ĐÂU CÓ LẺ LOI ĐÂU
Người đàn ông chỗi dậy cách khó khăn khi mặt trời còn chưa lên khỏi dãy núi mờ mờ kia. Ông ra sau căn lều, nhẹ nhàng như cái bóng, lặng lẽ sắp xếp những thứ gì đó trong hai chiếc túi vải, một túi lớn, và túi kia nhỏ hơn, rồi cũng lặng lẽ như thế, ông tiến lại bầu nước lớn, rót nước ra trong cái bầu nhỏ hơn… Ông làm mọi việc thật lâu, thật chậm chạp, dường như là không bao giờ muốn xong công việc ông đang làm đó…
Ông ngẩng đầu lên, lâu như thế nào rồi cũng phải xong thôi…
Cả đêm qua ông không hề chợp mắt!
Cả đêm qua ông không ngủ, suy nghĩ miên man miên man… Hôm nay, ông phải làm một việc mà ông không muốn làm chút nào… Nhưng Đức Chúa Trời đã nói rằng ông phải làm. Phải làm ư, Chúa ơi, con đau lòng lắm Chúa biết không? Thằng bé là con từ trong lòng của con mà ra, con lại phải đuổi nó đi ư? Còn người đàn bà kia cũng là vợ con nữa… Có cách nào khác không, không có cách nào khác hay sao hỡi Đức Chúa Trời ơi? Vợ, con… chúng ta đã sống với nhau bao nhiêu năm, bao nhiêu năm với biết bao niềm vui và nước mắt…
Mặt trời còn ngủ yên đâu đó, hay là mặt trời cũng không muốn xuất hiện vội vàng, như sợ phải chứng kiến cảnh biệt ly chăng? Mặt trời cũng sợ đau lòng, sợ phải chứng kiến cảnh biệt ly thật… Mặt trời ngoảnh mặt đi, nhất định ngăn vành trăng khuyết kia phải nán lại lâu hơn, và vành trăng khuyết treo lơ lửng bị buộc phải ở lại lâu hơn cũng mơ hồ đọng giọt lệ, long lanh…
Ông đứng đó, đối diện là người đàn bà với đứa bé trai chừng 14, 15 tuổi. Người đàn bà nước mắt rưng rưng nhìn đăm đăm vào người đàn ông… Nhưng ông không nhìn thấy, bởi ông có nhìn vào người đàn bà đâu? Ông nhìn mãi đâu xa, ông nhìn vượt ra xa khỏi rặng núi chăng? Không biết, chỉ thấy cặp mắt ông như vô hồn, mờ đục đi…
Còn thằng bé đứng cạnh người đàn bà, chắc là mẹ nó, nó hết nhìn ông, rồi lại nhìn mẹ nó, thằng nhỏ bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện gì vậy?
Nhưng, như thế nào rồi cũng phải chia tay…
Chợt, người đàn ông cúi xuống, hôn lên mớ tóc rối, khét nắng của thằng con trai mà ông quá đỗi quen thuộc. Ông ngửi, ông hít, hít sâu, ông như dừng lại lâu hơn, lâu hơn nữa với cái hôn đó…
-Con, con đừng trách ta…
Người đàn bà như một phản xạ, khẽ nhún người xuống cho ông để bầu nước lên, rồi lại như một phản xạ khác, bà đưa tay ra vịn lấy bình nước, ông lại để tiếp túi vải có quai lên vai bà, ông cũng để một túi vải khác nhỏ hơn, khoác lên vai đứa con trai, giọng ngắt quãng, khàn đục đi.
-Thôi, nàng với con đi đi…
Rồi đó, thế là người đàn bà quay lưng, một tay bà kéo thằng nhỏ đi như nhanh…Thằng nhỏ vừa đi vừa ngoái lại nhìn người đàn ông, cha ơi… À, thì ra là cha của nó!
Thằng bé đi theo mẹ, lay lay tay mẹ như muốn hỏi gì, nhưng người đàn bà kéo nó đi nhanh quá, nên nó phải vừa đi vừa chạy lúp xúp theo mới kịp…
Đi được một lúc, đứa con trai giật mạnh tay mẹ, vừa hỏi vừa thở hổn hển…
-Mẹ, mình đi đâu vậy, mình không ở nhà cha nữa hay sao?
Nó ngẩng đầu lên, thấy nước mắt mẹ nó ràn rụa cả gương mặt.
-Sao vậy mẹ? Sao mình không ở nhà cha nữa, có phải tại con không?
Mẹ nó lắc lắc đầu, nước mắt cứ tiếp tục chảy tràn trên gương mặt vốn tiều tụy của bà.
-Không phải, nhưng mình không ở nhà cha được, đừng hỏi mẹ nữa…
Thế thôi, đứa con trai đi nép vào mẹ. Trẻ con thường dễ chấp nhận những gì người lớn đưa đến cho nó hơn. Họ đi, tiến vào cánh đồng vắng với bãi cát mênh mông đang mở ra…
Buổi chiều xuống, rồi buổi tối… Buổi tối với bóng đêm từ từ lan tỏa ra… Rồi từ lúc nào không biết, bóng đêm tràn ngập hết cả vùng sa mạc… Bóng đêm với những tiếng động khó hiểu như một đe dọa cho những ai lỡ lạc vào đó. Bóng đêm như một bàn tay khổng lồ, giương ra, phủ trùm, chụp lấy, bắt lấy, nuốt chững hết những cái gì trong phạm vi của nó, trong đó có người đàn bà và đứa con trai còn rất trẻ.
Họ nép sát vào nhau, sợ hãi, họ đi bước cao bước thấp, đôi khi họ lại vấp…
Bóng đêm đầy bí ẩn đã lan ra hết cả cánh đồng…
Cánh đồng này, sa mạc này, thường ngày với người đàn bà đâu có lạ lùng gì đâu? Nhưng bây giờ cánh đồng sao lạ quá, giống một người quen mà nay xa lạ hờ hững ngoảnh mặt đi?
Người đàn bà hoang mang, bà hoang mang từ lúc phải ra đi…
Kìa, có cái hốc đá nhỏ chợt hiện ra, người mẹ như sực tỉnh.
-Vô đây con…
Thằng bé e dè, vẻ sợ sệt, co rúm lại… Người mẹ khẽ đẩy cả người nó:
-Mẹ đây…
Hai mẹ con khom người, chui vô hốc đá nhỏ đó…
Trong hốc đá, đêm tối đến nỗi giơ bàn tay cũng không thấy,
-Mẹ ơi…
-Gì con?
-Mẹ ở đâu vậy?
-Mẹ ở đây, mẹ đang nắm tay con mà?
-Rồi làm sao mình ngủ mẹ?
-………
-Con nằm chỗ này nè, bên cạnh mẹ đó…
Người mẹ cởi bớt cái áo rộng bên ngoài, bà mò mẫm trong bóng đêm xếp nó lại làm hai, rồi mò mẫm vuốt thẳng, hai tay quờ quạng rờ bên dưới mặt hốc đá lựa chỗ bằng phẳng, mò mẫm trải cái áo vừa xếp làm chỗ cho đứa con nằm. Người mẹ lấy luôn cái khăn trùm đầu xuống, bây giờ thì không còn cần gì nữa, bà xếp cái khăn lại để thằng bé có gối đầu… Trẻ con sợ là thế, nhưng hễ có người lớn là nó cũng quên hết nỗi sợ hãi đi… Mới đó mà đã ngủ được rồi, chắc đi cả ngày đường mệt quá, thật tội nghiệp!
Người đàn bà cũng mệt lắm, bà tựa lưng vào vách đá, tay vẫn nắm chặt tay con, rồi thiếp đi… Mà không, bà mê man mê man, nước mắt vẫn chảy ra từ khóe mắt…
Những tia nắng của một ngày mới yếu ớt rọi vào, những tia nắng mỏng manh lắm, cố gắng lung linh soi vào tận trong hốc đá. Thằng bé thức dậy trước, nó lay lay mẹ nó,
-Mẹ, mẹ…
Người mẹ sực tỉnh,
-Gì, gì con?
-Sáng rồi kìa mẹ. Con tưởng là mình đang ở nhà!
-Ờ…
Hai mẹ con họ lại khom người, chui ra khỏi hốc đá đã che chở họ cả đêm qua…
Người mẹ nhìn thấy nắng… Đó, sự thành tín, sự nhân từ của Đức Chúa Trời vẫn còn đó… Lần đầu tiên sau khi cất bước ra đi, bà bớt đi cảm giác lẻ loi!
Như vậy, ngày thứ nhất đã trôi qua…
Ngày thứ nhì, ngày thứ ba, rồi ngày thứ tư trôi qua trôi qua… Họ cứ đi, đi, không biết là đi đâu, lang thang nhiều ngày, đi dông dài dông dài trong đồng vắng… Người mẹ đã phải ngắt nhỏ từng miếng bánh ra, mỗi ngày cho con mình ăn từng chút, cho nó uống từng ngụm nước nhỏ thôi… Bà không ăn bánh, chỉ uống từng tí xíu nước khi nào khát lắm, để giữ gìn mạng sống thôi. Họ mừng rỡ khi tìm được những cây chà là. Người mẹ, đứa con trai lấy đá đập vào những trái chà là cho nó bể ra mà bàn tay run rẩy, hai me con họ ăn lấy ăn để làm như đói khát lâu ngày lắm… Mà họ đói khát thật chứ còn gì nữa?
Những trận mưa thình lình xối xả đổ xuống không báo trước, lại là một sắm sẵn của Đức Chúa Trời cho họ nữa. Hai mẹ con như được hồi sinh, họ ngẩng mặt, để mặc cho những hạt nước mưa tạt vào hai gương mặt xạm đen vì nắng, gió. Họ há miệng tớp lấy những hạt nước mưa đó như con cá bị bỏ lâu trên bờ, khát nước đang giãy đành đạch…
Mà sợ nhất là những khi gió lớn, vì gió lớn là đến phiên bão cát. Tiếng gió, tiếng cát, bay rít lên từng hồi như dọa nạt, tiếng gió với tiếng cát bay như ai đang giận dữ gào thét… Hai mẹ con phải nằm sát xuống mặt cát, mặc kệ cho hai bàn tay nóng như phỏng. Bão cát bay ngang dọc, quất lên lưng, lên mặt mày họ… Tóc cũng bay rối lên, phần phật theo gió, theo cát… Tóc quất vào mặt họ như những cái tát liên tiếp, cát bay như đấm thình thình vào lưng đau rát, tóc và cát cắt luôn mặt mày, cắt luôn những chiếc áo dài rộng của họ từng đường dài làm te tua, rướm máu… Khi cơn bão cát qua đi, tưởng đã vùi lấp cả hai người chăng? Nhưng không, định mệnh đã cột hai mẹ con với nhau… Họ không chết, họ lại gượng đứng dậy, rách mướp, tiều tụy… Rồi lại tiếp tục đi, khi người mẹ bơ phờ chúi nhủi thì đứa con trai đỡ dậy, khi đứa con trai té thì người mẹ dựng con đứng dậy. Họ lại nép sát vào nhau, lại chỗi dậy, tiếp tục đi tới mãi bằng những bước xiêu vẹo của mình, đi cho đến khi hết cả những hạt nước mưa chứa trong bầu. Những trận mưa cũng hết…
Đứa con trai nhỏ bắt đầu nhớ lại những ngày ở trong nhà cha nó… Nó mơ thấy từng cái bánh, từng cái từng cái một trong chiếc giỏ đan bằng mây luôn đầy ở nhà cha nó, và nước đựng đầy bầu múc từ những cái giếng trong thật trong, ngọt ngào làm sao. Nó đói, nó khát!
Rồi mơ màng, nó nhớ lại những lời cha nó khuyên, cha ơi… Nó nói như thều thào, thứ tiếng không ra tiếng mà chỉ xuất phát từ trái tim còn sống, khối óc còn nhận biết, còn minh mẫn chút xíu nào của nó,
-Đức Chúa Trời của con ơi, cha con dạy những khi bối rối, sợ hãi, thì hãy đến với Ngài để nài xin sự cứu giúp. Con xin Đức Chúa Trời hãy cho mẹ và con biết con đường nào mẹ con con phải đi, và xin Chúa hãy cứu giúp chúng con với… Chúng con đang đói và đang khát lắm, hỡi Chúa ơi…
Người mẹ nhìn đứa con của mình bằng đôi mắt sâu không còn nước mắt nữa… Thằng bé đang lịm dần… Với đôi bàn tay khô, bà kéo lê đứa con lại cội cây nhỏ đàng kia, để nó nằm xuống, gối đầu lên cái rễ cây nhô lên khỏi mặt đất, bà lại chậm chạp xếp cái khăn trùm đầu khi nãy, đặt lên cái rễ cây đó. Cái rễ cây như được sắm sẵn từ lúc nào, cho ai vậy? Rồi, đi ra môt khoảng khá xa, ngồi đối diện đứa con trai yêu dấu của mình, bà bắt đầu than khóc,
-Đức Chúa Trời ơi, xin hãy nghe tiếng con… Chúa ơi, con của con nó phải lang thang như thế này cũng chỉ bởi tội của con mà ra. Xin Đức Chúa Trời tha thứ cho con, bởi con cũng chỉ là một người đàn bà thật yếu đuối, tầm thường thôi Chúa ơi, tha thứ cho con xin tha thứ cho con… Chúa có hiểu cho con không? Người đàn bà, dù ở địa vị nào cũng chỉ có một mong muốn thật giản dị là có được người chồng yêu thương mình, âu yếm, chăm sóc, nâng đỡ chỉ riêng mình mình thôi. Con biết như vậy là con không phải, vì chủ con là người đàn bà tốt… Con biết con có tội, con đã chế nhạo chủ của con… Đức Chúa Trời của con ơi, chỉ vì con thật yếu đuối, thật tầm thường trong thân phận người phụ nữ có chồng mà lại chỉ là một đầy tớ, không dám gọi chồng mình là chồng… Con cũng biết yêu, con biết ích kỷ, con ghen với chủ của con nữa khi thấy chủ con hạnh phúc… Con chỉ là một người đàn bà thật tầm thường, với những ước mơ thật tầm thường, xin tha thứ cho con…
Đàng xa, khoảng chừng một tên bắn, đứa bé chợt cựa quậy… Rồi thôi, nó lại nằm yên ra đó. Người mẹ than khóc một hồi cũng lả đi… Hai mẹ con đi không biết bao nhiêu ngày rồi, mà sức lực họ có mấy đâu?
Gió lên, cát bay, bay phủ lên người mẹ, lấp lên hình hài đứa con… Họ nằm đó mê man không biết bao lâu… Người mẹ tỉnh lại, bà ngơ ngác nhìn quanh… Nhớ lại, rồi tỉnh hẳn, bà hốt hoảng nhìn quanh, bà nhìn ra đàng xa, chỗ đã để đứa con mình đó… Nó vẫn nằm đó không biết ra sao rồi? Người mẹ không có can đảm bước tới đó, bà bắt đầu than khóc nữa…
-Đức Chúa Trời của con ơi, con không biết đứa con con giờ ra sao nữa, con không nỡ nhìn thấy nó chết… Hỡi Đức Chúa Trời ơi, nếu có sự gì phải xảy ra, thì con xin Chúa hãy để con chết đi, mà cho đứa con của con được sống… Con biết Đức Chúa Trời là nhân lành, nếu Ngài có bắt tội, xin bắt tội con, nhưng xin hãy tha thứ cho đứa con nhỏ của con, nó còn trẻ, nhỏ dại lắm, con xin Ngài hãy thương xót mà cho nó một con đường sống, con không biết bằng cách nào, nhưng Đức Chúa Trời Ngài biết, hỡi Đức Chúa Trời nhân lành của con ơi…
Người mẹ gào khóc, tưởng như bao nhiêu sức lực còn lại đều trút ra trong tiếng than khóc đó, nó vang xa trong đồng vắng, rồi cứ vọng đi vọng lại trong sa mạc vốn lạnh lùng hờ hững bao năm nay. Tiếng than khóc lẫn trong gió, trong cát, cứ vang vang tưởng chẳng ai nghe…
Người mẹ gào khóc, tưởng như bao nhiêu sức lực còn lại đều trút ra trong tiếng than khóc đó, nó vang xa trong đồng vắng, rồi cứ vọng đi vọng lại trong sa mạc vốn lạnh lùng hờ hững bao năm nay. Tiếng than khóc lẫn trong gió, trong cát, cứ vang vang tưởng chẳng ai nghe…
Trong căn lều đó, người đàn ông, là người chồng, người cha cứ đi tới đi lui…
Bồn chồn, ông suy nghĩ gì chăng? Đúng rồi, ông suy nghĩ nhiều lắm, thậm chí ông muốn chạy băng vô cánh đồng vắng để đi tìm lại họ… Vợ ông, cũng là con đòi của người vợ thứ nhất của ông, nhưng ông không bao giờ xem nàng như con đòi hết, ông âm thầm xem nàng như người vợ thứ hai của ông. Còn đứa con trai mà ông vừa đứt ruột để cho ra đi, nó lớn lên từng ngày với ông trong chính căn lều này, ông đã dạy nó biết bao điều, dạy nó sống đặt niềm tin vào chính Đức Chúa Trời như thế nào, ông dạy nó khi hoạn nạn phải biết cầu nguyện làm sao, và bây giờ ông hy vọng nó nhớ đến những lời ông đã dạy cho nó, ông hy vọng tiếng nói của đứa con trai nhỏ đó sẽ động đến Đức Chúa Trời trên cao, hầu cho chính Ngài sẽ cứu giúp hai mẹ con họ… Ông nhớ mỗi một ngày, ông dạy nó bắn tên như thế nào, cách săn thú ra sao? Giữa cha con ông đã có biết bao nhiêu là kỷ niệm…
Nhưng bây giờ, ông còn lo lắng những điều khác nữa, ông lo không biết họ có còn bánh, còn nước không? Nhưng làm sao mà còn được, chắc đã hết từ lâu, rồi làm sao họ sống được khi đã hết bánh, hết nước trong bãi sa mạc mênh mông khô hạn đó? Ông muốn tìm lại vợ con ông lắm, ông có thể đi không?
Tiếng nói của người chồng, người cha đến từ trái tim, cào cấu như cắt, như xé tan nát ruột gan ông, biểu ông phải đi tìm lại họ… Nhưng tiếng nói của Đức Chúa Trời thì khác, nó đến từ khối óc, từ niềm tin của ông, vì chính Đức Chúa Trời đã ra lệnh cho ông hãy để cho họ đi, mà ông thì không dám cãi lại Ngài bao giờ… Ông van xin Đức Chúa Trời Ngài của ông, của cả hai mẹ con sẽ có cách giúp họ, vì Ngài có hứa rồi…
Người đàn bà than khóc hồi lâu rồi thiếp đi, bà dần dần như lại mê man, bà lịm đi…
Nhưng mà, bà giật mình choàng tỉnh… Tiếng gì rền vang như tiếng sấm từ trên cao vọng xuống… Đúng rồi, hình như là tiếng nói của ai đó, mà tiếng của ai trong bãi sa mạc này vậy? Có phải tiếng của chồng bà đi tìm mẹ con bà không? Nhưng không phải đâu… Tiếng nói này sang sảng, như tiếng chuông đồng, như tiếng sấm đang vang rền ra… Tiếng nói lạ lùng vẫn vang vọng cả bãi sa mạc mênh mông làm người mẹ hốt hoảng… Bà mở choàng mắt ra, tỉnh hẳn lại, tiếng nói tiếp tục rền rền vang xa… Ban đầu bà tưởng mình nằm mơ, nhưng không phải… Kia kìa, một vầng sáng trưng lạ lùng từ trên cao chen giữa những đám mây lơ lửng làm người mẹ lòa cả mắt, bà lấy tay che bớt ánh sáng chói lòa đó. Lạ lùng quá, bà không thấy ai hết, chỉ có ánh sáng chói lòa, và tiếng nói như sấm vang xa thật xa… Người mẹ chợt nhìn về phía đứa con trai của mình… Hình như nó cũng động đậy… Thật không, thật không, đúng thật rồi, nó còn sống, con trai bà còn sống kia rồi… Người mẹ run rẩy cả người…
Rồi, bằng cách nào không biết, mắt người mẹ như được mở ra… Bà choáng người, bà thấy gì vậy? Bà có mơ không? Sao trước đây bà không thấy nhỉ? Rõ ràng là một cái giếng… Nước đó ư? Có phải giếng nước không? Theo phản xạ của người đói khát lâu ngày, người mẹ bật dậy, đi tới nhìn xuống… Kỳ diệu quá, cách không đầy gang tay là một làn nước trong vắt, phản chiếu những tia nắng mặt trời lấp lánh như mời gọi…
Điều gì đã xảy ra vậy? Có phải Đức Chúa Trời của sự nhân lành, Đức Chúa Trời của những lời hứa, Đức Chúa Trời của sự tha thứ đã nghe tiếng than khóc của mẹ con bà không?
Bão Biển |