Thứ Năm , 14 Tháng Mười Một 2024
Home / Tổng hợp / Hãy Gieo Hạt Giống Yêu Thương

Hãy Gieo Hạt Giống Yêu Thương

Sống tha thứ và nhơn từ chẳng bao giờ phí cả. Nó cũng chẳng bao giờ trở nên luống công vô ích.

z 1
Tôi xin kể câu chuyện về người bạn của tôi, Martha Johnson, một người đã gặp rất nhiều khó khăn về tiền bạc trong cuộc sống. Mặc dù đã 95 tuổi, bà trông có vẻ khỏe mạnh hơn những cụ già ở độ tuổi đó, tuy nhiên bà vẫn phải dùng gậy khi đi lại. Giống như những người già khác, bà sống một mình, và bây giờ bà đã sống đến độ tuổi mà người ta không còn có thể trợ cấp hưu trí cho bà nữa.
Vào một buổi chiều nọ, chúng tôi ngồi uống cà phê với nhau, bà cho biết bà vừa đến nhà băng để thế chấp giấy tờ nhà đất của mình để vay mượn một ít tiền. Bà không muốn làm điều này, bà mong ước để lại ngôi nhà cho đứa cháu tật nguyền của bà đang sống ở một nơi khác.
Khi tôi nói chuyện với bà hôm ấy, tôi biết rằng bà đang gặp khó khăn rất lớn. Tôi biết mình không thể giúp bà về tài chính, nhưng tôi có thể cầu nguyện cho bà. Và tôi đã cầu nguyện rất nhiều, xin Chúa mở đường cho bà.
Một tuần sau bà gọi điện cho tôi. Bà báo cho tôi biết bà không phải thế chấp giấy tờ nhà đất nữa. Một người đàn ông tên Billy Hendrick đã đến thăm bà và cho bà 300 dollar, ông cũng hứa sẽ chu cấp cho bà mỗi tháng 300 dollar trong suốt quãng đời còn lại của bà.
“Ông ta là ai thế, làm thế nào mà chuyện lại xảy ra như thế?” Tôi hỏi bà. Và thế là bà Martha kể cho tôi nghe hết mọi chuyện.
Cách đây 60 năm, khi bà còn là một phụ nữ trẻ sống với chồng trong một căn nhà nghèo nàn tại Chicago. Trong những người láng giềng, có một gia đình rất tử tế. Họ có một người con trai khoảng 14 tuổi tên Billy.
Vào một ngày nọ, khi trở về nhà, bà cùng chồng phát hiện thấy căn nhà của họ bị lục lọi tung tóe. Quần áo và các đồ dùng trong nhà bị vất vương vãi khắp nơi. Các đồ dùng trong nhà cũng bị xê dịch. Chiếc radio nhỏ của họ đã bị đánh cắp. Ngoài ra còn bị mất hũ đựng những đồng tiền xu, đèn pin, chiếc áo khoác, và bộ sưu tập tem.
Không có gì bị hư hại cả. Chỉ có bị đánh cắp một vài vật trị giá khoảng gần 100 dollar. Họ đã gọi cảnh sát, rồi bắt đầu sắp xếp mọi vật lại chỗ cũ.
Sau đó vài ngày, một cảnh sát đến gặp và cho biết họ đã tóm được thủ phạm vụ đánh cắp hôm nọ. Và trước sự sửng sốt của hai vợ chồng Martha, đó chính là cậu bé hàng xóm Billy.
Mặc dù hai vợ chồng Martha không muốn đền bù gì cả, nhưng phía tòa án vẫn có quyết định gửi Billy vào trung tâm giáo dục thiếu niên trong vòng một năm.

tree
Martha đã rất buồn. Bà mua một hộp sô cô la Fannie Mae và gửi nhờ mẹ Billy mang đến cho cậu hộ khi có dịp thăm viếng cậu. Vào dịp lễ Giáng sinh, Martha đã gửi cuốn sách “Cuộc đời Chúa Jêsus” cho Billy nữa.
Khi Billy được trở về, cả gia đình họ đã dời đi nơi khác ở.
Nhiều năm trôi qua. Đến nay đã 60 năm rồi.
Cách đây một tuần, Martha, bây giờ đã 95 tuổi, ra mở cửa và tiếp chuyện một người đàn ông tóc hoa râm. “Cô Johnson, không biết cô còn nhớ cháu không ạ? Cháu Billy đây.”
Bà nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng tuổi nọ, ráng hình dung mơ hồ một chút gì đó của cậu hàng xóm tinh nghịch ngày xưa, bà mời ông vào nhà.
“Billy, có phải thật là cháu đấy không?” Martha hỏi khi bà dẫn ông đến ghế sô-pha cũ kỹ.
“Vâng, cháu đây.”
Nước mắt chảy dài trên má, hai cô cháu cùng ngồi ôn lại những kỷ niệm ngày xưa, về chuyện xảy ra để cậu phải rời quê hương.
“Cháu vẫn luôn vui mừng vì cô vẫn nghĩ tốt về cháu, ngay cả khi cô biết cháu đánh cắp đồ của cô. Cháu rất quý cuốn sách mà cô gửi cho cháu vào mùa Giáng sinh năm ấy. Năm ấy đúng là một năm cháu được rèn giũa. Khi được về, cháu quyết định đi học và bắt đầu cuộc sống mới.”
Billy kể cho bà nghe ngày ấy, ông đã vào trường trung học ngay sau khi được tha ra. Rồi ông trở thành người học việc cho một tiệm chuyên về máy móc. Ông rất tiến bộ ở đó, và bắt đầu đăng ký học những lớp về kinh doanh. Ông đã lập gia đình nhưng không có con cái. Cách đây vài năm, vợ ông đã qua đời vì bệnh ung thư. Ông sống một mình từ lúc đó. Gần đây ông mới được tăng chức và trở thành phó chủ tịch một công ty thép và dây kim loại ở Detroit.
“Cháu đã từng ở Chicago, và cháu tự hỏi không biết cô có còn ở chỗ cũ không. Rồi cháu thấy tên cô trong niêm giám điện thoại, vậy là cháu đến đây tìm lại cô.”
Lau nước mắt, ông hỏi, “Thế cuộc sống cô thế nào? Về kinh tế ra sao?”
Bà hơi ngại, rồi nói, “Cũng khó khăn. Cô sống quá lâu rồi. Mỗi đêm cầu nguyện, cô chỉ xin Chúa đem cô về với Ngài.”
“Ồ không, Chúa sẽ đem cô về với Ngài vào thời điểm Ngài muốn.”
Ông lấy cuốn séc và ghi vào một tờ séc trị giá 300 dollar.
“Cô Johnson, mỗi tháng cháu sẽ gửi cho cô một tờ séc 300 dollar. Và nếu có gì cần đặc biệt, cô hãy cho cháu biết, cháu sẽ gọi ai đó gần đây đến giúp cô. Cháu sẽ đi ngang qua đây vào tháng 12, lúc đó cháu sẽ ghé đến thăm cô.”
Martha nói với tôi, “Bà thấy không, tôi không cần phải thế chấp ngôi nhà mình nữa.”
Chúng tôi cùng cầu nguyện cám ơn Chúa về món quà của Billy. Chúng tôi cầu nguyện xin Chúa chúc phước cho Billy thật dư dật càng thêm. Một cậu bé cần được tha thứ và đối xử một cách nhân từ, Martha đã ở đó để cho cậu điều cậu cần. Và khi một bà cụ cần giúp đỡ, Billy đã xuất hiện.

Suy gẫm
Tha thứ và nhân từ không bao giờ là dư hay phung phí cả, nhưng chính nó sẽ mang lại cho chúng ta gấp nhiều lần hơn.

Mỗi ngày một câu Kinh Thánh
Eph. 4:32
Hãy ở với nhau cách nhơn từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy.

BÌNH LUẬN:

Bạn sẽ ngạc nhiên khi khám phá giá trị thật của sự tha thứ. Nó là một trong những tố chất hiếm hoi của con người. Nhưng nó vẫn có sẵn đó. Hãy lấy ra và bắt đầu đi…   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn