Chủ Nhật , 22 Tháng Mười Hai 2024
Home / Tổng hợp / Đừng Chạy Qua Cuộc Đời Quá Nhanh

Đừng Chạy Qua Cuộc Đời Quá Nhanh

BẠN CÓ BAO GIỜ BỎ LỠ MỘT CƠ HỘI ĐỂ GIÚP ĐỠ MỘT AI ĐÓ?

Văn Nhân là một thanh niên trẻ tuổi khá thành công trong công việc. Anh ta vừa tậu được một chiếc xe mới. Anh lái xe trên con đường ở vùng ngoại ô, chiếc Outlander   đời 2021 lướt nhanh thật êm ái. Văn Nhân xem chừng có những đứa trẻ đang chạy chơi hai bên đường không, giữa những hàng xe đang đậu kia. Bất chợt Văn Nhân lái xe chậm lại vì anh cảm giác hình như mình vừa nhìn thấy một cái gì đó ở phía trước.

Khi lái xe ngang qua, anh chẳng thấy một đứa trẻ nào cả. Thay vào đó, một cục gạch bay thẳng vào cánh cửa xe của anh. Văn Nhân thắng gấp và anh lái xe lùi lại chỗ viên gạch vừa được ném ra.

Văn Nhân tức giận nhảy ra khỏi xe, chộp lấy đứa trẻ đứng gần mình nhất và gằn giọng, “Mày là ai hả? Mày làm cái khỉ gì thế? Cái xe của tao mới tinh như vậy, mày ném cục gạch vô thì có biết tao phải tốn bao nhiêu tiền để sửa không hả? Tại sao mày lại làm như thế, nhóc con?”

Cậu bé năn nỉ giải thích. “Thưa chú, cháu xin lỗi. Cháu không biết phải làm gì khác nữa. Cháu đành phải quăng cục gạch ra bởi vì chẳng ai chịu dừng lại giúp cháu cả.” Nước mắt lăn dài trên má, cậu bé chỉ về hướng những chiếc xe đang đậu đằng kia.

“Em trai cháu ở đằng kia kìa,” cậu bé nói. “Nó bị tuột thắng và ngã khỏi chiếc xe lăn, mà cháu thì không biết làm sao để bế nó lên cả.” Vừa khóc, cậu bé vừa hỏi Văn Nhân, “chú có thể làm ơn bế em cháu đặt vào xe lăn giúp cháu được không ạ? Nó đang đau lắm, mà nó nặng quá cháu không bế lên nổi.”

Không đợi đứa trẻ nói thêm, Văn Nhân cố gắng nuốt nhanh cái nghẹn ngào trong cổ họng và anh vội vàng đến bên, đỡ đứa em dậy, đặt nó vào chiếc xe lăn, rồi anh lấy chiếc khăn tay yêu quý của mình phủi bụi đất dính trên người đứa bé, xem xét những vết trầy xước trên người nó. Anh nhìn đứa bé từ đầu đến chân, để chắc chắn rằng nó không bị làm sao cả.

“Cám ơn chú, xin Chúa ban phước lại trên chú,” đứa bé mừng rỡ nói với người khách lạ. Sửng sốt trước lời nói của đứa trẻ, Văn Nhân đứng im nhìn cậu bé nhỏ đẩy chiếc xe lăn cùng đứa em tật nguyền hướng về nhà.

Văn Nhân trở lại chiếc xe của mình, bước chân anh như nặng nề quá đỗi. Vết lõm trên cửa xe vẫn còn đó, nhưng anh chẳng màng đến chuyện mang xe đi sửa nữa. Anh muốn giữ cái vết xước ấy để nhắc nhở chính mình một điều: Đừng chạy qua cuộc đời quá nhanh, đến nỗi người khác phải quăng cục gạch vào mình để gây sự chú ý.

Suy gẫm

Chúa đang thì thầm nói với mỗi chúng ta. Thỉnh thoảng khi chúng ta không có thời gian để lắng nghe Chúa, Ngài phải ném những “viên gạch” để chúng ta dừng lại, chú ý đến những gì Ngài muốn nói với chúng ta. Tất cả đều là sự lựa chọn của chúng ta: Lắng nghe tiếng thì thầm… hay chờ đợi một viên gạch được ném ra!

Bạn có dành thời gian tỉnh lặng để lắng nghe điều Chúa đương phán với bạn không?

Kinh Thánh

1 Sa-mu-ên 3:10

Đức Giê-hô-va đến đứng tại đó, gọi như các lần trước: Hỡi Sa-mu-ên! hỡi Sa-mu-ên! Sa-mu-ên thưa: Xin hãy phán, kẻ tôi tớ Ngài đương nghe!

 

 

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn