TÔI PHẢI LÀM GÌ?
Chương 11. THỜ PHƯỢNG
CÂU HỎI CHÌA KHÓA
Làm thế nào để tôi bày tỏ lòng tôn kính xứng đáng với Đức Chúa Trời?
Ý TƯỞNG CHÌA KHÓA
Tôi thờ phượng TRỜI vì Ngài là Đấng Tối Cao – Chủ tể của vũ trụ và vì những gì Ngài đã làm cho tôi.
CÂU CHÌA KHÓA
Hãy đến hát xướng cho Đức Giê-hô-va,
Cất tiếng mừng rỡ cho hòn đá về sự cứu rỗi chúng tôi.
Chúng tôi hãy lấy lời cảm tạ mà đến trước mặt Chúa,
Vui mừng mà hát thơ ca cho Ngài.
Thi thiên 95:1-2
HƯỚNG ĐI CỦA CHƯƠNG
Trong chương một, chìa khóa đức tin đầu tiên của chúng ta là bắt đầu với Đức Chúa Trời. Vì vậy sự thực hành hợp lý của đời sốn Cơ đốc là thờ phượng Ngài. Khi thờ phượng TRỜI, chúng ta tiếp nhận sự bày tỏ về một Đức Chúa Trời hằng sống và chân thật trong ba ngôi: Cha, Con và Thánh Linh. TRỜI muốn thiết lập một mối quan hệ cá nhân với chúng ta. Và khi cộng tác với Ngài thì những lẽ thật này sẽ đi từ tâm trí vào tấm lòng của chúng ta. Chúng ta thờ phượng TRỜI vì Ngài là Đấng Cội Nguồn của mọi sự và vì những gì Ngài đã làm cho chúng ta. Hành động này không chỉ gắn chặt đức tin của chúng ta vào TRỜI, mà còn giúp chúng ta tiếp nhận tình yêu và ân sủng của Ngài.
Vì vậy khi bạn đọc chương này, bạn sẽ khám phá những khía cạnh khác nhau của sự thờ phượng bao gồm:
– Ý định của tấm lòng.
– Sự thờ phượng không hổ thẹn.
– Cùng thờ phượng với nhau.
Ý ĐỊNH CỦA TẤM LÒNG
Trong Cựu Ước sự thờ phượng TRỜI gắn liền với hành động dâng sinh tế. Thay vì đối diện với sự trừng phạt bởi tội lỗi, Đức Chúa Trời vì lòng nhân từ cho phép dân sự của Ngài dâng các con sinh tế từ bầy gia súc của họ để nhận lãnh sự thương xót. Các con sinh đó phải là những sinh tế không tì vít, bởi vì nếu nó có tì vít thì sẽ không được chấp nhận làm của lễ thay thế cho dân sự vốn có tì vít của tội lỗi. Sự dâng sinh tế này phải đi cùng với sự ăn năn. Người thờ phượng phải xưng nhận tội lỗi của mình trong hiện diện của Đức Chúa Trời và đặt tay trên sinh tế. Trong ý nghĩa biểu tượng thì tội lỗi của người người thờ phượng được hoán chuyển qua sinh tế.
Nhưng điều này trở nên vô nghĩa trong sinh hoạt thờ phượng của tuyển dân trải qua nhiều năm. TRỜI nổi giận với sự thờ phượng chỉ còn hình thức tôn giáo mà không có sự ăn năn đúng nghĩa. Tuyển dân đem đến những sinh tế, nhưng đạo đức, hành vi của họ không đẹp lòng TRỜI. Đức Chúa Trời không muốn chúng ta thực hành các nghi thức tôn giáo. Ngài muốn sự thay đổi từ bên trong của tấm lòng.
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Đoạn Kinh Thánh sau đây nói gì với chúng ta về sự thờ phượng mà Đức Chúa Trời không muốn có? Khi tấm lòng của chúng ta trong sạch thì hành vi bên ngoài của chúng ta sẽ như thế nào?
11 Đức Giê-hô-va phán: Muôn vàn của lễ các ngươi nào có can hệ gì đến ta? Ta đã chán chê của lễ thiêu bằng chiên đực và mỡ của bò con mập. Ta chẳng đẹp lòng về huyết của bò đực, chiên con và dê đực đâu. 12 Khi các ngươi đến chầu trước mặt ta, ai khiến các ngươi giày đạp hành lang ta?
13 Thôi, đừng dâng của lễ chay vô ích cho ta nữa! Ta gớm ghét mùi hương, ngày trăng mới, ngày sa-bát cùng sự rao nhóm hội; ta chẳng khứng chịu tội ác hội hiệp nơi lễ trọng thể. 14 Thật, lòng ta ghét những ngày trăng mới và kỳ lễ các ngươi, là nặng nề cho ta, ta lấy làm mệt mà gánh lấy. 15 Vậy nên, khi các ngươi giơ tay, thì ta che mắt khỏi các ngươi. Khi các ngươi cầu nguyện rườm rà, ta chẳng thèm nghe. Tay các ngươi đầy những máu. 16 Hãy rửa đi, hãy làm cho sạch! Hãy tránh những việc ác khỏi trước mắt ta. Đừng làm dữ nữa. 17 Hãy học làm lành, tìm kiếm sự công bình; hãy đỡ đần kẻ bị hà hiếp, làm công bình cho kẻ mồ côi, binh vực lẽ của người góa bụa.
18 Đức Giê-hô-va phán: Bây giờ hãy đến, cho chúng ta biện luận cùng nhau. Dầu tội các ngươi như hồng điều, sẽ trở nên trắng như tuyết; dầu đỏ như son, sẽ trở nên trắng như lông chiên. 19 Nếu các ngươi sẵn lòng vâng lời, sẽ ăn được sản vật tốt nhất của đất. 20 Nhược bằng các ngươi chẳng khứng và bạn nghịch, sẽ bị nuốt bởi gươm; vì miệng Đức Giê-hô-va đã phán.
Ê-sai 1:11-20
Trong Tân ước Chúa Giê-su lên án gay gắt những người thờ phượng TRỜI theo lễ nghi tôn giáo mà không có sự biến đổi từ bên trong. Những người lãnh đạo Do Thái giáo đương thời rơi vào tình trạng này. Chúa Giê-su cảnh báo họ chỉ là những kẻ giả hình.
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Khi bạn đọc phần Kinh Thánh sau, hãy nêu ra các hành vi và thái độ của người Pha-ri-si mà Chúa Giê-su đã lên án?
1 Bấy giờ Đức Chúa Jêsus phán cùng dân chúng và môn đồ Ngài rằng: 2 Các thầy thông giáo và người Pha-ri-si đều ngồi trên ngôi của Môi-se. 3 Vậy, hãy làm và giữ theo mọi điều họ đã bảo các ngươi; nhưng đừng bắt chước việc làm của họ, vì họ nói mà không làm. 4 Bọn ấy buộc những gánh nặng khó chịu, để trên vai người ta, còn mình thì không muốn động ngón tay vào. 5 Họ làm việc gì cũng cố để cho người ta thấy, mang cái thẻ bài da cho rộng, xủ cái tua áo cho dài; 6 ưa ngồi đầu trong đám tiệc, thích ngôi cao nhứt trong nhà hội; 7 muốn người ta chào mình giữa chợ, và ưng người ta gọi mình bằng thầy!
Ma-thi-ơ 23:1-7
25 Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình! Vì các ngươi rửa bề ngoài chén và mâm, nhưng ở trong thì đầy dẫy sự ăn cướp cùng sự quá độ. 26 Hỡi người Pha-ri-si mù kia, trước hết phải lau bề trong chén và mâm, hầu cho bề ngoài cũng được sạch sẽ.
27 Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình! Vì các ngươi giống như mồ mả tô trắng bề ngoài cho đẹp, mà bề trong thì đầy xương người chết và mọi thứ dơ dáy. 28 Các ngươi cũng vậy, bề ngoài ra dáng công bình, nhưng ở trong thì chan chứa sự giả hình và tội lỗi.
Ma-thi-ơ 23:23-28
SỰ THỜ PHƯỢNG KHÔNG HỔ THẸN
Khi bạn đọc cụm từ “thờ phượng không hổ thẹn” bạn có thể liên tưởng đến hình ảnh những người thờ phượng TRỜI mà nhảy múa và ca hát một cách tự do, buông thả và rất tự nhiên? Ở đây chúng ta sẽ nói đến sự thờ phượng này trong phong cách sống đạo của Đa-ni-ên. Nhân vật này đã từ chối thờ lạy các thần tượng của vua Đa-ri-út đang cai trị đế quốc Ba-tư. Ông chỉ thờ phượng, cầu nguyện cách công khai với Đức Chúa Trời của mình bất chấp những sắc lệnh của vua có thể gây nguy hiểm đến tính mạng ông.
1 Vua Đa-ri-út ưng đặt trong nước một trăm hai mươi quan trấn thủ, để chia nhau trị cả nước, 2 và trên họ có ba quan thượng thơ, mà một là Đa-ni-ên. Các quan trấn thủ phải khai trình với ba quan đó, hầu cho vua khỏi chịu một sự tổn hại nào. 3 Vả, Đa-ni-ên lại trổi hơn hai quan thượng thơ kia và các quan trấn thủ, vì người có linh tánh tốt lành; thì vua định lập người trên cả nước.
4 Các quan thượng thơ và trấn thủ bèn tìm cớ kiện Đa-ni-ên về việc nước; nhưng họ không thể tìm được một cớ nào, hay một sự xấu nào của người, bởi người là trung thành, trong người chẳng có điều lỗi và cũng chẳng có sự xấu. 5 Vậy những người đó nói rằng: Chúng ta không tìm được một cớ nào mà cáo Đa-ni-ên nầy, nếu chúng ta chẳng tìm trong sự thuộc về luật pháp Đức Chúa Trời nó. 6 Các quan thượng thơ và trấn thủ đó bèn vào chầu vua và tâu rằng: Hỡi vua Đa-ri-út, chúc vua sống đời đời! 7 Hết thảy các quan thượng thơ trong nước, các quan lãnh binh, các quan trấn thủ, các quan nghị viên và các đại thần đều đồng tình xin vua ra chỉ dụ, lập một cấm lệnh nghiêm nhặt trong ba mươi ngày, hễ ai cầu xin thần nào hay một người nào ngoài vua, thì, hỡi vua, kẻ ấy sẽ phải quăng vào hang sư tử. 8 Bây giờ, hỡi vua, hãy lập điều cấm đó và ký tên vào, hầu cho không đổi thay đi, theo như luật pháp của người Mê-đi và người Phe-rơ-sơ, không thể đổi được. 9 Vậy vua Đa-ri-út bèn ký tên lập cấm lệnh đó.
10 Khi Đa-ni-ên nghe rằng chỉ dụ đó đã ký tên rồi, thì về nhà mình (những cửa sổ của phòng người thì mở về hướng Giê-ru-sa-lem). Tại đó, cứ một ngày ba lần, người quì gối xuống, cầu nguyện, xưng tạ trước mặt Đức Chúa Trời mình, như vẫn làm khi trước. 11 Bấy giờ những người đó nhóm lại, thấy Đa-ni-ên đương cầu nguyện nài xin trước mặt Đức Chúa Trời mình. 12 Họ bèn đến chầu vua và tâu cùng vua về cấm lệnh của vua rằng: Hỡi vua, vua chẳng từng ký tên vào một cấm lệnh rằng trong ba mươi ngày, hễ ai cầu xin thần nào hay người nào ngoài vua, thì sẽ phải quăng vào hang sư tử đó chăng? Vua trả lời rằng: Sự đó là thật, theo như luật pháp của người Mê-đi và người Phe-rơ-sơ, không thể đổi được. 13 Họ bèn đáp lại và tâu vua rằng: Đa-ni-ên, là một trong những con cái phu tù Giu-đa, không có lòng kiêng nể vua chút nào, hỡi vua, dầu đến cấm lệnh vua đã ký tên cũng vậy; song nó cứ một ngày cầu nguyện ba lần.
14 Khi vua nghe những lời đó, thì lấy làm buồn bã lắm; vua định lòng giải cứu Đa-ni-ên, và mãi đến khi mặt trời lặn, cố hết sức tìm thế để giải cứu người. 15 Nhưng các người đó nhóm lại cùng vua và tâu rằng: Hỡi vua, xin biết rằng theo luật pháp của người Mê-đi và người Phe-rơ-sơ, hễ là cấm lệnh hay chỉ dụ nào mà vua đã lập định rồi, thì không thể thay đổi được. 16 Bấy giờ vua truyền điệu Đa-ni-ên đến, và phải ném người vào hang sư tử. Vua cất tiếng nói cùng Đa-ni-ên rằng: Đức Chúa Trời ngươi là Đấng ngươi hằng hầu việc, sẽ giải cứu ngươi. 17 Người ta bèn đem đến một hòn đá chận nơi cửa hang, và vua đóng ấn mình cùng ấn các đại thần nữa, hầu cho không có điều gì thay đổi được về Đa-ni-ên.
18 Sau đó, vua trở về cung mình, và suốt đêm kiêng ăn, cũng không đem bạn nhạc đến trước mặt mình, và vua không ngủ được. 19 Đoạn, vua dậy sớm, khi hừng sáng, vội vàng đi đến hang sư tử. 20 Khi vua đến gần hang, lấy giọng rầu rĩ mà kêu Đa-ni-ên; vua cất tiếng nói cùng Đa-ni-ên rằng: Hỡi Đa-ni-ên, tôi tớ Đức Chúa Trời hằng sống! Đức Chúa Trời ngươi mà ngươi hằng hầu việc, có thể giải cứu ngươi khỏi sư tử được chăng? 21 Bấy giờ Đa-ni-ên tâu cùng vua rằng: Hỡi vua, chúc vua sống đời đời! 22 Đức Chúa Trời tôi đã sai thiên sứ Ngài, và bịt miệng các sư tử, nên chúng nó không làm hại chi đến tôi, bởi tôi đã được nhận là vô tội trước mặt Ngài. Hỡi vua, đối với vua cũng vậy, tôi chẳng từng làm hại gì. 23 Bấy giờ vua mừng rỡ lắm, và truyền đem Đa-ni-ên lên khỏi hang. Vậy Đa-ni-ên được đem lên khỏi hang, và người ta không thấy một vết tích nào trên người, bởi người đã nhờ cậy Đức Chúa Trời mình.
24 Theo lệnh vua, những kẻ đã kiện Đa-ni-ên ấy cùng con cái và vợ họ đều bị điệu đến quăng vào hang sư tử. Khi họ chưa đến dưới đáy hang, thì những sư tử đã vồ lấy và xé xương hết thảy.
25 Bấy giờ, vua Đa-ri-út viết cho hết thảy các dân, các nước, các thứ tiếng ở khắp trên đất rằng: Nguyền cho sự bình an các ngươi được thêm lên! 26 Ta ban chiếu chỉ rằng, trong khắp miền nước ta, người ta phải run rẩy kính sợ trước mặt Đức Chúa Trời của Đa-ni-ên; vì Ngài là Đức Chúa Trời hằng sống và còn đời đời. Nước Ngài không bao giờ bị hủy diệt, và quyền Ngài sẽ còn đến cuối cùng. 27 Ngài cứu rỗi và giải thoát, làm những dấu lạ sự lạ ở trên trời dưới đất, đã cứu Đa-ni-ên khỏi quyền thế sư tử.
Đa-ni-ên 6:1-27
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Ảnh hưởng từ sự thờ phượng TRỜI bạo dạn và công khai của Đa-ni-ên lên vương triều Đa-ri-út? Trong thời kỳ hiện nay, sự thờ phượng loại nào sẽ làm nên hiệu quả tương tự?
Những phép lạ đáng kinh ngạc xảy khi người thờ phượng can đảm bất chấp những qui đinh hay luật lệ của giới cầm quyền. Trường hợp của Phao-lô và Si-la trong sách Công Vụ là một điển hình.
22 Đoàn dân cũng nổi lên nghịch cùng hai người, và khi các thượng quan khiến xé áo hai người ra rồi, bèn truyền đánh đòn. 23 Sau khi người ta đánh nhiều đòn rồi, thì bỏ vào ngục, dặn người đề lao phải canh giờ cho nghiêm nhặt. 24 Được lịnh đó, đề lao bỏ hai người vào ngục tối và tra chân vào cùm.
25 Lối nửa đêm, Phao-lô và Si-la đương cầu nguyện, hát ngợi khen Đức Chúa Trời; và những tù phạm đều nghe. 26 Thình lình, có cơn động đất rất lớn, đến nỗi nền ngục rúng động; cùng một lúc, các cửa mở ra, xiềng tù phạm thảy đều tháo cả. 27 Người đề lao giựt mình thức dậy, thấy các cửa ngục đều mở, tưởng tù đã trốn hết, bèn rút gươm, toan giết mình. 28 Nhưng Phao-lô kêu người lớn tiếng rằng: Chớ làm hại mình: Chúng ta đều còn cả đây. 29 Người đề lao bèn kêu lấy đèn, chạy lại, run sợ lắm, gieo mình nơi chân Phao-lô và Si-la. 30 Đoạn, đưa hai người ra ngoài, mà hỏi rằng: Các chúa ơi, tôi phải làm chi cho được cứu rỗi? 31 Hai người trả lời rằng: Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. 32 Hai người truyền đạo Đức Chúa Trời cho người, và cho những kẻ ở nhà người nữa. 33 Trong ban đêm, chính giờ đó, người đề lao đem hai người ra rửa các thương tích cho; rồi tức thì người và mọi kẻ thuộc về mình đều chịu phép báp-têm. 34 Đoạn, người đề lao mời hai người lên nhà mình, đặt bàn, và người với cả nhà mình đều mừng rỡ vì đã tin Đức Chúa Trời.
35 Đến sáng, thượng quan sai lính nói cùng người đề lao rằng: Hãy thả các người ấy đi.
Công vụ 16:22-35
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Tại sao bạn nghĩ rằng Đức Chúa Trời mong muốn chúng ta thờ phượng Ngài trong những hoàn cảnh khó khăn? Có phải lần gần đây nhất khi thờ phượng TRỜI trong tình huống khó khăn thì bạn không ngay lập tức hành động giống như Phao-lô và Si-la?
CÙNG THỜ PHƯỢNG VỚI NHAU
Trong bữa ăn tối cuối cùng với các sứ đồ trước khi Chúa Giê-su lên thập tự giá. Các sứ đồ đã bẻ bánh, uống chén, hát thơ thánh, cầu nguyện cùng nhau. Chúa Giê-su đã giới thiệu một sự thực hành mới về thờ phượng cho các môn đồ.
14 Đến giờ, Ngài ngồi bàn ăn, các sứ đồ cùng ngồi với Ngài. 15 Ngài phán rằng: Ta rất muốn ăn lễ Vượt Qua nầy với các ngươi trước khi ta chịu đau đớn. 16 Vì, ta nói cùng các ngươi, ta sẽ không ăn lễ nầy nữa cho đến khi lễ ấy được trọn trong nước Đức Chúa Trời. 17 Ngài bèn cầm chén, tạ ơn, rồi phán rằng: Hãy lấy cái nầy phân phát cho nhau. 18 Vì, ta nói cùng các ngươi, từ nay ta sẽ không uống trái nho nữa, cho tới khi nước Đức Chúa Trời đến rồi. 19 Đoạn, Ngài cầm lấy bánh, tạ ơn xong, bẻ ra phân phát cho môn đồ, mà phán rằng: Nầy là thân thể ta, đã vì các ngươi mà phó cho; hãy làm sự nầy để nhớ đến ta. 20 Khi ăn xong, Ngài cũng làm như vậy, lấy chén đưa cho môn đồ, mà phán rằng: Chén nầy là giao ước mới trong huyết ta vì các ngươi mà đổ ra 21 Vả lại, nầy, bàn tay kẻ phản ta ở gần ta, nơi bàn nầy. 22 Con người đi, theo như điều đã chỉ định; nhưng khốn cho người nầy phản Ngài! 23 Môn đồ bèn hỏi nhau trong bọn mình ai là người sẽ làm điều đó.
24 Môn đồ lại cãi lẫy nhau, cho biết ai sẽ được tôn là lớn hơn hết trong đám mình. 25 Nhưng Ngài phán cùng môn đồ rằng: Các vua của các dân ngoại lấy phép riêng mình mà cai trị, những người cầm quyền cai trị được xưng là người làm ơn. 26 Về phần các ngươi, đừng làm như vậy; song ai lớn hơn trong các ngươi phải như kẻ rất nhỏ, và ai cai trị phải như kẻ hầu việc. 27 Vì một người ngồi ăn với một người hầu việc, ai là lớn hơn? Có phải là kẻ ngồi ăn không? Nhưng ta ở giữa các ngươi như kẻ hầu việc vậy. 28 Còn như các ngươi đã bền lòng theo ta trong mọi sự thử thách ta, 29 nên ta ban nước cho các ngươi, cũng như Cha ta đã ban cho ta vậy, 30 để các ngươi được ăn uống chung bàn trong nước ta, và được ngồi ngai để xét đoán mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên.
Lu-ca 22:14-30
Là Cơ đốc nhân, chúng ta tôn kính Chúa Giê-su mỗi ngày trong cách chúng ta quyết định và chọn lựa trước những vấn đề của đời sống. Sứ đồ Phao-lô nhấn mạnh điều này. Từ trong lao tù ông viết thư tín Cô-lô-se khích lệ các tín hữu tập chú vào mục đích của sự thờ phượng và hầu việc Đức Chúa Trời. Vị sứ dồ hướng dẫn họ sự thờ phượng không chỉ mang tính chất cá nhân nhưng cũng là cùng nhau thờ phượng chung.
1 Vậy nếu anh em được sống lại với Đấng Christ, hãy tìm các sự ở trên trời, là nơi Đấng Christ ngồi bên hữu Đức Chúa Trời. 2 Hãy ham mến các sự ở trên trời, đừng ham mến các sự ở dưới đất; 3 vì anh em đã chết, sự sống mình đã giấu với Đấng Christ trong Đức Chúa Trời. 4 Khi nào Đấng Christ, là sự sống của anh em, sẽ hiện ra, bấy giờ anh em cũng sẽ hiện ra với Ngài trong sự vinh hiển.
5 Vậy hãy làm chết các chi thể của anh em ở nơi hạ giới, tức là tà dâm, ô uế, tình dục, ham muốn xấu xa, tham lam, tham lam chẳng khác gì thờ hình tượng: 6 bởi những sự ấy cơn giận của Đức Chúa Trời giáng trên các con không vâng phục; 7 lúc trước anh em sống trong những nết xấu đó, và ăn ở như vậy. 8 Nhưng bây giờ anh em nên trừ bỏ hết mọi sự đó, tức là sự thạnh nộ, buồn giận và hung ác. Đừng nói hành ai, chớ có một lời tục tỉu nào ra từ miệng anh em. 9 Chớ nói dối nhau, vì đã lột bỏ người cũ cùng công việc nó, 10 mà mặc lấy người mới là người đang đổi ra mới theo hình tượng Đấng dựng nên người ấy, đặng đạt đến sự hiểu biết đầy trọn. 11 Tại đây không còn phân biệt người Gờ-réc hoặc người Giu-đa, người chịu cắt bì hoặc người không chịu cắt bì, người dã man hoặc người Sy-the, người tôi mọi hoặc người tự chủ; nhưng Đấng Christ là mọi sự và trong mọi sự.
12 Vậy anh em là kẻ chọn lựa của Đức Chúa Trời, là người thánh và rất yêu dấu của Ngài, hãy có lòng thương xót. Hãy mặc lấy sự nhân từ, khiêm nhượng, mềm mại, nhịn nhục, 13 nếu một người trong anh em có sự gì phàn nàn với kẻ khác, thì hãy nhường nhịn nhau và tha thứ nhau: như Chúa đã tha thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy. 14 Nhưng trên hết mọi sự đó, phải mặc lấy lòng yêu thương, vì là dây liên lạc của sự trọn lành.
15 Nguyền xin sự bình an của Đấng Christ cai trị trong lòng anh em, là bình an mà anh em đã được gọi đến đặng hiệp nên một thể; lại phải biết ơn.
16 Nguyền xin lời của Đấng Christ ở đầy trong lòng anh em, và anh em dư dật mọi sự khôn ngoan. Hãy dùng những ca vịnh, thơ thánh, bài hát thiêng liêng mà dạy và khuyên nhau, vì được đầy ơn Ngài nên hãy hết lòng hát khen Đức Chúa Trời. 17 Mặc dầu anh em nói hay làm, cũng phải nhân danh Đức Chúa Jêsus mà làm mọi điều, nhờ Ngài mà tạ ơn Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Cha.
Cô-lô-se 3:1-17
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Theo sứ đồ Phao-lô, điều gì là quan trọng nhất của sự thờ phượng trong Tân Ước? Thái độ và hành động của chúng ta như thế nào là thích hợp trong sự thờ phượng?
ĐIỀU CHÚNG TA TIN
Các tín hữu được hướng dẫn từ Kinh Thánh để thờ phượng Đức Chúa Trời cho phải lẽ. Chúng ta được kêu gọi để thờ phượng TRỜI từ trong nơi sâu thẳm của tấm lòng. “Đức Chúa Trời là Thần, nên ai thờ lạy Ngài thì phải lấy tâm thần và lẽ thật mà thờ lạy.” (Giăng 4:24). Trong khi thờ phượng TRỜI vì Ngài là Cội Nguồn của mọi sự, và vì những gì Ngài đã làm cho chúng ta, chúng ta cũng chia sẻ sự tự do chúng ta có được trong Christ với thế giới chung quanh một cách cá nhân và xuyên qua cộng đồng hội thánh. Sự thờ phượng phải được khai phóng ra cho người khác. Điều này sẽ làm vui lòng Đức Chúa Trời và khích lệ chúng ta tiếp tục tiến lên trong sự thờ phượng. Sự thờ phượng TRỜI từ tấm lòng sẽ được biểu hiện qua từng hơi thở, ý nghĩ, hành động và lối sống của chúng ta. Điều này sẽ làm cho chúng ta đến gần hơn trước ngôi ân điển của Đức Chúa Trời. Vì vậy, “Hãy đến hát xướng cho Đức Giê-hô-va,
Cất tiếng mừng rỡ cho hòn đá về sự cứu rỗi chúng tôi.
Chúng tôi hãy lấy lời cảm tạ mà đến trước mặt Chúa,
Vui mừng mà hát thơ ca cho Ngài.” (Thi thiên 95:1-2)