dĩ vãng
Những đam mê u uất của tâm hồn
Hãy bay đi những kỷ niệm dật dờ
Thời hoang dại chưa tìm ra lối thoát
Tưởng đã chết nhưng bây giờ lại sống
Giữa trùng khơi tìm được một cánh tay
Kéo tôi lên thuyền cứu nạn an bình
Trong tay Chúa ôi bình an diễm tuyệt
Chim gãy cánh phục hồi trong nắng mới
Gió Thu về đâu còn rợn nước sông
Và chiều Đông vẫn ấm áp lạ thường
Vì Cứu Chúa chữa lành trong ân sủng
Tạ ơn Cha từ ái mãi đợi chờ
Con hoang đàng nay trở về tổ ấm
Đời bình yên phước hạnh ở trong Ngài
Hồng ân Chúa muôn đời con ghi nhớ.
Uyên Vi đọc bài thơ này, và nhanh chóng bình luận:
Đây là một trong những bài thơ lạc quan nhất của tác giả mà tôi từng đọc. Tạ ơn Chúa vì Ngài đã đem Chúc Anh trở về trong ngôi nhà của Tình yêu và Hy Vọng. Tôi trông đợi những bài thơ khác của tác giả với những trải nghiệm mới mẻ trên bước đường theo Chúa.
MỸ VI QUI NHƠN