Anh đối diện với những ngày tồi tệ
Từng đám mây xám xịt phủ ngang trời
Và mặt trời công nghĩa dường như mất
Vẫn còn đây một lời hứa an bình
Chung quanh những người thân đi hết
Bao nan đề tựa con sóng bủa vây
Đếm từng giây chờ qua cơn khổ nạn
Vẫn còn đây một lời hứa diệu kỳ
Dù cuộc đời bóng câu qua cửa sổ
Cuối hoàng hôn anh nghiêng ngã tơi bời
Thì vẫn nhớ lời Thánh Kinh bày tỏ
Cuộc đời anh trong tay Chúa an ninh
Nhìn xem Christ trải qua đường thập giá
Anh tiến lên mặc giông bão thét gầm
Giữa khổ đau tìm được nguồn trông cậy
Bình an này Thiên Phụ đã trao ban
Chúng tôi có một cây anh đào cổ ở sân sau, nó từng có những ngày tươi đẹp nhưng giờ đây trông như đang chết, vì thế tôi gọi một chuyên gia cây trồng đến. Anh ta kiểm tra rồi tuyên bố rằng nó bị “căng thẳng quá mức” và cần được chú ý ngay. “Hãy chờ tới lượt đi”, Carolyn, vợ tôi lẩm bẩm với cái cây khi cô ấy quay đi. Đó đã là một tuần tồi tệ.
Thật vậy, tất cả chúng ta đều có những tuần lễ lo âu—đầy những lo lắng về hướng đi của nền văn hóa mình hoặc những mối bận tâm về con cái, hôn nhân, công việc, tài chính, sức khỏe và hạnh phúc của mình. Tuy nhiên, Chúa Jêsus đã bảo đảm với chúng ta rằng dù trải qua những hoàn cảnh đầy lo âu đó, chúng ta vẫn có thể bình an. Ngài phán: “Ta để sự bình an lại cho các con” (Giăng 14:27).
Thời đại của Chúa Jêsus đầy hiểm nguy và rối loạn: Ngài đã bị kẻ thù bao vây, bị gia đình và bạn bè hiểu lầm. Ngài thường không có chỗ gối đầu. Tuy vậy, Ngài không hề lo lắng hay bực mình khó chịu. Ngài có một sự bình an nội tâm, một sự yên tịnh trong lòng. Đây là sự bình an mà Ngài ban cho chúng ta — được giải phóng khỏi mọi lo lắng về quá khứ, hiện tại và tương lai. Sự bình an mà Ngài đã bày tỏ; sự bình an của Ngài.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù khốc liệt hay bình thường, chúng ta đều có thể đến với Chúa Jêsus trong sự cầu nguyện. Trong sự hiện diện của Ngài, chúng ta có thể trình dâng mọi lo lắng và sợ hãi của mình lên cho Ngài. Phao-lô đảm bảo với chúng ta rằng khi đó, sự bình an của Chúa sẽ “gìn giữ lòng và trí anh em trong Đấng Christ Jêsus” (Phi 4:7). Ngay cả khi chúng ta đã có “một tuần tồi tệ”, chúng ta vẫn có thể có sự bình an của Ngài.
odb.org
Tôi không bao giờ tưởng được một lúc nào đó trong cuộc đời mình sẽ bị kẹt trong giông tố, nhưng việc đó đã xảy ra.
Hôm đó là một ngày bình thường cuối mùa hạ, ở Canada thì đó là lúc thời tiết đang chuyển mình sang thu. Mặc dù hôm đó dự báo thời tiết cảnh báo vào buổi chiều tối sẽ có giông bão và tornado. Nhưng lúc 2 giờ trưa tôi nhìn ra ngoài, thấy trời xanh, mây trắng, nắng chói chang. Trong nhà không còn sữa cho con nhỏ, tôi đã có một quyết định dại dột là đem hai đứa con nhỏ ra ngoài để đi đến chợ. “Trời nắng đẹp thế nầy chắc giông bão chưa đến đâu, có thể chiều tối mới có bão!”, tôi đã nghĩ vậy. Nghĩ là làm, tôi dẫn chiếc xe đạp ra ngoài cho đứa con trai sáu tuổi, còn đứa con trai nhỏ nữa mới hơn hai tuổi thì tôi đặt nó vào trong chiếc xe có một toa kéo (wagon). Tôi nhẩm tính thời gian đi và về khoảng 40 phút, luôn cả thời gian lòng vòng trong chợ nữa là một tiếng thì về đến nhà, chắc vẫn kịp.
Từ nhà đến chợ băng qua một công viên quanh hồ, tôi thấy có nhiều cha mẹ đang chơi đùa với con cái, và nhiều người đang đi dạo quanh hồ. Trông mọi người bình thản, và như không có dấu hiệu gì là sẽ có giông bão.
Tới chợ, như đã tính tôi vội mua lấy vài hộp sữa và hai hộp cereal, rồi đặt tất cả vào trong chiếc wagon với thằng nhỏ. Đứa con trai lớn thì đạp xe đi gần phía trước, chúng tôi lật đật quay về.
Khi chúng tôi sắp vào con đường băng qua công viên thì bầu trời bỗng chốc tối sầm, mây đen kịt, mặt trời vụt tắt, những giọt mưa lộp độp rơi xuống. Khi đã tiến vào công viên thì mưa lớn hơn, kèm với những tia chớp sáng loè, rồi đến tiếng sấm vang rền xung quanh. Gió thổi mạnh dữ dội khiến những thân cây hai bên đường cong mình xuống gần sát mặt đường, loà xoà lên người tôi. Tôi không thấy ai ngoài công viên nữa, thật là đáng sợ!
Đứa bé nhỏ bắt đầu khóc thút thít, đứa con lớn sợ hãi la lên: “Má ơi, storm tới rồi!”. Một thoáng ân hận trong lòng tôi, nhưng tôi không thể sợ được, vì tôi phải bảo vệ hai đứa con trai của tôi. Tôi nói thật lớn: “Nhanh lên con, chắc còn kịp về đến nhà trước khi storm tới!”. Nhưng không kịp rồi,”mưa tối mặt tối mày”, lúc đó tôi mới kinh nghiệm được câu nói nầy. Tôi không còn thấy gì nữa, gió thổi tạt những cơn mưa quất vào người, đất trời tối đen; những lằn sấm chớp xẹt xuống được lòng đất thu lấy, tôi cảm giác rềm rềm dưới chân mình. Tiếng sấm sét nổ ầm ầm xẹt những tia lửa trắng khắp nơi làm tôi sợ nhất, tôi sợ bị sét đánh!
Tôi giật mình vì không thể thấy đứa con lớn, tôi la lên: “Sam ơi!”. Tôi nghe loáng thoáng tiếng nó sợ hãi kêu: “Má ơi, má đâu rồi, con không thấy má, không thấy em?”. Tôi phải la lớn hơn nữa vì sợ nó không nghe: “Má với em ở đây nè con!”. Một tia chớp loé lên cho tôi nhìn thấy nó, nó chỉ cách tôi gần hai mét, nó đứng lại bên chiếc xe đạp, tôi vội kéo mạnh chiếc wagon đến gần nó. Thật sự lúc đó tôi không thể biết là đứa em của nó có khóc hay không nữa, vì tôi không thể nào nghe được ngoài tiếng mưa ào ạt và tiếng sấm ầm ầm. Nhưng tôi đã cảm ơn Chúa vì đứa bé vẫn chịu ngồi yên trong chiếc wagon, tôi nói nó chịu ngồi yên là vì không có seat belt. Tôi đã kêu lên với Chúa: “Chúa ơi, xin cứu chúng con, Đức Chúa Trời ơi, xin cho chúng con về đến nhà bình an!”.
Rồi tôi nghe tiếng đứa con lớn kêu gì đó, tôi lấy hết sức mình hét lên: “Sam ơi,cầu nguyện với Chúa đi con, con hãy xin Chúa dẫn mình về nhà bình an!”. Dù không nghe rõ hết, nhưng tôi có thể nghe được mấy lời nó kêu: “Chúa ơi, xin cho má với con và em về nhà bình an!”.
Xung quanh đây không có cái gì để trú được, mà chúng tôi mới đến giữa đoạn đường. Thật hãi hùng khi chỉ một mình với hai đứa nhỏ trong một công viên không người giữa trời mưa bão! Thương cho hai đứa nhỏ phải chịu cảnh trạng nầy,tôi cúi xuống rờ đứa nhỏ để yên tâm nó ở trong xe, tôi vỗ về nó và tôi biết là nó không khóc, cảm ơn Chúa! Dù rất quen thuộc với con đường, tôi vẫn lo sợ là mình có thể lạng quạng đến gần bờ hồ, nhưng nhờ những tia chớp mà chúng tôi cứ bươn tới. Rồi một tay tôi tiếp tục kéo chiếc wagon, tay kia tôi phụ đẩy chiếc xe đạp với con. Mặc cho giông bão bủa vây, chúng tôi đã cầu nguyện với Chúa rồi thì cứ bước tới. 🙂
Tội nghiệp Sam! Tôi biết những khi thời tiết mưa gió có sấm sét nó sợ lắm ,nó thường tìm cách ngồi sát bên tôi. Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ nó không hề khóc, cũng không đòi tôi, nó dắt chiếc xe đạp và bước đi cấp bách, nó hiểu là nó cần phải làm gì.
Kia rồi, cái building chúng tôi ở có đèn sáng. Tiếng Sam reo lên: “Nhà mình kìa má!”. Tôi cũng muốn reo lên như nó, thật là hồi hộp! Chỉ còn vài chục mét nữa là chúng tôi đến cửa, thì một tiếng sét đánh ầm rất gần làm chúng tôi luýnh quýnh. Thằng Sam sợ hớt hãi la lên: “Má, nhanh lên!”. Vừa nói nó vừa nhìn về hướng có tiếng sét mới đánh xuống, chắc là tornado đã đến đâu đó rồi, vì sấm sét đánh dồn dập hơn, và gió thì lồng lộn dữ dội làm cây cối nghiêng ngã. Nhưng dường như Đấng ngự trên trời đang chận nguy hiểm không cho đến gần ba mẹ con chúng tôi. 🙂
Tôi luống cuống tra chìa khoá vào cửa, và cảm ơn Chúa cuối cùng đã vào đến nhà, thật là nhẹ nhõm. Tôi nói với Sam: “Cảm ơn Chúa đi con!”.
Nó nói liền: “Cảm ơn Chúa!”.
Sau đó, chúng tôi ngồi coi tin tức trên ti vi thông báo về trận bão kèm tornado đang hoành hành trong cả vùng Ontario, tornado (cơn lốc xoáy) đã xảy ra ở vùng phụ cận gần nơi ở của chúng tôi, làm thiệt hại vài trăm ngôi nhà và nhiều thiệt hại vật chất khác. Đã gây bàng hoàng cho nhiều triệu người, vì đối với Canada, hiện tượng tornado là rất hiếm. Nhìn những thước phim trình chiếu cảnh tàn phá của cuồng phong, sức mạnh của giông bão nào ai chống nổi. Vậy mà ba mẹ con chúng tôi đã 15 phút trong giông tố chẳng ai biết, chẳng ai hay. Duy chỉ Đấng Uy quyền trên vũ trụ, là Đức Chúa Trời Tạo Hoá Toàn Năng vẫn đang dõi nhìn ba cuộc đời mong manh yếu đuối của chúng tôi, chính Ngài đã đưa dẫn chúng tôi về nhà.
Tôi cúi xuống cảm ơn Chúa về sự che chở của Ngài, Đấng bảo toàn đời sống bé nhỏ của chúng tôi, tôi nói với con tôi rằng: “Con ơi, Đức Chúa Trời đã đổi hướng đi của tornado, Đức Chúa Trời đã nghe tiếng con kêu cầu!”
THIÊN CA