Bài trước:
Tôi đã đến Indonesia, quốc gia với số tín đồ Hồi Giáo đông nhất trên thế giới, để giảng dạy tại một Chủng viện Thần học. Trước khi các sinh viên tại đây được tốt nghiệp, mỗi người cần phải mở một hội thánh mới ở một cộng đồng Hồi Giáo, và hội thánh này cần có ít nhất ba mươi tân tín hữu được làm phép báp-têm. Tôi đã phát biểu tại buổi lễ tốt nghiệp và khi các tân cử nhân bước lên lễ đài, tôi bị quyến rũ bởi những gương mặt khiêm nhường nhưng cũng đầy tự tin. Mỗi một tân cử nhân đều đã hoàn thành yêu cầu thành lập hội thánh mới từ phía nhà trường. Phần trang nghiêm nhất của buổi lễ là phút mặc niệm dành cho hai sinh viên đã mất dưới sự bắt bớ của những người Hồi Giáo.
Thật là một đặc ân được biết các sinh viên tại đây và lắng nghe câu chuyện của họ. Một người anh em tên Raden đã chia sẻ lời chứng của anh. Với sự nồng nhiệt trong đôi mắt và một giọng nói đầy mãnh liệt, anh nói: “Trước khi trở thành Cơ Đốc Nhân, tôi là một võ sĩ. Tôi đã học ninja, nhu đạo và nhiều kỹ thuật võ công khác để hạ gục người khác.”
Tôi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Đừng gây chuyện với Raden.
Anh tiếp, “Một ngày nọ tôi đi chia sẻ phúc âm trong một ngôi làng chưa biết đến Chúa. Khi đang chia sẻ về Chúa cho một gia đình thì một thầy mo bước vào nhà.” Thầy mo rất phổ biến trong các ngôi làng như thế này. Họ thống trị cộng đồng bằng bùa chú và những lời nguyền rủa.
Raden nói rằng: “Thầy mo mời tôi ra ngoài. Ông ấy muốn đánh nhau với tôi.” Raden cười và thú nhận: “Ý nghĩ đầu tiên của tôi là bước ra và hạ gục hắn. Nhưng khi tôi đi ra ngoài, Chúa phán cùng tôi rằng tôi không cần phải đánh nhau nữa. Chính Chúa sẽ chiến đấu cho tôi.”
Vậy Raden bước ra ngoài, lấy một cái ghế và ngồi xuống trước mặt thầy mo. Anh nói với kẻ thách thức rằng: “Tôi sẽ không đánh. Đức Chúa Trời của tôi sẽ chiến đấu thay tôi.”
Raden kể lại chi tiết sự việc xảy ra tiếp theo. “Khi thầy mo bắt đầu lên tiếng, hắn không thể thở được. Hắn bị nghẹt cổ và cố hớp lấy không khí. Dân làng chạy đến xem việc gì xảy ra, và chỉ trong một vài phút tên thầy mo ngã xuống chết.”
Đến lúc này cả làng đã vây kín hiện trường. Raden nói: “Tôi chưa từng chứng kiến việc gì giống như thế và không biết phải làm sao. Nhưng rồi tôi nghĩ, có lẽ đây là thời điểm tốt để giảng phúc âm.” Raden cười và nói rằng: “Thế là tôi chia sẻ phúc âm và rất nhiều người trong làng đã tin Chúa trong ngày hôm đó.”
Tất nhiên tôi không khuyến nghị đây là một phương pháp để mở mang hội thánh mới. Nói lời công bố để khiến người khác chết không phải là ý hay. Tuy nhiên câu chuyện này nhắc nhở tôi rằng hai nghìn năm trước các tín hữu đã rao giảng nhân danh Đức Chúa Giê-su thì người mù được thấy, người què được đi và người chết sống lại. Danh Đức Chúa Giê-su có năng quyền đuổi quỷ và đem những tấm lòng cứng cỏi đến với Đức Chúa Trời. Và thực tế là hai nghìn năm sau Danh của Ngài vẫn vô cùng vĩ đại.
Vậy câu hỏi đó là chúng ta có tin cậy nơi quyền năng của Chúa không? Vấn đề là trong xã hội ngày nay chúng ta rất dễ bị cám dỗ để phụ thuộc vào năng lực của bản thân. Chính vì thế thách thức của chúng ta đó là sống hoàn toàn phụ thuộc và khao khát quyền năng mà chỉ Đức Chúa Trời mới có thể ban cho.
Điều nguy hiểm tinh vi
Chúng ta đã biết giấc mơ Mỹ khác biệt so với sự kêu gọi của Đức Chúa Giê-su và điều cốt yếu của phúc âm như thế nào. Sự khác biệt này càng rõ rệt hơn khi chúng ta đối chiếu sự tin cậy nơi năng quyền của Đức Chúa Trời với sự nương cậy nơi khả năng của bản thân.
Dựa trên giấc mơ Mỹ, chúng ta có thể làm được bất cứ điều gì chúng ta quyết tâm đạt được. Những điều chúng ta có thể làm được là vô tận nếu chúng ta kết hợp tài khéo, sự tưởng tượng, sự cải tiến cùng với kỹ năng và sự chăm chỉ. Chúng ta có thể đạt được bất kỳ bằng cấp giáo dục, mở công ty, thăng tiến, được khen thưởng và đạt được bất kỳ mục tiêu nào. James Truslow Adams, người được cho là đã tạo ra khái niệm “giấc mơ Mỹ” năm 1931, đã nói về điều này như sau: “một giấc mơ… mà ai cũng có thể đạt được một cách trọn vẹn nhất điều mà họ hoàn toàn có thể làm được và được người khác công nhận.”[1]
Vậy bức tranh này có gì sai? Hiển nhiên chăm chỉ làm việc và khát vọng cao cả không phải là điều xấu, và chúng ta cũng nên tán dương sự tự do theo đuổi những mục đích cá nhân. Kinh Thánh rõ ràng khen ngợi những điều trên. Tuy nhiên giấc mơ Mỹ dựa trên cơ sở là một giả định nguy hiểm, nếu không thận trọng chúng ta sẽ vô tình chấp nhận giả định đó, đồng thời giấc mơ Mỹ có một đích đến chết người mà nếu không cẩn thận chúng ta sẽ đi đến vạch đích ấy.
Giả định nguy hiểm mà chúng ta vô tình chấp nhận trong giấc mơ Mỹ đó là: Khả năng của bản thân chính là tài sản lớn nhất của chúng ta. Giấc mơ Mỹ đề cao những gì con người có thể đạt được khi nhờ cậy bản thân, và chúng ta bị cuốn theo suy nghĩ ấy. Tuy nhiên phúc âm có những ưu tiên khác. Phúc âm dạy chúng ta phải chết đi chính mình, tin vào Đức Chúa Trời và nhờ cậy quyền năng của Ngài. Trong phúc âm, chúng ta thấy mình bất lực hoàn toàn, ngoài Chúa chúng ta không thể đạt được điều gì giá trị. Đây chính là điều Đức Chúa Giê-su đã dạy: “Ta là gốc nho, các ngươi là nhánh. Ai cứ ở trong ta và ta trong họ thì sinh ra lắm trái; vì ngoài ta, các ngươi chẳng làm chi được.”[2]
Điều quan trọng hơn đó là đích đến chết người đầy tinh vi mà chúng ta sẽ đi đến khi theo đuổi giấc mơ Mỹ. Khi đạt được mục tiêu nhờ sức lực bản thân, chúng ta sẽ tôn vinh chính mình. Dùng lời của Adams, chúng ta sẽ “được người khác công nhận.” Tựu trung, đây mới chính là mục đích của giấc mơ Mỹ: khiến bản thân trở nên quan trọng. Nhưng ở điểm này, phúc âm và giấc mơ Mỹ rõ ràng đối lập với nhau. Giấc mơ Mỹ tôn cao con người, nhưng ngược lại mục đích của phúc âm là tôn vinh Đức Chúa Trời.
Sự bất lực được đề cao
Trái ngược với giấc mơ Mỹ, Đức Chúa Trời đề cao sự bất lực của chúng ta. Chúa đặt con dân Ngài vào những hoàn cảnh mà họ buộc phải nhờ cậy Chúa và Ngài sẽ giúp đỡ họ theo những cách mà họ không bao giờ có thể thực hiện hoặc tưởng tượng được. Đến cuối cùng, Đức Chúa Trời khiến chính Ngài được tôn cao.[3]
Hãy suy nghĩ về câu chuyện Giô-suê đánh chiếm thành Giê-ri-cô, một thành phố lớn mạnh có tường thành vững chắc. Chắc chắn Giô-suê đã cảm thấy lo lắng bởi vì đây là trận chiến đầu tiên ông lãnh đạo dân tộc của Đức Chúa Trời. Tôi chỉ có thể tưởng tượng Giô-suê đã cảm thấy không tương xứng khi suy tính cho nhiệm vụ trước mắt.
Đó là lý do vì sao ở cuối chương 5 chúng ta nhìn thấy Giô-suê một mình suy nghĩ về cuộc chiến này. Nhưng Đức Chúa Trời bất ngờ xuất hiện. Ở khoảnh khắc ấy Ngài đã hứa với Giô-suê rằng quân đội của ông sẽ chiến thắng và Ngài sẽ cho ông biết phương cách thực hiện.
Có thể bạn sẽ hình dung Giô-suê lắng nghe và suy nghĩ: Chiến lược như thế nào? Một cuộc đột kích ở phía trước? Một kỹ thuật nào đó? Hay là bao vây và khiến kẻ thù chết đói?
Hãy tưởng tượng bạn là Giô-suê và lắng nghe chiến lược sau:
Các chiến binh sẽ đi vòng quanh thành Giê-ri-cô mỗi ngày một lần và cứ đi nhứ thế trong sáu ngày. Bảy thầy tế lễ sẽ mang kèn bằng sừng đi trước hòm giao ước. Vào ngày thứ bảy, hãy đi quanh thành phố bảy lần, các thầy tế lễ đều thổi kèn. Khi các thầy tế lễ thổi một tiếng kèn dài, hãy ra lệnh cho toàn dân la lên thật lớn thì tường thành sẽ sụp đổ, mọi người sẽ tiến vào thành.[4]
Thành thật mà nói, chiến lược này thật lạ lùng. Nếu bạn là Giô-suê, bạn sẽ muốn có một kế hoạch khác.
Tại sao Đức Chúa Trời lên kế hoạch chiếm lấy thành phố đầu tiên ở Đất Hứa như thế này? Chúng ta đừng nên bỏ lỡ ý định của Chúa. Ngài sắp đặt các sự kiện của dân tộc của Chúa để cuối cùng chính Chúa sẽ được tôn vinh cho những sự việc đã xảy ra. Hãy đọc toàn bộ chương 6, bạn sẽ thấy dân Y-sơ-ra-ên chiếm thành Giê-ri-cô đúng như kế hoạch của Chúa. Nhưng hãy cẩn thận chú ý đến điều bạn không nhìn thấy. Bạn không nhìn thấy người Y-sơ-ra-ên khen ngợi những người thổi kèn rằng họ đã làm rất tốt nhiệm vụ. Ngày nay tôi lại nhìn thấy người ta nói với nhau rằng: “A-bi-sai, tôi chưa từng nghe anh chơi nhạc hay đến thế bao giờ.” “Nim-rốt, anh chơi nốt C thật hay.” Không, trái lại bạn nhìn thấy dân Y-sơ-ra-ên thừa nhận chỉ một mình Đức Chúa Trời mới có thể làm công việc này.
Đây chính là cách Đức Chúa Trời hành động. Ngài đặt con dân Chúa vào những vị trí mà họ phải nhờ cậy quyền năng của Ngài, và rồi Chúa sẽ giúp đỡ họ để bày tỏ sự vĩ đại của Ngài.
(còn nữa)
DAVID PLATT
Translated by Vinh Hien