Thứ Bảy , 23 Tháng Mười Một 2024
Home / SUY GẪM CÙNG CÁC MỤC SƯ / CHÚNG TÔI TIN – chương 18

CHÚNG TÔI TIN – chương 18

CHÚNG TÔI TIN – chương 17

Chương 18         DÂNG THÌ GIỜ 

CÂU HỎI CHÌA KHÓA

Làm thế nào để tôi có thể sử dụng hiệu quả nhất thì giờ của mình để phục vụ TRỜI và người khác.

Ý TƯỞNG CHÌA KHÓA

Tôi dâng hiến thời gian của tôi để hoàn thành mục đích của TRỜI

CÂU CHÌA KHÓA

Mặc dầu anh em nói hay làm, cũng phải nhân danh Đức Chúa Jêsus mà làm mọi điều, nhờ Ngài mà tạ ơn Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Cha.

Cô-lô-se 3:17

HƯỚNG ĐI CỦA CHƯƠNG

“Tin” là một động từ chỉ hành động. Bất cứ điều gì chúng ta tin trong lòng cũng sẽ bày tỏ ra ngoài theo cách chúng ta sống. Thực hành nếp sống đức tin sẽ dẫn đến việc hoàn thành mục đích của TRỜI. Quyết định thực hành đời sống đức tin sẽ đi từ tâm trí đến tấm lòng của tín nhân và từ đó sẽ phát sinh ra hành động của đức tin.

Trong chương này bạn sẽ đọc các phần Kinh Thánh liên quan đến những chủ đề sau:

– Dâng lên Đức Chúa Trời thì giờ của chúng ta

– Đời sống phục vụ theo đúng mục đích của TRỜI

– Quản lý thời gian

– Phần thưởng của việc dâng hiến thì giờ

Colossians-3_17

DÂNG HIẾN THÌ GIỜ

Trong một ý nghĩa thuộc linh, thì giờ của chúng ta là thuộc về TRỜI, chúng ta không có thì giờ của riêng mình. Mỗi một giây phút chúng ta trải qua là một món quà đến từ Đức Chúa Trời. Vì thế chúng ta được kêu gọi sử dụng thời gian để tôn vinh TRỜI. Tiên tri Giô-na đã phải khó khăn để thực hành bài học này. Đức Chúa Trời đã kêu gọi ông đến Ni-ni-ve rao giảng sứ điệp của Ngài. Nhưng vị tiên tri này đã không đi theo ý muốn của TRỜI. Chúng ta đọc câu chuyện sau đây:

Có lời Đức Giê-hô-va phán cho Giô-na con trai A-mi-tai như vầy: 2 Ngươi khá chỗi dậy! Hãy đi đến thành lớn Ni-ni-ve, và kêu la nghịch cùng nó; vì tội ác chúng nó đã lên thấu trước mặt ta.
3 Nhưng Giô-na chỗi dậy đặng trốn qua Ta-rê-si, để lánh khỏi mặt Đức Giê-hô-va. Người xuống đến Gia-phô, gặp một chiếc tàu đi Ta-rê-si. Người trả tiền quá giang, và xuống tàu đặng đi Ta-rê-si với họ, để khỏi mặt Đức Giê-hô-va.
4 Nhưng Đức Giê-hô-va khiến gió lớn thổi trên biển; trên biển có trận bão lớn, chiếc tàu hầu vỡ. 5 Những thủy thủ đều sợ hãi, ai nấy kêu cầu thần của mình. Đoạn, họ quăng những đồ đạc trong tàu xuống biển, để cho nhẹ tàu. Giô-na đã xuống dưới lòng tàu, nằm và ngủ mê. 6 Chủ tàu bèn đến gần người và bảo rằng: Hỡi người ngủ kia, làm sao vậy? Khá chờ dậy! Hãy kêu cầu Đức Chúa Trời ngươi. Có lẽ Đức Chúa Trời sẽ tưởng đến chúng ta, thì chúng ta khỏi chết. 7 Kế đó, chúng nói cùng nhau rằng: Hãy đến, chúng ta hãy bắt thăm, để cho biết tai vạ nầy đến cho chúng ta là vì cớ ai. Vậy họ bắt thăm, và thăm trúng nhằm Giô-na.
8 Bấy giờ họ nói cùng người rằng: Khá cho chúng ta biết vì điều chi mà tai vạ nầy đến trên chúng ta. Ngươi làm nghề gì, và từ đâu mà đến? Xứ ngươi ở đâu, ngươi thuộc về dân nào? 9 Người trả lời rằng: Ta là người Hê-bơ-rơ, và ta kính sợ Đức Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời trên trời, Ngài đã làm nên biển và đất khô. 10 Những người ấy cả sợ, và bảo người rằng: Ngươi đã làm việc gì đó? Bấy giờ họ đã biết rằng người trốn khỏi mặt Đức Giê-hô-va; vì người đã khai ra cho họ. 11 Vậy họ nói rằng: Chúng ta sẽ làm gì về ngươi, hầu cho biển yên lặng cho chúng ta? Vì biển càng động thêm mãi. 12 Người trả lời rằng: Hãy bắt lấy ta; hãy ném ta xuống biển, thì biển sẽ yên lặng cho các anh; vì ta biết rằng ấy là vì cớ ta mà các anh đã gặp phải trận bão lớn nầy.
13 Những người ấy bắt tay chèo vào bờ; song không được, vì biển càng nổi lên nghịch cùng họ mãi. 14 Họ bèn kêu cầu Đức Giê-hô-va mà rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, chúng tôi nài xin Ngài, chúng tôi nài xin Ngài chớ làm cho chúng tôi chết vì cớ mạng sống của người nầy, và chớ khiến máu vô tội đổ lại trên chúng tôi! Hỡi Đức Giê-hô-va, vì chính Ngài là Đấng đã làm điều mình muốn. 15 Đoạn họ bắt Giô-na, quăng xuống biển, thì sự giận dữ của biển yên lặng. 16 Vì vậy mà những người ấy rất kính sợ Đức Giê-hô-va. Họ dâng của lễ cho Đức Giê-hô-va, và hứa nguyện cùng Ngài.
2
1 Đức Giê-hô-va sắm sửa một con cá lớn đặng nuốt Giô-na; Giô-na ở trong bụng cá ba ngày ba đêm. 2 Giô-na từ trong bụng cá cầu nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, 3 mà rằng:
Tôi gặp hoạn nạn, kêu cầu Đức Giê-hô-va,
Thì Ngài đã trả lời cho tôi.
Từ trong bụng Âm phủ, tôi kêu la,
Thì Ngài đã nghe tiếng tôi.
4 Ngài đã quăng tôi trong vực sâu, nơi đáy biển,
Và dòng nước lớn bao bọc lấy tôi.
Hết thảy những sóng lượn và những ba đào của Ngài đều trải qua trên tôi.
5 Tôi đã nói rằng: Tôi đã bị ném khỏi trước mắt Ngài;
Dầu vậy, tôi còn nhìn lên đền thánh của Ngài.
6 Nước bao phủ lấy tôi, cho đến linh hồn tôi;
Vực sâu vây lấy tôi tư bề;
Rong rêu vấn vít đầu tôi.
7 Tôi đã xuống đến chân nền các núi;
Đất đã đóng then nó trên tôi đời đời.
Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, nhưng Ngài đã đem mạng sống tôi lên khỏi hầm hố!
8 Khi linh hồn tôi mòn mỏi trong tôi, thì tôi nhớ đến Đức Giê-hô-va,
Và lời cầu nguyện của tôi đạt đến Ngài, vào đền thánh Ngài.
9 Những kẻ chăm sự hư không giả dối,
Thì lìa bỏ sự thương xót của mình.
10 Nhưng tôi, tôi sẽ dùng tiếng cảm tạ mà dâng của lễ cho Ngài;
Tôi sẽ trả sự tôi đã hứa nguyện.
Sự cứu đến từ Đức Giê-hô-va!

Giô-na 1:1 – 2:10

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Bạn có nghĩ rằng ngày hôm nay TRỜI vẫn còn cho phép tiên tri của Ngài bị cá nuốt vào bụng khi phớt lờ sự kêu gọi thiên thượng?

THEO ĐUỔI MỤC ĐÍCH CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Chúng ta không chỉ dâng thì giờ cho Đức Chúa Trời, mà chúng ta còn sử dụng thời gian để phục vụ TRỜI và người theo mục đích của Ngài. Giống như Giô-na, tuyển dân cần được nhắc nhở về điều này. Khi trở về từ Ba-by-lôn, một trong những ưu tiên của tuyển dân là phải xây dựng đền thờ và khôi phục sự thờ phượng Đức Chúa Trời. Vào khoảng năm 536 trước Công nguyên, dưới sự lãnh đạo của Xô-rô-ba-bên, dự án này được bắt đầu. Tuy nhiên người Sa-ma-ri và các dân tộc chung quanh nổi lên chống đối kế hoạch xây dựng đền thờ. Điều này khiến cho tuyển dân nản lòng và dự án của họ tạm thời phải dừng lại. Trong khoảng thời gian 10 năm bị trì hoãn như vậy, tiên tri A-ghê đã công bố sứ điệp của TRỜI để khích lệ tuyển dân xem xét lại điều ưu tiên cho cách sử dụng thì giờ của họ.

haggai

1 Năm thứ hai đời vua Đa-ri-út, ngày mồng một tháng sáu, có lời của Đức Giê-hô-va cậy đấng tiên tri A-ghê phán cho Xô-rô-ba-bên, con trai Sa-la-thi-ên, quan trấn thủ xứ Giu-đê, và cho Giê-hô-sua, con trai Giô-xa-đác, thầy tế lễ cả, mà rằng: 2 Đức Giê-hô-va vạn quân có phán như vầy: Dân nầy nói rằng: Thì giờ chưa đến, tức là thì giờ xây lại nhà Đức Giê-hô-va.
3 Vậy nên có lời của Đức Giê-hô-va phán ra bởi đấng tiên tri A-ghê rằng: 4 Nay có phải là thì giờ các ngươi ở trong nhà có trần ván, khi nhà nầy hoang vu sao? 5 Vậy bây giờ Đức Giê-hô-va vạn quân phán như vầy: Các ngươi khá xem xét đường lối mình. 6 Các ngươi gieo nhiều mà gặt ít; ăn mà không no; uống mà không đủ; mặc mà không ấm; và kẻ nào làm thuê, đựng tiền công mình trong túi lủng.
7 Đức Giê-hô-va vạn quân phán như vầy: Các ngươi khá xem xét đường lối mình. 8 Hãy lên núi, đem gỗ về, và xây nhà nầy, thì ta sẽ lấy nó làm vui lòng, và ta sẽ được sáng danh, Đức Giê-hô-va phán vậy. 9 Các ngươi trông nhiều mà được ít; các ngươi đem vào nhà, thì ta đã thổi lên trên. Đức Giê-hô-va vạn quân phán: Ấy là tại làm sao? Ấy là tại nhà ta thì hoang vu, mà các ngươi ai nấy lo xây nhà mình. 10 Cho nên, vì cớ các ngươi, trời giữ móc lại, và đất giữ bông trái lại. 11 Ta đã gọi cơn hạn hán đến trên đất, trên các núi, trên lúa mì, trên rượu mới, trên dầu, và trên sản vật đất sanh ra, trên loài người, trên loài vật, và trên mọi việc tay làm.
12 Vậy Xô-rô-ba-bên, con trai Sa-la-thi-ên, và Giê-hô-sua, con trai Giô-xa-đác, thầy tế lễ cả, cùng cả dân sót lại vâng theo tiếng của Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, và lời của đấng tiên tri A-ghê mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình đã sai đến, thì dân sự đều sợ sệt trước mặt Đức Giê-hô-va. 13 A-ghê, sứ giả của Đức Giê-hô-va bèn nói cùng dân sự theo lịnh truyền của Đức Giê-hô-va, mà rằng: Ta ở cùng các ngươi, Đức Giê-hô-va phán vậy.
14 Đoạn, Đức Giê-hô-va giục lòng Xô-rô-ba-bên, con trai Sa-la-thi-ên, quan trấn thủ Giu-đa, và giục lòng Giê-hô-sua, con trai Giô-xa-đác, thầy tế lễ cả, và giục lòng cả dân sự sót lại; họ đều đến, làm việc nơi nhà Đức Giê-hô-va vạn quân, là Đức Chúa Trời mình. 15 Ấy là ngày hai mươi bốn tháng sáu về năm thứ hai đời vua Đa-ri-út.

A-ghê 1:1-15

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Tầm quan trọng của đền thờ trong Cựu Ước từ những chương trước là gì? Tại sao Đức Chúa Trời muốn tuyển dân phải xây dựng nhà của Ngài trước khi xây nhà riêng của họ?

🙂

Một người duy nhất không cần được nhắc về thì giờ của mình phải được dâng lên cho Đức Chúa Trời là Chúa Giê-su. Sau khi dự lễ Vượt qua với cha mẹ trên đất của mình, Chúa Giê-su đã ở lại trong đền thờ Giê-ru-sa-lem thêm một khoảng thời gian nữa. Ngay cả khi mới mười hai tuổi Chúa Giê-su đã biết cách sử dụng tốt nhất thời gian của mình.

41 Vả, hằng năm đến ngày lễ Vượt Qua, cha mẹ Đức Chúa Jêsus thường đến thành Giê-ru-sa-lem. 42 Khi Ngài lên mười hai tuổi, theo lệ thường ngày lễ, cùng lên thành Giê-ru-sa-lem. 43 Các ngày lễ qua rồi, cha mẹ trở về, con trẻ là Jêsus ở lại thành Giê-ru-sa-lem, mà cha mẹ không hay chi hết. 44 Hai người tưởng rằng Ngài cũng đồng đi với bạn đi đường, đi trót một ngày, rồi mới tìm hỏi trong đám bà con quen biết; 45 nhưng không thấy Ngài, bèn trở lại thành Giê-ru-sa-lem mà tìm. 46 Khỏi ba ngày, gặp Ngài tại trong đền thờ đang ngồi giữa mấy thầy thông thái, vừa nghe vừa hỏi. 47 Ai nấy nghe, đều lạ khen về sự khôn ngoan và lời đối đáp của Ngài. 48 Khi cha mẹ thấy Ngài, thì lấy làm lạ, và mẹ hỏi rằng: Hỡi con, sao con làm cho hai ta thể nầy? Nầy, cha và mẹ đã khó nhọc lắm mà tìm con. 49 Ngài thưa rằng: Cha mẹ kiếm tôi làm chi? Há chẳng biết tôi phải lo việc Cha tôi sao? 50 Nhưng hai người không hiểu lời Ngài nói chi hết.
51 Đoạn, Ngài theo về thành Na-xa-rét và chịu lụy cha mẹ. Mẹ Ngài ghi các lời ấy vào lòng.
52 Đức Chúa Jêsus khôn ngoan càng thêm, thân hình càng lớn, càng được đẹp lòng Đức Chúa Trời và người ta.

Lu-ca 2:41-52

QUẢN LÝ THỜI GIAN CỦA CHÚNG TA

Đức Chúa Trời muốn chúng ta được tươi mới mỗi ngày để phục vụ Ngài và người khác. Nhưng để kinh nghiệm điều này chúng ta phải biết cách quản lý thời gian theo bản thiết kế của TRỜI. Trong Cựu Ước Đức Chúa Trời đã ban cho tuyển dân mạng lệnh nghỉ ngày Sa bát, và cách thu lượm ma-na vào ngày trước đó. Mặc dù các Cơ đốc nhân ngày hôm nay không đồng ý với nhau về việc giữ ngày Sa-bát giống như trong Cựu Ước, nhưng rõ ràng TRỜI đã thiết kế cho con người một ngày của sự an nghỉ trong tuần.

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Khi bạn đọc các phần Kinh Thánh tiếp theo sau, hãy viết xuống tất cả các nguyên tắc thuộc linh đề cập đến sự quản lý thời gian của chúng ta.

11 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 12 Ta đã nghe lời oán trách của dân Y-sơ-ra-ên. Vậy, ngươi hãy nói cùng chúng nó rằng: Lối chiều các ngươi sẽ ăn thịt; sáng mai sẽ ăn bánh no nê, và sẽ biết ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi.
Chim cút và ma-na
13 Vậy, chiều lại, có chim cút bay lên phủ trên trại quân; đến sáng mai lại có một lớp sương ở chung quanh trại quân. 14 Lớp sương đó tan đi, trên mặt đồng vắng thấy có vật chi nhỏ, tròn, như hột sương đóng trên mặt đất. 15 Khi dân Y-sơ-ra-ên thấy, bèn hỏi nhau rằng: Cái chi vậy? Vì chẳng biết vật đó là gì. Môi-se bèn nói cùng dân sự rằng: Ấy là bánh mà Đức Giê-hô-va ban cho các ngươi làm lương thực đó.
Thể lệ về ma-na
16 Nầy là lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn: Hãy tùy sức ăn của mỗi người, và tùy số người trong trại mà góp cho mỗi tên một ô-me [†]

(Một ô-me chừng hai “litres”.) 
17 Dân Y-sơ-ra-ên bèn làm như vậy, kẻ thì lượm nhiều, người thì lượm ít, 18 cứ lường từ ô-me; ai lượm nhiều chẳng được trội, ai lượm ít cũng chẳng thiếu; mỗi người lượm vừa đủ sức mình ăn. 19 Môi-se nói cùng dân sự rằng: Đừng ai để dư lại cho đến sáng mai. 20 Nhưng dân sự chẳng nghe theo lời Môi-se, một vài người để dư lại đến sáng mai; thì sâu hóa ở trong, vật sanh mùi hôi hám. Môi-se bèn nổi giận cùng họ. 21 Vậy, hằng buổi sớm mai mỗi người lượm vừa đủ sức mình ăn; khi mặt trời nắng nóng thì vật đó tan ra.
22 Đến ngày thứ sáu, dân sự lượm lương thực gấp hai; mỗi người hai ô-me. Các hội trưởng đến thuật lại cho Môi-se rõ. 23 Người đáp rằng: Ấy là lời Đức Giê-hô-va đã phán rằng: Mai là ngày nghỉ, tức ngày Sa-bát thánh cho Đức Giê-hô-va, hãy nướng món chi các ngươi muốn nướng, hãy nấu món chi các ngươi muốn nấu; hễ còn dư, hãy để dành đến sáng mai. 24 Dân sự bèn để dành cho đến sáng mai, y như lời Môi-se đã truyền; vật đó chẳng sanh mùi hôi hám và cũng chẳng hóa sâu chút nào.
25 Môi-se bèn nói rằng: Bữa nay hãy ăn đồ đó đi, vì là ngày Sa-bát của Đức Giê-hô-va; hôm nay các ngươi chẳng tìm thấy vật đó ở trong đồng đâu. 26 Các ngươi lượm trong sáu ngày, nhưng qua ngày thứ bảy là ngày Sa-bát, sẽ chẳng có đâu.
27 Ngày thứ bảy, một vài người trong vòng dân sự ra đặng lượm lấy, nhưng tìm chẳng thấy chi hết. 28 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Các ngươi chẳng chịu vâng giữ điều răn và luật pháp ta cho đến chừng nào? 29 Hãy suy nghĩ rằng Đức Giê-hô-va đã cho các ngươi ngày Sa-bát; vậy nên, đến ngày thứ sáu Ngài lại cho các ngươi lương thực đủ hai ngày. Trong ngày thứ bảy, mỗi người phải ở yên chỗ mình, chớ ai ra khỏi nhà. 30 Thế thì, ngày thứ bảy dân sự đều nghỉ ngơi.

Xuất Ê-díp-tô ký 16:11-30

exo

Chúa Giê-su luôn luôn tập chú vào Đức Chúa Trời – lệ thuộc vào Cha thiên thượng trong tất cả mọi điều, bao hàm luôn cả việc quản lý thời gian. Khi Chúa Giê-su bước vào chức vụ thì ngay cả các anh em phần xác với Ngài cũng không tin Ngài. Chúa Giê-su biết điều đó và Ngài đã ứng xử rất khéo léo trong câu chuyện sau đây. Chúa biết thì giờ của Ngài chưa đến, hàm ý rằng thời điểm để Ngài bày tỏ chính Ngài chưa phải là lúc đó.

1 Kế đó, Đức Chúa Jêsus đi khắp xứ Ga-li-lê. Ngài không ưng đi trong xứ Giu-đê, bởi dân Giu-đa vẫn tìm phương giết Ngài.
2 Vả, ngày lễ của dân Giu-đa, gọi là lễ Lều tạm gần đến. 3 Anh em Ngài nói rằng: Hãy đi khỏi đây, và qua xứ Giu-đê, để cho các môn đồ cũng được xem công việc thầy làm. 4 Khi nào người ta muốn tỏ mình ra, thì không ai làm kín giấu việc gì. Vì thầy làm những sự đó, hãy tỏ mình cho thiên hạ. 5 Bởi chưng chính các anh em Ngài không tin Ngài. 6 Đức Chúa Jêsus phán cùng anh em rằng: Thì giờ ta chưa đến; còn về các ngươi, thì giờ được tiện luôn luôn. 7 Thế gian chẳng ghét các ngươi được; nhưng ghét ta, vì ta làm chứng nầy về họ rằng công việc họ là ác. 8 Các ngươi hãy lên dự lễ nầy, còn ta chưa lên dự lễ đó, vì thì giờ ta chưa trọn. 9 Ngài nói xong, cứ ở lại xứ Ga-li-lê.
10 Lúc anh em Ngài đã lên dự lễ rồi, thì Ngài cũng lên, nhưng đi cách kín giấu, không tố lộ. 11 Vậy, các người Giu-đa tìm Ngài trong ngày lễ, và nói rằng: Nào người ở đâu? 12 Trong đám đông có tiếng xôn xao bàn về Ngài. Người thì nói: Ấy là một người lành; kẻ thì nói: Không phải; người phỉnh dỗ dân chúng! 13 Song chẳng ai dám nói về Ngài tỏ tường, vì sợ dân Giu-đa.
Đức Chúa Jêsus dạy dỗ trong đền thờ
14 Giữa kỳ lễ, Đức Chúa Jêsus lên đền thờ dạy dỗ. 15 Các người Giu-đa sững sờ mà nói rằng: Người nầy chưa từng học, làm sao biết được Kinh thánh? 16 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Đạo lý của ta chẳng phải bởi ta, nhưng bởi Đấng đã sai ta đến.

Giăng 7:1-16

PHẦN THƯỞNG CỦA HÀNH ĐỘNG DÂNG HIẾN THỜI GIAN

Khi chúng ta dâng hiến thời gian để phục vụ Đức Chúa Trời, đặc biệt là để giúp đỡ những người mà không có khả năng trả ơn lại, Đức Chúa Trời không chỉ ghi nhớ hành động này mà Ngài còn ban phần thưởng cho chúng ta.

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Đọc phần Kinh Thánh tiếp theo và trả lời câu hỏi này: Vì sao TRỜI ban phần thưởng cho những người sử dụng thời gian để làm điều Ngài truyền bảo?

34 Bấy giờ, vua sẽ phán cùng những kẻ ở bên hữu rằng: Hỡi các ngươi được Cha ta ban phước, hãy đến mà nhận lấy nước thiên đàng đã sắm sẵn cho các ngươi từ khi dựng nên trời đất. 35 Vì ta đói, các ngươi đã cho ta ăn; ta khát, các ngươi đã cho ta uống; ta là khách lạ, các ngươi tiếp rước ta; 36 ta trần truồng, các ngươi mặc cho ta; ta đau, các ngươi thăm ta; ta bị tù, các ngươi viếng ta. 37 Lúc ấy, người công bình sẽ thưa rằng: Lạy Chúa, khi nào chúng tôi đã thấy Chúa đói, mà cho ăn; hoặc khát, mà cho uống? 38 Lại khi nào chúng tôi đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà mặc cho? 39 Hay là khi nào chúng tôi đã thấy Chúa đau, hoặc bị tù, mà đi thăm viếng Chúa? 40 Vua sẽ trả lời rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ các ngươi đã làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy của anh em ta, ấy là đã làm cho chính mình ta vậy.

Ma-thi-ơ 25:34-40

15 Vậy, hãy giữ cho khéo về sự ăn ở của anh em, chớ xử mình như người dại dột, nhưng như người khôn ngoan. 16 Hãy lợi dụng thì giờ, vì những ngày là xấu. 17 Vậy chớ nên như kẻ dại dột, nhưng phải hiểu rõ ý muốn của Chúa là thế nào.

Ê-phê-sô 5:15-17

7 Chớ hề dối mình; Đức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu; vì ai gieo giống chi, lại gặt giống ấy. 8 Kẻ gieo cho xác thịt, sẽ bởi xác thịt mà gặt sự hư nát; song kẻ gieo cho Thánh Linh, sẽ bởi Thánh Linh mà gặt sự sống đời đời. 9 Chớ mệt nhọc về sự làm lành, vì nếu chúng ta không trễ nải, thì đến kỳ, chúng ta sẽ gặt. 10 Vậy, đương lúc có dịp tiện, hãy làm điều thiện cho mọi người, nhứt là cho anh em chúng ta trong đức tin.

Ga-la-ti 6:7-10

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Câu chìa khóa của chương này:  “Mặc dầu anh em nói hay làm, cũng phải nhân danh Đức Chúa Jêsus mà làm mọi điều, nhờ Ngài mà tạ ơn Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Cha.” Ý nghĩa thực sự của “làm mọi điều” là gì?

ĐIỀU CHÚNG TA TIN

Trong sách Giô-na 1:9, “Người trả lời rằng: Ta là người Hê-bơ-rơ, và ta kính sợ Đức Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời trên trời, Ngài đã làm nên biển và đất khô.” Đây là câu trả lời của Giô-na, khi ông bị các thủy thủ trên tàu hỏi lai lịch của mình. Giô-na thờ phượng TRỜI và ông biết chính Ngài đã sáng tạo nên mọi điều trên thế giới. Niềm tin này sẽ dẫn chúng ta đến sự vâng phục TRỜI, và chúng ta sẵn sàng dâng hiến thì giờ để hoàn thành mục đích của Ngài. Khi tập chú vào TRỜI và tìm kiếm cơ hội để hầu việc Ngài, chúng ta nhớ lời Đức Giê-hô-va vạn quân phán: “Các ngươi khá xem xét đường lối mình.” (A-ghê 1:5) để khỏi đánh mất mục tiêu của Đấng chúng ta hầu việc. Mục tiêu của chúng ta là làm mọi điều để tôn cao TRỜI và danh Ngài được vinh hiển (Cô-lô-se 3:17). Đức Chúa Trời ban phần thưởng tương xứng cho những ai dâng hiến chính bản thân và thì giờ của mình để hoàn thành mục đích của Ngài trên đất.

 

Translated by Huong Di

book   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn