Vào thời xa xưa, có hai vợ chồng nọ sống ở sâu dưới những ngọn đồi và rất hiếm khi thấy người qua lại. Một hôm, có người bán hàng rong đi qua, anh ta nhìn thấy ông chồng ngoài cửa nên vồn vã chào mời:
– Ông hay bà nhà có muốn mua thứ gì không?
– Vợ tôi không có ở nhà, nhưng mà anh có gì vậy?
– Người bán hàng rong liền đưa ra các vật dụng gia đình, nào là chảo, xoong, nồi… Tuy nhiên, ông chồng chẳng chú ý lắm mà chỉ nhìn vào một cái gương. Ông chồng hỏi: Cái gì thế?
– Đoạn ông ta cầm nó lên nhìn rồi nói tiếp: Ồ, hình của bố tôi đây mà, nó đẹp thật! Bán cho tôi cái này.
– Sau khi mua chiếc gương, ông ta rất lo lắng vì sợ bà vợ keo kiệt biết mình đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một đồ vật vô bổ, ông ta liền giấu nó vào trong kho sau những thùng đồ.
– Sau đó, ngày nào ông chồng cũng đến kho và nhìn vào tấm hình trong cái gương hai ba lần khiến bà vợ sinh nghi.
– Thế là một ngày nọ bà chờ chồng đi ngủ rồi đi vào nhà kho và tìm thấy cái gương, bà ta cầm nó lên nhìn rồi nói thầm: Thì ra đây chính là mụ đàn bà xấu xí mà mấy hôm nay ông ta đang tán tỉnh!!!
BÌNH LUẬN: Nhìn gương thấy người khác nhưng lại không thấy chính mình! Có bao giờ bạn sợ khi đứng trước gương soi?
Hãy làm theo lời, chớ lấy nghe làm đủ mà lừa dối mình. Vì, nếu có kẻ nghe lời mà không làm theo, thì khác nào người kia soi mặt mình trong gương, thấy rồi thì đi, liền quên mặt ra thể nào. (Gia-cơ 1:22-24)