Thứ Năm , 14 Tháng Mười Một 2024
Home / Tổng hợp / Ngài Quyết Định Đi Lên Thành Giê-ru-sa-lem

Ngài Quyết Định Đi Lên Thành Giê-ru-sa-lem

“Khi gần đến kỳ Đức Chúa Jêsus được đem lên khỏi thế gian, Ngài quyết định đi lên thành Giê-ru-sa-lem.” Lu-ca 9:51

Nhiều người lang thang trên đường đời sau khi đến với Phúc âm, họ đánh mất mục tiêu mà Đức Chúa Trời đã chọn cho họ. Những người lang thang này thiếu cả động cơ và quyết tâm theo Chúa. Họ cần sự “kiên định” là một đặc trưng của các tín nhân trong hội thánh đầu tiên. “Vả, những người ấy bền lòng giữ lời dạy của các sứ đồ, sự thông công của anh em, lễ bẻ bánh, và sự cầu nguyện.” (Công vụ. 2:42). Hy vọng của các môn đồ trong thế kỷ thứ nhất là kiên định, “giữ điều trông cậy như cái neo của linh hồn, vững vàng bền chặt.” (Hêb. 6:19), và họ đứng vững trong chân lý của Phúc âm (1 Côr. 15:1-5; 16:13). Khi nói đến tính kiên định theo đuổi mục tiêu, Chúa Giê-su là gương mẫu của chúng ta.

Chúa Giê-su đi theo một lộ trình đã được sắp đặt trước. Chúng ta đọc lại một lời tiên tri về Đấng Mê-si trong Ê-sai 50:7, “Chúa Giê-hô-va sẽ giúp ta, nên ta chẳng bị mắc cỡ; vậy ta làm cho mặt ta cứng như đá, vì biết mình sẽ chẳng có điều chi xấu hổ.” Mọi điều diễn ra trong cuộc đời Chúa Giê-su, từ lúc sinh ra nhập thế làm người cho đến khi chết trên thập giá đều đã được Cha thiên thượng lập trình trước. Trong Phúc âm Giăng, chúng ta thường gặp cụm từ “giờ của Ngài” ám chỉ đến thời điểm Chúa Giê-su chịu chết (2:4;7:6, 8, 30; 8:20; 12:23; 13:1; 16:32; 17:1). Chúa Cứu thế phải chịu chết trong thành thánh Giê-ru-sa-lem: “vì không có lẽ một đấng tiên tri phải chết ngoài thành Giê-ru-sa-lem.” (Lu-ca 13:33). Sự chết của Ngài được bày tỏ như thế nào trong Thi thiên 22 và được giải thích như thế nào trong Ê-sai 53? Trong suốt nhiều năm của chức vụ tôi đã học câu này: “Chúa sẽ chỉ cho tôi biết con đường sự sống. Trước mặt Chúa có trọn sự khoái lạc. Tại bên hữu Chúa có điều vui sướng vô cùng.” (Thi. 16:11)

Mỗi người trong chúng ta đều có một lộ trình đã được sắp đặt trước. Mỗi chúng ta có một Giê-ru-sa-lem để đi tới.

Chúa Giê-su đã đi trên một con đường khó khăn.

Sau khi nhận phép báp-tem từ Giăng Báp-tít, Chúa Giê-su được  Đức Thánh Linh đưa vào trong đồng vắng chạm trán với các cám dỗ của Satan (Mác 1:12). Trong lần cám dỗ cuối cùng, Kinh thánh ghi lại: “Ma quỉ lại đem Ngài lên trên núi rất cao, chỉ cho Ngài các nước thế gian, cùng sự vinh hiển các nước ấy; mà nói rằng: Ví bằng ngươi sấp mình trước mặt ta mà thờ lạy, thì ta sẽ cho ngươi hết thảy mọi sự nầy.  Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng nó rằng: Hỡi quỉ Sa-tan, ngươi hãy lui ra! Vì có lời chép rằng: Ngươi phải thờ phượng Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, và chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi.”

(Ma-thi-ơ 4:8-10).

Đây là sự cám dỗ của Satan lôi kéo Chúa Giê-su đi lệch ra khỏi con đường thập tự, nhưng Ngài đã nói “không” với ma quỉ. Sau đó Satan sử dụng Phi-e-rơ để cám dỗ Chúa từ chối thập tự giá: “Hỡi Chúa, Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! Sự đó (Chúa Giê-su phải trải qua khổ nạn và bị giết) sẽ không xảy đến cho Chúa đâu!” (Ma-thi-ơ 16:21-23). Khi Chúa Cứu thế nuôi dưỡng năm ngàn người ăn, đám đông muốn tôn Chúa lên làm Vua. Đây cũng là một cám dỗ khác. Chúa Giê-su đã kiên định với ý muốn và chương trình của Cha dành cho Ngài, Ngài tiếp tục tiến về Giê-ru-sa-lem để hoàn thành chương trình ấy. George Washington Carve đã nói rằng con người nên được đánh giá không chỉ bởi các vị trí họ nắm giữ mà còn bởi những trở ngại họ phải vượt qua để đi tới mục đích cuối cùng.

Chúa Giê-su đi trên một con đường với chiến thắng khải hoàn. Trước khi đi đến Ghết-sê-ma-nê, Chúa Cứu thế đã thưa với Cha, “Con đã tôn vinh Cha trên đất, làm xong công việc Cha giao cho làm.” (Giăng 17:4). Tôi hy vọng tôi có thể thành thật nói như thế khi tôi đi đến cuối cuộc hành trình. Con đường thập giá trông giống như một thất bại sỉ nhục, nhưng đó thực sự là chiến thắng. Tuyển dân Israel đã từ chối Chúa Cứu thế, các lãnh đạo Do Thái giáo đương thời căm ghét Ngài, các môn độ thân tín quay lưng lại với Ngài, và thậm chí Cha thiên thượng cũng ngoảnh mặt đi trong giờ phút Ngài chịu đầy đau thương trên thánh giá. Tuy nhiên Chúa Giê-su đã trung tín cho đến cuối cùng và Ngài công bố: Mọi sự đã được trọn. “Ngài vì sự vui mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập tự giá…” (Hêb. 12:1-2). Lời cầu nguyện của Ngài cho chúng ta: “Cha ôi, Con muốn Con ở đâu thì những kẻ Cha đã giao cho Con cũng ở đó với Con, để họ ngắm xem sự vinh hiển của Con, là vinh hiển Cha đã ban cho Con.” (Giăng 17:24). Ngài chia sẻ vinh hiển của Ngài cho tín nhân. “Nguyền Đấng có thể gìn giữ anh em khỏi vấp phạm và khiến anh em đứng trước mặt vinh hiển mình cách rất vui mừng.” (Giu-đe 24). Ai có thể chú ý đến các chi tiết trong cuộc hành trình thuộc linh của Chúa Cứu thế?

Lời chứng của sứ đồ Phao-lô:

“Nhưng tôi chẳng kể sự sống mình làm quí, miễn chạy cho xong việc đua tôi và chức vụ tôi đã lãnh nơi Đức Chúa Jêsus, để mà làm chứng về Tin lành của ơn Đức Chúa Trời.”   Công vụ 20:24

 

Warren W. Wiersbe
Translated by Tuong Vi

 

 

    

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn