Chủ Nhật , 22 Tháng Mười Hai 2024
Home / THẦY ƠI / GIỮA CƠN HỖN LOẠN

GIỮA CƠN HỖN LOẠN

Sau Tết, những người ở xứ lạnh như tôi thường sẽ bắt đầu náo nức để đón mùa Xuân tới. Và mùa Xuân năm nay, cho dầu ai đó không đợi, tôi không đợi, chắc chắn cũng sẽ về. Chắc chắn cảnh vật chung quanh cũng sẽ trở nên tươi mới, đất trời chắc chắn sẽ không còn có những hôm u ám, giá lạnh. Tuyết sẽ không còn rơi. Cây sẽ trổ lộc. Nắng sẽ bừng lên ấm áp.

Nhưng thay cho sự háo hức đợi chờ, sau Tết năm nay, nạn dịch lan tràn khắp thế giới xảy ra từ Trung Hoa, nơi gần sát biên giới Việt Nam, nên mọi thứ gần như chững lại. Không muốn để ý, không muốn quan tâm đến cách mấy đi nữa, chúng ta vẫn phải nghe, phải thấy những tin tức loan trên mạng xã hội, trên báo chí hằng ngày. Tin thật có, tin giả có. Nhiều người nhiệt tâm đưa những thông tin cần thiết và hữu ích để người chung quanh cẩn thận phòng tránh, nhưng cũng có nhiều người dùng tai hoạ này để nói lên chính kiến chính trị của mình.

Tôi tin chắc đã có những lúc, bạn cũng như tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi chỉ muốn lên internet đọc một bài viết, một đoản văn, một bài thơ, hay muốn vào Facebook xem tấm hình, biết chút tin của bạn bè thì phải chạm mắt đến những tin tức, những xã luận về nạn dịch, về sự bưng bít của nhà cầm quyền, về thuốc giả thuốc thật. Vân vân. Nếu như đang được sống tại một đất nước nào đó, xa nơi xảy ra đại hoạ đến hằng nghìn dặm, lại có được sự bảo đảm an toàn về y tế, có thể bạn hay tôi sẽ đóng ngay trang web, bỏ vội tờ báo xuống. Chán ngán với những gì vừa đưa vào mắt mình.

Nhưng thật sự có phải chăng bạn cũng đã lo sợ như tôi đã lo sợ? Hay nói đúng ra là chúng ta lo âu. Lo cho chính bản thân, cho những người thân. Ở xa, ở gần. Lo về những điều có thể không đến, hoặc không bao giờ đến.

Thực tế, lo lắng, lo âu là điều bình thường khi chúng ta đứng trước những bất ổn trong đời sống đang xảy ra cho chính bản thân và xã hội. Vua Đa-vít từng viết: “tôi phải lo-lắng nơi linh-hồn tôi, hằng ngày buồn-thảm nơi lòng tôi cho đến bao giờ?” (Thi-thiên 13:2). Ông là vua, là người được sống trong nhung lụa, có quyền lực và được Chúa ban phước tràn đầy, nhưng còn cất lên lời than thở như vậy thì huống gì bạn hay tôi, những con người bình thường có thể sẽ bất lực, không làm được gì trước những hiểm hoạ đang rình rập chúng ta. Điển hình với nạn dịch đang lan tràn và chưa có dấu hiệu đi xuống, cũng chưa có vị bác sĩ, chưa có nhà nghiên cứu nào tìm ra thuốc chủng ngừa hay chữa trị, phải nói là thật khó để chúng ta bình tâm.

Nhưng như vậy thì bạn hay tôi sẽ làm gì nếu như không muốn chỉ tỏ ra chán ngán với tin tức rồi âm thầm, lặng lẽ sống với nỗi lo sợ?

Ngay từ những ngày đầu nạn dịch, có một người bạn văn của tôi post lên trang cá nhân của cô những lời kêu gọi, xin mọi người hãy nghĩ đến những nạn nhân đang bị nhiễm bịnh, đừng vì tư tưởng chính trị, vì ghét nhà cầm quyền cộng sản mà cầu cho đất nước Trung Hoa sụp đổ. Cô viết “Tập Cận Bình không phải là nhân dân Trung Quốc, chế độ cộng sản dưới quyền Tập không phải là nước Trung Hoa.”

Tôi đã se lòng khi nhìn một vài hình ảnh về người bị nhiễm bịnh đang nằm chờ chết và vài clip video quay cảnh rất nhiều nạn nhân qua đời cùng một lúc. Thành thật mà nói là tôi đã không dám xem tiếp, không dám đọc thêm những bài viết sau đó. Tôi buồn, và rất lo sợ trái tim mình sẽ chai đi trước sự đau khổ của kẻ khác bởi vì khi nhìn thấy nhiều quá như vậy, thì mọi thứ bỗng trở nên “bình thường”.

Sau cùng tôi nghĩ đến một câu trong sách Châm Ngôn, “Sự buồn-rầu ở nơi lòng người làm cho nao-sờn; nhưng một lời lành khiến lòng vui-vẻ” (12:25), tôi nhận ra ý Chúa muốn tôi nghĩ đến những người đang phải chiến đấu với nạn dịch, từ bịnh nhân đến bác sĩ, y tá, nhân viên trong và ngoài bịnh viện… Tôi biết chính mình và gia đình hiện không ở ngay trong thành phố Vũ Hán, không là một trong những người mang bịnh đã là một điều quá may mắn, là một ơn phước quá lớn từ nơi Chúa, nói gì đến chuyện vẫn còn được khoẻ mạnh, sinh hoạt bình thường hằng ngày, thì điều tôi cần làm trước tiên là cầu nguyện khi chưa có những đóng góp cụ thể.

Phao lô dạy tín đồ hãy sống cách yêu thương, không thờ ơ, không hững hờ với tha nhân. Ông viết trong sách Phi lip, “Đừng chỉ quan tâm đến lợi ích của riêng mình, mà cũng quan tâm đến lợi ích của người khác nữa” (2:4), tôi tạ ơn Chúa vì Ngài nhắc nhở tôi. Đánh động trong tôi cách sống bắt chước Ngài.

Trong khi mùa dịch vẫn còn đang hoành hành khắp nơi, tôi thiết nghĩ điều quan trọng hơn hết cho chúng ta hiện nay là hãy như vua David, “trong ngày sợ hãi, tôi sẽ để lòng nhờ cậy nơi Chúa.” (Thi-thiên 56:3). Xin tin nơi Ngài và cầu nguyện cho người dân Vũ Hán. Tôi tin chắc trong số những người đang sống tại thành phố đó, có rất nhiều tín hữu anh em của chúng ta đang cần sự cầu nguyện.

Và trong tình yêu của Chúa Cứu Thế, một lời khẩn xin của tôi đến với anh em, nhất là anh em trong Chúa, hãy có lòng thương xót như Chúa đã thương xót chúng ta, nếu có đưa tin lên trang cá nhân, lên mạng xã hội, cố gắng lựa chọn những thông tin có lợi, có thể giúp cho người xem biết cách phòng chống và tự vệ với nạn dịch. Xin hãy chọn những nguồn truyền thông đáng tin cậy, những tin tức đã được kiểm chứng để không khiến cho người đọc thêm hoang mang sợ hãi.

Cuối cùng là xin anh em nói lên những lời có thể an ủi, mang sự bình an đến với người chung quanh chúng ta.

Amen!

                                                                           HOÀNG NGA

 

 

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn