Chủ Nhật , 22 Tháng Mười Hai 2024
Home / SUY GẪM CÙNG CÁC MỤC SƯ / Ban Ngày Chiến Trận, Ban Đêm Thăm Kỵ Nữ

Ban Ngày Chiến Trận, Ban Đêm Thăm Kỵ Nữ

“Ấy là một người phân tâm, phàm làm việc gì đều không định.”

Gia-cơ 1:8

Sam-sôn thường bị đánh giá là một người “không dứt khoát,” tuy nhiên nhận định trên  không chính xác. Ông đã có những quyết định rất dứt khoát, song những quyết định đó thường không đúng đắn. Từ khi còn trẻ, ông đã quyết định phục vụ cho hai chủ – là chính ông và Chúa – và quyết định này đã khiến ông sụp đổ. Charles Spurgeon đã phát biểu rằng: “Cuộc đời của Sam-sôn đầy dẫy những phép lạ và những hành động dại dột. Sam-sôn không có gì ngoài một chút ân điển của Chúa và dễ dàng đầu hàng trước cám dỗ. Ông bị dụ dỗ và đi lạc lối. Dù thường bị sửa phạt, nhưng rồi Sam-sôn lại cứ tái phạm.”[1] Đức Chúa Giê-su dạy rằng chớ làm tôi hai chủ (Ma-thi-ơ 6:24), nhưng cũng như nhiều người khác, Sam-sôn làm tôi hai chủ.

Sam-sôn đã có một khởi đầu tuyệt vời, song khởi đầu tốt không đảm bảo cho một cái kết có hậu. Ông có cha mẹ tin kính, và thiên sứ của Chúa đã thông báo về sự chào đời của ông. Sam-sôn được Đức Chúa Trời kêu gọi đặc biệt, Ngài cho ông cơ hội làm quan xét dân Y-sơ-ra-ên (Các. 16:31) và chinh phục người Phi-li-tin (Các. 13:5). Cả Sam-sôn và Đa-vít đều hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sam-sôn là một người Na-xi-rê, người được biệt riêng cho Đức Chúa Trời (Dân. 6), và “Đức Giê-hô-va ban phước” cho ông (Các. 13:24). Trong Hê-bơ-rơ 11:32, Sam-sôn được tôn vinh về đức tin chứ không phải về sự trung tín, bởi vì ông không phải là đầy tớ trung tín. Ông được phú cho sức mạnh thiên thượng và chiến đấu chống lại cả một đội quân, song khi bị một người nữ cám dỗ, ông trở nên yếu đuối và dao động như nước.

Giả dụ như lý do chúng ta cần phải thận trọng đó là vì chúng ta không có toàn bộ câu chuyện về hai mươi năm làm quan xét của Sam-sôn, tuy nhiên chính cuộc sống ngắn ngủi của ông cũng đủ  minh chứng mạnh mẽ cho việc con người thường dễ quên đi quyết định của mình, nhưng những quyết định đó không bao giờ quên chúng ta. Hãy đưa ra những quyết định đúng đắn trong cuộc sống; bởi vì cuối cùng, ý muốn Chúa sẽ được hoàn thành và số phận của chúng ta sẽ bị định đoạt.

CHỌN ĐỨC THÁNH LINH, KHÔNG CHỌN XÁC THỊT

Sách Các quan xét ghi lại bốn lần Đức Thánh Linh hành động trong đời sống Sam-sôn (Các. 13:25; 14:6, 19; 15:14), và chắc chắn còn rất nhiều lần khác nữa; tuy nhiên được Đức Thánh Linh ban năng lực và được Ngài tôn quý là hai trải nghiệm khác nhau. Trải nghiệm thứ nhất nói về sự phục vụ, trải nghiệm thứ hai nói về phẩm chất con người, và Đức Chúa Trời quan tâm đến cả hai điều trên. Khi chúng ta muốn hoàn thành mục đích của Chúa cho thế giới này, nếu chúng ta hoàn toàn đầu phục Chúa và không có hai lòng thì bước đi của chúng ta với Chúa sẽ hòa hợp với sự phục vụ dành cho Ngài và phẩm chất Cơ Đốc sẽ được xây dựng.

Sam-sôn muốn Đức Thánh Linh giúp ông tiêu diệt kẻ thù nhưng lại không muốn Ngài tiêu diệt dục vọng của mình, những thèm khát xác thịt đang kiểm soát và hủy hoại chính ông. “Vậy tôi nói rằng: Hãy bước đi theo Thánh Linh, chớ hề làm trọn những điều ưa muốn của xác thịt” (Ga. 5:16). Người hai lòng tự chia cuộc sống của họ thành nhiều phần, đa phần là sống cho chính mình và thỉnh thoảng phục vụ Chúa, tuy nhiên thái độ hai lòng không gây dựng phẩm chất tin kính, cũng không giúp cho sự phục vụ được dài lâu.

CHỌN LÀM THEO Ý CHÚA, KHÔNG CHỌN SỰ THỎA MÃN CÁ NHÂN

Trong số các dân tộc mà Đức Chúa Trời dùng để sửa phạt tội lỗi người Y-sơ-ra-ên, dân Phi-li-tin là lâu dài nhất – bốn mươi năm (Các. 13:1) – và họ tự lập mình làm chủ của người Y-sơ-ra-ên. Đức Chúa Trời dấy lên Sam-sôn để “chọc tức” người Phi-li-tin và cũng để nhắc người Y-sơ-ra-ên rằng những con người thờ phượng hình tượng này chính là kẻ thù của họ. Sam-sôn không dấy lên một đạo quân và cũng không xua đuổi những kẻ xâm lược ra khỏi xứ; đó không phải là sự kêu gọi của ông. Nhiệm vụ của ông đó là chọc tức người Phi-li-tin và khiến họ xao nhãng việc tấn công người Y-sơ-ra-ên. Đáng buồn thay, người Y-sơ-ra-ên đã quen với việc làm nô lệ, họ không muốn Sam-sôn khuấy động “sự yên bình” đó. Thậm chí họ còn sẵn sàng giao nộp ông cho kẻ thù (Các. 15)!

Tuy nhiên vấn đề của Sam-sôn đó là ông muốn làm theo ý mình. Đối với ông, điều quan trọng nhất đó là thõa mãn bản thân, và ông muốn cha mẹ vâng theo ý mình. Sam-sôn bị “cuốn theo dòng chảy,” bởi vì khi ấy “mọi người cứ làm theo ý mình tưởng là phải” (Các. 17:6; 21:25). Chúng ta không thấy Sam-sôn cầu hỏi sự hướng dẫn của Chúa. Là một người Na-xi-rê, Sam-sôn cần phải sống đẹp lòng Chúa, nhưng dường như đây không phải là điều quan trọng nhất đối với ông. Ông ăn mật ong ô uế lấy từ xác sư tử, mặc dù người Na-xi-rê không được chạm vào xác chết (Các. 14:8-9; Dân. 6:6, 9). Thậm chí ông còn dựng một câu chuyện đùa với cái xác sư tử đó (Các. 14:14). Ban ngày Sam-sôn chiến đấu trận chiến của Chúa, nhưng ban đêm thì viếng thăm kỵ nữ.

Nhưng ngay cả khi Sam-sôn làm theo ý Chúa, ông cũng không có động cơ ngay thẳng. Thậm chí khi chiến đấu cuộc chiến của Chúa, Sam-sôn hành động vì sự trả thù hơn là vì sự công bình. Sam-sôn nói cùng người Phi-li-tin sau khi họ đã giết vợ và cha vợ của ông rằng: “Nếu các ngươi làm như vậy, thì ta quyết hẳn báo thù các ngươi rồi mới chịu an nghỉ” (Các. 15:7). Lần cuối cùng cầu nguyện, ông xin Chúa cho ông có thể giết người Phi-li-tin vì họ đã làm cho ông mù lòa chứ không phải vì họ là kẻ thù của Đức Chúa Trời (Các. 16:28). Cứ cho là Sam-sôn đã nhiều lần bị người Phi-li-tin lừa gạt, nhưng ông cũng tự khiến mình rơi vào những hoàn cảnh ấy và vì thế ông phải hứng chịu hậu quả. Bạn có những gì mình muốn từ cuộc sống, nhưng bạn phải trả giá. Alexander Whyte viết rằng: “Cũng như Sam-sôn, bạn đi ra chống lại kẻ thù của Đức Chúa Trời và của Hội Thánh, tuy nhiên khi thực hiện, bạn đều biến chiến dịch của mình thành một dịp cho cảm xúc, sự giận dữ, sự trả thù và báo thù của cá nhân.”[2] Sự sốt sắng trong tôn giáo và thậm chí là lòng yêu nước cũng có thể che đậy rất nhiều tội lỗi.

CHỌN SỐNG BỞI ĐỨC TIN, KHÔNG BỞI MẮT THẤY

Sam-sôn không chỉ gặp vấn đề với “cái tôi” nhưng cũng gặp vấn đề với “đôi mắt.” Ông nhìn thấy một người nữ tại Thim-na và một mực đòi cha mẹ cưới nàng cho mình (Các. 14). Ông nhìn thấy một kỵ nữ tại Ga-xa và ông đã nghỉ đêm cùng bà (Các. 16:1-3). Ông nhìn thấy Đa-li-la tại trũng Sô-réc và ông đã để cho bà dụ dỗ mình không vâng lệnh Chúa. Tham dục của mắt và tham dục của xác thịt kết hợp cùng nhau. Sau khi bắt được Sam-sôn, người Phi-li-tin móc đôi mắt của ông để ông không thể gây thêm rắc rối được nữa. Dù mất đôi mắt nhưng chắc chắn Sam-sôn phải nhận lãnh hậu quả đau buồn từ cái nhìn đầy dục vọng của mình.

Sam-sôn có đức tin để nhờ cậy nơi quyền năng của Chúa khi nhìn thấy sự nguy hiểm thể lý, song ông thiếu nhận thức để nhìn thấy sự nguy hiểm thuộc linh. Sống bởi đức tin không giống như việc tùy ý bật hay tắt một chiếc ra-đi-ô; nhưng đó là điều mà chúng ta phải luôn luôn sống với. Khi bạn sống bởi đức tin, việc cầu nguyện và ngợi khen Chúa trở nên một sinh hoạt bình thường cũng giống như hơi thở hoặc rửa tay, tuy nhiên đối với Sam-sôn, chúng ta chỉ đọc thấy hai lần ông cầu nguyện (Các. 15:18; 16:28) và một lần ông ngợi khen Chúa (Các. 15:18). Người sống bởi đức tin thì không tin cậy nơi sự khôn ngoan của họ nhưng học cách nương dựa nơi Chúa (Châm. 3:5-6).

Hãy xem bản đồ Y-sơ-ra-ên, bạn sẽ thấy Sam-sôn không ngụ trong Miền Đất Hứa nhưng lang thang nơi biên giới Phi-li-tin và thậm chí ông đã tiến vào lãnh thổ của kẻ thù để tìm khoái lạc. Nhà của ông ở tại Xô-rê-a, cách Thi-ma chừng tám ki-lô-mét, gần biên giới Phi-li-tin. Gát nằm ngay khu vực biên giới. Ách-ca-lôn cách Thim-na chừng bốn mươi ki-lô-mét. Khi đã bắt đầu nhận thấy kẻ thù ở gần như thế nào, chúng ta buộc phải gặp họ. Chúng ta có ấn tượng rằng Sam-sôn không hề đặt nặng vấn đề tội lỗi và có lẽ đã quá tin tưởng vào sức mạnh bản thân.

CHỌN SỰ SÁNG, KHÔNG CHỌN BÓNG TỐI

Tên Sam-sôn có nghĩa là “nắng,” song ông chết trong bóng tối. Trong Kinh Thánh, sự sáng là ẩn dụ về Đức Chúa Trời và sự thánh khiết (Giăng 8:12; Ê-phê-sô 5:3-14; 1 Giăng 1:5-10), khi chúng ta bước đi theo Đức Chúa Giê-su, Ngài là sự sáng của thế gian, nên chúng ta bước đi trong sự sáng của cuộc sống; tuy nhiên nếu chúng ta bước vào trong sự tối tăm của việc không vâng phục, khi ấy chúng ta đang đi trên con đường sự chết chứ không phải con đường sự sống.

Hết đêm này đến đêm khác, Sam-sôn viếng thăm Đa-li-la, nuông chiều tội lỗi, tự đưa bản thân vào sự nguy hiểm, và cuối cùng là sập bẫy. Ông đánh mất dấu chỉ sự biệt riêng chính là chiếc vương miện của người Na-xi-rê (Dân. 6:7), và vì thế ông đánh mất sức mạnh của mình. Ông đánh mất sự tự do, đánh mất thị giác, đánh mất lời chứng, và cuối cùng ông đánh mất sự sống mình. Ông nghĩ rằng Đức Chúa Trời sẽ giải cứu ông như Ngài đã từng làm trước đó, song “người chẳng biết rằng Đức Giê-hô-va đã lìa khỏi mình” (Các. 16:20). Trước đó, ông vẫn là một con người đặc biệt, thậm chí là một con người độc nhất; song giờ đây ông trở nên yếu ớt như bất kỳ người nam nào khác. Thay vì là một quan xét cho dân Y-sơ-ra-ên, Sam-sôn cuối cùng trở thành một kẻ mua vui cho kẻ thù. Charles Spurgeon đã viết rằng: “Bởi vì thật đáng thương thay cho người canh gác của Đức Chúa Trời trở thành người mua vui của thế gian.”[3]

Mặc dù động cơ của Sam-sôn là để trả thù chứ không nhằm tôn vinh Đức Chúa Trời, nhưng ông đã dũng cảm hy sinh để giáng một đòn cuối cùng lên kẻ thù. Các lãnh đạo quan trọng nhất của người Phi-li-tin đều hiện diện nơi buổi tiệc, và khi họ bị tiêu diệt, đất nước hứng chịu thiệt hại nặng nề. Chí ít không có một người Phi-li-tin nào ngăn cản thân nhân đến nhận xác Sam-sôn và thực hiện một lễ tang trang trọng cho ông. Ông được chôn tại “giữa Xô-rê-a và Ê-ta-ôn” gần nơi mà khi trước Đức Chúa Trời đã bắt đầu hành động trong đời sống ông (Các. 16:31; 13:25). Sam-sôn đã đi hết chu kỳ của mình.

Cái chết của Sam-sôn và sự sụp đổ của cái đền khiến ta liên tưởng đến Châm ngôn 25:28: “Người nào chẳng chế trị lòng mình, khác nào một cái thành hư nát, không có vách ngăn.” Trước khi cái đền của người Phi-li-tin bị sụp đổ, Sam-sôn đã để cho bước tường của sự biệt riêng ra thánh và bức tường của sự tiết độ tự đổ nát trong chính đời sống ông, và cũng giống như một cái thành không có vách ngăn, bất cứ điều gì cũng có thể bước vào hoặc đi ra khỏi cái thành đó. Ông không để lại một điều gì lâu dài. Y-sơ-ra-ên không hẳn đã trở nên khá hơn; dân sự vẫn làm điều mà họ cho là phải, và họ bằng lòng chịu ách cai trị của kẻ thù.

Tuy nhiên nơi nào có nhiều tội lỗi thì nơi đó ân điển lại càng dư dật; và nhìn chung, Sam-sôn đã hoàn thành công tác Chúa giao: ông chọc tức kẻ thù và khiến cho họ xao nhãng việc áp bức người Do Thái. Những người khác sẽ lãnh phần việc còn lại đó là tiếp tục chạm trán kẻ thù và cuối cùng giải phóng người Y-sơ-ra-ên.

Không nhiều người được kêu gọi để trở thành những vị tướng chỉ huy, tuy nhiên mỗi một chúng ta đều có thể làm phần việc của mình để góp công cho sự chiến thắng của một Sam-sôn hay một Đa-vít nào đó trong tương lai.

[1] Spurgeon, Metropolitan Tabernacle Pulpit, vol. 4, 474.

[2] Alexander Whyte, Bible Characters from the Old and New Testaments (Grand Rapids, Mich.: Kregel. 1990), 198.

[3] Spurgeon, Metropolitan Tabernacle Pulpit, vol. 37, 87.

Warren W. Wiersbe

Translated by Vinh Hien

GIỚI THIỆU:

(Hình ngôi nhà cần bán)

Cần bán nhà mặt tiền. Địa chỉ: 26 Đường số 2, Khu Dân Cư Thăng Long, Phường Bình Trị Đông B. Quận Bình Tân. TP. HCM. Diện tích đất: 120 mét vuông. Diện tích xây dựng: 73,75 mét vuông. Diện tích sàn: 215,75 mét vuông. Giấy tờ hợp lệ (sổ hồng). Liên hệ: Thùy Trang. ĐT: 0903140125; 0989249554  

 

Mô tả chi tiết:
Phòng khách:1
Phòng họp trên lầu 3 đủ chỗ cho 70 người ngồi: 1
Phòng vệ sinh: 7

Phòng ngủ: 4
Nhà bếp:1
Ga-ra để ô tô: 1

Có thể xem sổ hồng sau đây:

Những ai có thiện chí, vui lòng đến khảo sát nhà và thương lượng giá cả phù hợp.

 

 

 

 

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn