“Nguyện Đức Giê-hô-va báo đáp điều nàng đã làm; nàng đã đến núp dưới cánh Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên; cầu xin Ngài thưởng cho nàng cách trọn vẹn.”
Ru-tơ 2:12
Chúa đã ban thưởng cho công việc của Ru-tơ, nhưng bà sẽ chẳng được gì nếu như trước hết bà không đặt đức tin nơi Chúa, vì “đức tin không có việc làm thì chết” (Gia-cơ 2:26). Lời làm chứng của bà trong Ru-tơ 1:16-17 là một lời làm chứng lớn nhất trong Kinh thánh và cuộc đời của bà là một trong những cuộc đời tinh sạch và ngọt ngào nhất. Vì bà tin cậy Chúa, Chúa đã trả lời bà qua cách mang đến những sự thay đổi lạ lùng trong đời sống của bà.
Người bên ngoài bước vào. “Dân Am-môn và dân Mô-áp sẽ không được phép vào hội Đức Giê-hô-va” (Phục. 23:3), nhưng Ru-tơ đã khước từ hình tượng của mình và chấp nhận Chúa, và như người cải đạo Do thái trở nên một phần của quốc gia. Nhưng hơn nữa, nói theo cách thuộc linh, bà đã tiến vào nơi chí thánh trong đền tạm, dưới cánh của chê-ru-bin che phủ Hòm giao ước (Thi. 36:7; 61:4; 91:1-4). Tôi cũng có kinh nghiệm tương tự khi tôi tin cậy Đấng Christ. “Nhưng trong Đức Chúa Jêsus Christ, anh em là kẻ ngày trước cách xa, hiện nay đã nhờ huyết Đấng Christ mà được gần rồi” (Êph. 2:13).
Người than khóc tìm thấy bình an. Chương mở đầu của sách Ru-tơ là sự than khóc chia tay Ê-li-mê-léc và Na-ô-mi và con trai của họ lìa bỏ Bết-lê-hem, và sau đó chồng của Na-ô-mi chết và các con trai cũng chết, để lại ba góa phụ. Thời đó góa phụ và những người phung thì ở dưới đáy của xã hội. Na-ô-mi quyết định trở về Bết-lê-hem và Ru-tơ khăng khăng được đi cùng bà. Khi họ trở về, Na-ô-mi nói với các bạn mình, “Chớ gọi tôi là Na-ô-mi, hãy gọi là Ma-ra”. Ma-ra trong tiếng Hê-bơ-rơ có nghĩa là cay đắng (Ru-tơ 1:20). Nhưng Ru-tơ có sự bình an của Đức Chúa Trời trong lòng và ngay lập tức bắt đầu cung phụng mẹ chồng của mình. Chị dâu của Ru-tơ trở về Mô-áp để có thể kết hôn lại và tìm được sự bình yên (1:9) theo cách loài người, nhưng sự bình an mà Ru-tơ kinh nghiệm tại Bết-lê-hem thì lớn hơn rất nhiều.
Người lao tác kinh nghiệm sự thỏa lòng. Ru-tơ học biết rằng theo luật của người Hê-bơ-rơ cho phép người nghèo mót lúa giữa các bó lúa trong mùa gặt, và bà muốn chăm sóc Na-ô-mi điều tốt nhất. Ở đây chúng ta thấy sự tiên liệu của Đức Chúa Trời, vì “chỉ tình cờ” bà mót lúa trong đồng của Bô-ô, một người họ hàng của Na-ô-mi, và “chỉ tình cờ” Bô-ô đến đúng lúc khi bà đang mót lúa. Đó là “yêu từ cái nhìn đầu tiên,” và ông bảo bà là chỉ mót ở trong đồng của ông mà thôi. Ông truyền lịnh cho người làm phải bảo vệ bà và cung ứng cho bà một cách chủ ý bởi việc thả các gié lúa để bà mót. Bô-ô đảm bảo rằng bà có chỗ nghỉ và có đồ để ăn và uống, dù bà là một người xa lạ! Bà đã tìm được ân huệ (ân điển) trong mắt của ông (2:2, 10,13). Đây là phương cách mà sự cứu rỗi bắt đầu.
Người được tôn trọng. Ru-tơ không chỉ trở nên người tin và là thành viên của cộng đồng Do thái, nhưng bà kết hôn với Bô-ô và sinh ra ông nội của Vua Đa-vít! Hơn nữa, tên của bà được tìm thấy trong gia phả của Chúa Jesus Christ chúng ta (Math. 1:5). Khởi đầu Ru-tơ là một góa phụ nghèo (chương 1) sống bởi phần thừa thải (chương 2). Bà nhận được món quà từ Bô-ô (chương 3) và kết thúc với việc kết hôn với Bô-ô và chia sẻ mọi sự giàu có của ông (chương 4). Đây là ân điển của Đức Chúa Trời! Những điều này là “sự đền đáp” của Đức Chúa Trời cho đến ngày bà về thiên đàng và nhận lãnh “phần thưởng đầy đủ.”
Sự đền đáp ở đây và phần thưởng đầy đủ thì ở trên trời. Đức Chúa Trời thật là một Chủ nhân đáng kính mà chúng ta đang phụng sự! Hãy chắc rằng chúng ta là những đầy tớ được dành sẵn cho phần thưởng.
“Chính các ngươi hãy giữ, hầu cho khỏi mất kết quả của công việc mình, nhưng cho được phần thưởng đầy đủ.” 2 Giăng 8.
Warren W. Wiersbe.
Translated by Huong Linh
http://www.songdaoonline.com/e2300-ru-to-nguoi-phu-nu-tuyet-voi-tuong-vi-bai-chon-dang-so-194-.html