Chương 9. CHỨC VỤ QUẢN LÝ
CÂU HỎI CHÌA KHÓA
Sự kêu gọi của Đức Chúa Trời dành cho đời sống tôi là gì?
Ý TƯỞNG CHÌA KHÓA
Tôi tin rằng mọi điều tôi đang có là thuộc về Đức Chúa Trời
CÂU CHÌA KHÓA
Đất và muôn vật trên đất,
Thế gian và những kẻ ở trong đó, đều thuộc về Đức Giê-hô-va.
Vì Ngài đã lập đất trên các biển,
Và đặt nó vững trên các nước lớn.
Thi thiên 24:1-2
HƯỚNG ĐI CỦA CHƯƠNG
Trong chương 7 chúng ta học cách nhìn xem người khác bằng cái nhìn của Đức Chúa Trời – xuyên qua đôi mắt của tình yêu. Trong chương 8 chúng ta sẽ học cách đối xử với người khác theo cách mà Đức Chúa Trời đối xử với họ. Và trong chương 9, chúng ta sẽ công bố rằng mọi thứ chúng ta có là thuộc về Đức Chúa Trời. Ba chương sách với ba chủ đề căn bản này liên kết với nhau. Chúng ta có khả năng dâng hiến chính mình để phục vụ người khác khi họ đang có một nhu cầu nào đó vì tin rằng những gì chúng ta có là thuộc về TRỜI. Chúng ta tin Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh tốt lành và chân thật. Ngài có một chương trình tốt đẹp cho những ai bước vào trong mối quan hệ gần gủi với Ngài. Họ sẽ trở thành những quản gia trung tín trong nhà Ngài. Trong chương này các bạn sẽ học về:
1/ Đức Chúa Trời là Chủ nhân của mọi tạo vật.
2/ Dân sự của Đức Chúa Trời là những nhà quản lý đối với:
– Con cái của họ.
-Tiền bạc của họ.
-Nhà cửa và sự tiếp khách của họ.
-Thân thể của họ.
-Tất cả những gì họ làm.
ĐỨC CHÚA TRỜI LÀ CHỦ NHÂN
Các chương sách trong Thi thiên là những: bài ca thờ phượng, bài thơ tôn vinh Đức Chúa Trời, câu chuyện kỳ diệu về sự vĩ đại và tốt lành của Ngài. Các trước giả Thi thiên nhận thức sâu sắc về TRỜI, trong khi chúng ta vẫn còn non nớt trong vốn tri thức về Ngài. Hai chương sách của Thi thiên sau đây giúp chúng ta sáng tỏ về Đấng sáng tạo và quyền sở hữu của Ngài. Nó cũng nhắc chúng ta phải quản lý tốt những gì TRỜI giao phó vào tay chúng ta.
1 Đất và muôn vật trên đất,
Thế gian và những kẻ ở trong đó, đều thuộc về Đức Giê-hô-va.
2 Vì Ngài đã lập đất trên các biển,
Và đặt nó vững trên các nước lớn.
Thi thiên 24:1-2
9 Ta sẽ không bắt bò đực nơi nhà ngươi,
Cũng chẳng lấy dê đực trong bầy ngươi;
10 Vì hết thảy thú rừng đều thuộc về ta,
Các bầy súc vật tại trên ngàn núi cũng vậy.
11 Ta biết hết các chim của núi.
Mọi vật hay động trong đồng ruộng thuộc về ta.
12 Nếu ta đói, ta chẳng nói cho ngươi hay;
Vì thế gian và muôn vật ở trong, đều thuộc về ta.
Thi thiên 50:9-12
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Nếu Đức Chúa Trời không cần bất cứ điều gì từ chúng ta, vậy tại sao chúng ta được truyền bảo phải dâng hiến? Nói một cách khác – tại sao TRỜI muốn (cần) tiền của chúng ta?
DÂN SỰ CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI LÀ NHỮNG NHÀ QUẢN LÝ
Đức Chúa Trời là Đấng sáng tạo và là Chủ nhân của mọi tạo vật. Làm thế nào chúng ta là con người có thể hòa hợp với Ngài trong trật tự của sự sáng tạo? Câu chuyện dụ ngôn sau đây giúp chúng ta hiểu rõ vai trò của người quản lý. Quản gia – người đầy tớ phải là người biết cách làm lợi ra những gì người chủ giao phó vào tay mình.
14 Vả, nước thiên đàng sẽ giống như một người kia, khi đi đường xa, gọi các đầy tớ mà giao của cải mình. 15 Chủ đó cho người nầy năm ta-lâng, người kia hai, người khác một, tùy theo tài mỗi người; đoạn, chủ lên đường. 16 Tức thì, người đã nhận năm ta-lâng đi làm lợi ra, và được năm ta-lâng khác. 17 Người đã nhận hai ta-lâng cũng vậy, làm lợi ra được hai ta-lâng nữa. 18 Song người chỉ nhận một thì đi đào lỗ dưới đất mà giấu tiền của chủ.
19 Cách lâu ngày, chủ của những đầy tớ ấy trở về khiến họ tính sổ. 20 Người đã nhận năm ta-lâng bèn đến, đem năm ta-lâng khác nữa, và thưa rằng: Lạy chúa, chúa đã cho tôi năm ta-lâng; đây nầy, tôi làm lợi ra được năm ta-lâng nữa. 21 Chủ nói với người rằng: Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc nhiều; hãy đến hưởng sự vui mừng của chúa ngươi. 22 Người đã nhận hai ta-lâng cũng đến mà thưa rằng: Lạy chúa, chúa đã cho tôi hai ta-lâng; đây nầy, tôi đã làm lợi ra được hai ta-lâng nữa. 23 Chủ đáp rằng: Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc nhiều; hãy đến hưởng sự vui mừng của chúa ngươi. 24 Người chỉ nhận một ta-lâng cũng đến mà thưa rằng: Lạy chúa, tôi biết chúa là người nghiêm nhặt, gặt trong chỗ mình không gieo, lượm lặt trong chỗ mình không rải ra; 25 nên tôi sợ mà đi giấu ta-lâng của chúa ở dưới đất; đây nầy, vật của chúa xin trả cho chúa. 26 Song chủ đáp rằng: Hỡi đầy tớ dữ và biếng nhác kia, ngươi biết ta gặt trong chỗ ta không gieo, và lượm lặt trong chỗ ta không rải ra; 27 vậy thì ngươi phải đưa bạc của ta lại cho người buôn bạc, rồi khi ta trở về, sẽ lấy vốn và lời. 28 Vậy, các ngươi hãy lấy ta-lâng của người nầy mà cho kẻ có mười ta-lâng. 29 Vì sẽ cho thêm kẻ nào đã có, thì họ sẽ dư dật; nhưng kẻ nào không có, thì cũng cất luôn điều họ đã có nữa. 30 Còn tên đầy tớ vô ích đó, hãy quăng nó ra ngoài là chỗ tối tăm, ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng.
Ma-thi-ơ 25:24-30
CHỨC VỤ QUẢN GIA TRÊN CON CÁI
An-ne là một phụ nữ khao khát được sinh con (đọc 1 Sa-mu-ên). Bà đến trong hiện diện của Đức Chúa Trời giãi bày nỗi lòng của mình trong dòng nước mắt. Và TRỜI đã nhậm lời cầu xin của người phụ nữ đáng thương này. Câu chuyện của An-ne minh họa một lẽ thật: Con cái của chúng ta thuộc về Đức Chúa Trời. Ngài ban con cái cho chúng ta để nuôi dưỡng và dạy dỗ nó, nhưng xét cho cùng: chúng nó thuộc về Đức Chúa Trời không phải thuộc về chúng ta. Chúng nó tồn tại cho mục đích của TRỜI, không phải cho chúng ta.
9 Sau khi người ta đã ăn uống tại Si-lô rồi, An-ne bèn đứng dậy; lúc ấy Hê-li, thầy tế lễ, đương ngồi trên một cái ghế gần bên cửa của đền Đức Giê-hô-va. 10 An-ne lấy làm sầu khổ trong lòng, vừa cầu khẩn Đức Giê-hô-va, vừa tuôn tràn giọt lệ. 11 Nàng hứa nguyện rằng: Ôi, Đức Giê-hô-va của vạn quân, nếu Ngài đoái xem nỗi sầu khổ của con đòi Ngài, nhớ lại nó chẳng quên, và ban cho con đòi Ngài một đứa trai, thì tôi sẽ phú dâng nó trọn đời cho Đức Giê-hô-va, và dao cạo sẽ chẳng đưa ngang qua đầu nó. 12 Vì nàng cầu nguyện lâu dài trước mặt Đức Giê-hô-va, Hê-li chăm xem miệng nàng; 13 vả, An-ne nói trong lòng, chỉ nhóp nhép miệng mà thôi, không có ai nghe tiếng nàng; nên Hê-li tưởng nàng say, 14 bèn hỏi rằng: Chừng nào nàng mới hết say? Hãy đi giã rượu đi. 15 An-ne thưa rằng: Chẳng phải vậy, chúa; tôi vốn một đàn bà có lòng buồn bực, chẳng uống rượu hay là vật gì uống say; nhưng tôi giãi bày lòng tôi ra trước mặt Đức Giê-hô-va. 16 Chớ tưởng con đòi của ông là một người đàn bà gian ác; vì nỗi đau đớn và ưu phiền quá độ của tôi bắt tôi phải nói đến bây giờ. 17 Hê-li bèn tiếp rằng: Hãy đi bình yên, nguyện Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên nhậm lời nàng đã cầu xin cùng Ngài! 18 Nàng thưa rằng: Nguyện con đòi ông được ơn trước mắt ông! Đoạn, người nữ lui ra, ăn, và nét mặt nàng chẳng còn ra ưu sầu nữa.
19 Qua ngày sau, vợ chồng dậy sớm, thờ lạy trước mặt Đức Giê-hô-va, đoạn trở về nhà mình tại Ra-ma. Ên-ca-na ăn ở cùng An-ne, là vợ mình; Đức Giê-hô-va bèn nhớ đến nàng. 20 Đương trong năm, An-ne thọ thai và sanh một con trai, đặt tên là Sa-mu-ên, mà nói rằng: Tôi đã cầu xin nó nơi Đức Giê-hô-va.
21 Ên-ca-na, chồng nàng, và cả nhà người đi lên đặng dâng cho Đức Giê-hô-va của lễ hằng năm và làm xong sự hứa nguyện mình. 22 Nhưng An-ne không đi lên, vì nói cùng chồng rằng: Khi đứa trẻ dứt sữa, tôi sẽ dẫn nó lên, để nó ra mắt Đức Giê-hô-va, và ở đó luôn luôn. 23 Ên-ca-na, chồng nàng, đáp rằng: Hãy làm theo ý nàng cho là phải, ở lại đây cho đến chừng nàng dứt sữa nó. Chỉn nguyện Đức Giê-hô-va làm ứng nghiệm lời hứa của Ngài! Vậy, nàng ở lại nhà, cho con bú đến lúc dứt sữa. 24 Vừa khi dứt sữa, nàng bèn dẫn nó theo mình đến đền của Đức Giê-hô-va tại Si-lô, cùng đem theo ba con bò đực, một ê-pha bột mì, và một bầu rượu. Đứa trẻ hãy còn nhỏ lắm. 25 Họ giết con bò đực, rồi dẫn đứa trẻ đến Hê-li. 26 Nàng bèn nói cùng người rằng: Xin lỗi, chúa! Xưa có người đàn bà đứng tại đây, gần bên ông, đặng cầu khẩn Đức Giê-hô-va; tôi chỉ sanh mạng ông mà thề rằng tôi là người đó. 27 Ấy vì đứa trẻ nầy mà tôi cầu nguyện. Đức Giê-hô-va đã nhậm lời tôi đã cầu xin cùng Ngài. 28 Vì vậy, tôi cũng dâng nó cho Đức Giê-hô-va; tôi cho Đức Giê-hô-va mượn nó trọn đời nó. Đoạn mẹ con đều thờ lạy tại đó trước mặt Đức Giê-hô-va.
1 Sa-mu-ên 1:9-28
18 Còn Sa-mu-ên phục sự trước mặt Đức Giê-hô-va. Người hãy còn thơ ấu, thắt lưng một cái ê-phót bằng vải gai. 19 Mỗi năm, mẹ người may cho một cái áo dài nhỏ, đem ban cho người trong khi đi lên với chồng đặng dâng của lễ hằng năm. 20 Hê-li chúc phước cho Ên-ca-na và vợ người, rằng: Cầu xin Đức Giê-hô-va ban cho ngươi những con cái bởi người nữ nầy, để đổi lấy đứa mà nàng đã cầu nơi Đức Giê-hô-va! Vợ chồng bèn trở về nhà mình. 21 Đức Giê-hô-va đoái xem An-ne: nàng thọ thai và sanh ba con trai và hai con gái, còn gã trai trẻ Sa-mu-ên khôn lớn trước mặt Đức Giê-hô-va.
1 Sa-mu-ên 2: 18-21
CHỨC VỤ QUẢN LÝ TIỀN BẠC
Đối với một số người thì “đồng tiền liền khúc ruột”. Họ cứ nắm giữ tiền bạc, rất khó để họ ban ra. Giữ thật chặt những gì bạn kiếm được không phải là một thói quen tốt. Trong thời kỳ của tiên tri Ma-la-chi, tuyển dân Israel đã thất bại trong việc dâng hiến một phần mười và các của dâng. Trong sách Ma-la-chi, Đức Chúa Trời cho phép tuyển dân “thử” Ngài. Đây là lần duy nhất trong Kinh Thánh, họ được phép “thử” TRỜI. Phép THỬ (TEST) này là: Hãy dâng cho Đức Chúa Trời những gì Ngài truyền bảo, và rồi nhìn xem điều gì sẽ xảy ra.
6 Vì ta là Đức Giê-hô-va, ta không hề thay đổi; bởi cớ đó, các ngươi là con trai Gia-cốp, chẳng bị diệt vong.
7 Từ những ngày tổ phụ các ngươi, các ngươi đã xây bỏ luật lệ ta và không vâng giữ. Hãy trở lại cùng ta, thì ta sẽ trở lại cùng các ngươi, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. Nhưng các ngươi nói rằng: Bởi đâu chúng tôi sẽ trở lại? 8 Người ta có thể ăn trộm Đức Chúa Trời sao? Mà các ngươi ăn trộm ta. Các ngươi nói rằng; Chúng tôi ăn trộm Chúa ở đâu? Các ngươi đã ăn trộm trong các phần mười và trong các của dâng.
9 Các ngươi bị rủa sả, vì các ngươi, thảy cả nước, đều ăn trộm ta. 10 Các ngươi hãy đem hết thảy phần mười vào kho, hầu cho có lương thực trong nhà ta; và từ nay các ngươi khá lấy điều nầy mà thử ta, Đức Giê-hô-va vạn quân phán, xem ta có mở các cửa sổ trên trời cho các ngươi, đổ phước xuống cho các ngươi đến nỗi không chỗ chứa chăng! 11 Ta sẽ vì các ngươi ngăn cấm kẻ cắn nuốt, nó sẽ không phá hại bông trái của đất các ngươi; và những cây nho các ngươi trong đồng ruộng cũng sẽ không rụng trái trước khi đến mùa, Đức Giê-hô-va phán vậy. 12 Mọi nước sẽ xưng các ngươi là có phước, vì các ngươi sẽ là đất vui thích, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy.
Ma-la-chi 3:6-12
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Bạn nghĩ thế nào về một “quản gia tốt” trong những chương sách bạn đã đọc? Tại sao TRỜI ban thưởng cho những quản gia mà biết quản lý tốt nguồn tài nguyên của Ngài?
🙂
Bởi vì mọi thứ chúng ta có đều đến từ Đức Chúa Trời. Vì vậy nên khi chúng ta thất bại trong việc dâng nộp lại cho TRỜI những gì thuộc về Ngài, lúc đó Đức Chúa Trời phán rằng chúng ta đã ăn trộm của Ngài. “Ăn trộm của Đức Chúa Trời” – đây là một cụm từ mạnh mẽ được sử dụng trong sách Ma-la-chi. Một quản gia tốt phải là một người không chỉ quản lý tốt tiền bạc của mình mà còn quản lý tốt mọi nguồn tài nguyên khác từ Đức Chúa Trời giao phó.
Hãy nghe Chúa Giê-su dạy:
10 Ai trung tín trong việc rất nhỏ, cũng trung tín trong việc lớn; ai bất nghĩa trong việc rất nhỏ, cũng bất nghĩa trong việc lớn. 11 Vậy nếu các ngươi không trung tín về của bất nghĩa, có ai đem của thật giao cho các ngươi? 12 Nếu các ngươi không trung tín về của người khác, ai sẽ cho các ngươi được của riêng mình? 13 Không có đầy tớ nào làm tôi hai chủ được; vì sẽ ghét chủ nầy mà yêu chủ kia, hay là hiệp với chủ nầy mà khinh dể chủ kia. Các ngươi không có thể đã làm tôi Đức Chúa Trời, lại làm tôi Ma-môn nữa.
14 Người Pha-ri-si là kẻ ham tiền tài, nghe mọi điều đó, bèn chê cười Ngài. 15 Ngài phán cùng họ rằng: Các ngươi làm bộ công bình qua mặt người ta, song Đức Chúa Trời biết lòng các ngươi; vì sự người ta tôn trọng là sự gớm ghiếc trước mặt Đức Chúa Trời.
Lu-ca 16:10-15
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Hãy nêu ra sự tương phản giữa một người yêu mến tiền bạc và một người yêu mến Đức Chúa Trời? Sự khác biệt thực tiễn có thể trông thấy được giữa hai lối sống này là gì?
🙂
Sự tương phản trong cách dâng hiến của người Pha-ri-si (hay của những người giàu có khác) và góa phụ trong câu chuyện sau đây là bài học cho chúng ta. Người góa phụ nghèo khó này không giữ lại tiền bạc cho chính mình, nhưng bà đã dâng tất cả những gì mình có cho vương quốc của Đức Chúa Trời.
41 Đức Chúa Jêsus ngồi đối ngang cái rương đựng tiền dâng, coi dân chúng bỏ tiền vào thể nào. 42 Có lắm người giàu bỏ nhiều tiền; cũng có một mụ góa nghèo kia đến bỏ hai đồng tiền ăn một phần tư xu. 43 Ngài bèn kêu môn đồ mà phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào rương nhiều hơn hết thảy những người đã bỏ vào. 44 Vì mọi kẻ khác lấy của dư mình bỏ vào, còn mụ nầy nghèo cực lắm, đã bỏ hết của mình có, là hết của có để nuôi mình.
Mác 12:41-44
QUẢN LÝ NHÀ CỬA VÀ SỰ TIẾP KHÁCH CỦA CHÚNG TA
Sự hiếu khách là một nét văn hóa đẹp trong Cựu Ước được tuyển dân Y-sơ-ra-ên và những dân tộc khác tuân giữ.
Ê-li đã sống trong suốt 7 năm hạn hán trong một khu vực mà nhiều người bị khan hiếm lương thực trầm trọng. Đức Chúa Trời sai phái vị tiên tri đến vùng biên giới của Israel, vào trong nhà một góa phụ người ngoại bang để nhận thức ăn. Câu chuyện sau đây cho chúng ta thấy kết quả kỳ diệu của lòng hiếu khách và quyền năng cung ứng của TRỜI với người thuộc về Ngài trong một hoàn cảnh khó khăn.
7 Nhưng trong ít lâu, thì khe bị khô, vì trong xứ không có mưa.
8 Bấy giờ, có lời của Đức Giê-hô-va phán dạy Ê-li rằng: 9 Hãy chỗi dậy, đi đến Sa-rép-ta, thành thuộc về Si-đôn, và ở tại đó; kìa, ta đã truyền cho một người góa-bụa ở thành ấy lo nuôi ngươi. 10 Vậy, người đứng dậy đi đến Sa-rép-ta. Khi đến cửa thành, người thấy một người đàn-bà góa lượm củi, bèn kêu mà nói rằng: Ta xin ngươi hãy đi múc một chút nước trong bình để cho ta uống. 11 Nàng bèn đi múc nước. Nhưng người kêu lại và nói với nàng rằng: Cũng hãy đem trong tay ngươi cho ta một miếng bánh nữa. 12 Nàng đáp: Tôi chỉ mạng sống của Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông mà thề, tôi không có bánh, chỉ có một nắm bột trong vò và một chút dầu trong bình; nầy tôi lượm hai khúc củi, đoạn về nấu dọn cho tôi và con trai tôi; khi ăn rồi, chúng tôi sẽ chết. 13 Nhưng Ê-li tiếp rằng: Chớ sợ chi, hãy trở về làm y như ngươi đã nói; song trước hãy dùng bột ấy làm cho ta một cái bánh nhỏ, rồi đem ra cho ta; kế sau ngươi sẽ làm cho ngươi và cho con trai ngươi. 14 Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán như vầy: Bột sẽ không hết trong vò, và dầu sẽ không thiếu trong bình, cho đến ngày Đức Giê-hô-va giáng mưa xuống đất. 15 Vậy, nàng đi và làm theo điều Ê-li nói. Nàng và nhà nàng, luôn với Ê-li ăn trong lâu ngày. 16 Bột chẳng hết trong vò, dầu không thiếu trong bình, y như lời Đức Giê-hô-va đã cậy miệng Ê-li mà phán ra.
1 Các vua 17: 7-16
Ngôi nhà của chúng ta lớn hay nhỏ, tiện nghi hay thiếu tiện nghi không thành vấn đề khi chúng ta mở cửa để tiếp khách, vì nó vốn thuộc về Đức Chúa Trời. Kinh Thánh nói gì về điều này?
Hãy cung cấp sự cần dùng cho các thánh đồ; hãy ân cần tiếp khách.
Rô-ma 12:13
Chớ quên sự tiếp khách;có khi kẻ làm điều đó, đã tiếp đãi thiên sứ mà không biết.
Hê-bơ-rơ 13:2
Người nầy người khác phải tiếp đãi nhau, chớ có cằn rằn.
1 Phi-e-rơ 4:9
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Tại sao chúng ta được khuyến khích phải thực hành sự tiếp đãi khách? Tại sao sự tiếp đãi khách là quan trọng đối với Đức Chúa Trời? Khi nào bạn được tiếp đãi trong sự trân trọng? Bạn có tiếp đãi ai trong tình yêu của Đức Chúa Trời?
QUẢN LÝ THÂN THỂ CHÚNG TA
Phao-lô khuyến cáo các thuộc viên của hội thánh Cô-rinh-tô phải tôn trọng Đức Chúa Trời bằng cách quí trọng thân thể của họ. Tại sao? Bởi vì thân thể của chúng ta thuộc về TRỜI. Nó cũng giống như các nguồn tài nguyên khác TRỜI giao phó cho chúng ta. Hãy nhớ rằng chúng ta là những người quản lý chứ không phải là ông chủ – ngay cả với thân thể của chúng ta.
13 Đồ ăn vì bụng, bụng vì đồ ăn, Đức Chúa Trời sẽ hủy hoại cái nọ và cái kia. Nhưng thân thể chẳng phải vì sự dâm dục đâu, bèn là vì Chúa, và Chúa vì thân thể; 14 và Đức Chúa Trời là Đấng đã khiến Chúa sống lại, cũng sẽ lấy quyền phép mình khiến chúng ta sống lại nữa.
15 Anh em há chẳng biết thân thể mình là chi thể của Đấng Christ sao? Vậy thì mình có nên lấy chi thể của Đấng Christ mà làm thành chi thể của điếm đĩ chăng? Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! 16 Anh em há chẳng biết người nào kết hiệp với điếm đĩ, thì trở nên một xác với nó sao? Vì có chép rằng: Hai người sẽ đồng nên một thịt.
17 Còn ai kết hiệp với Chúa thì trở nên một tánh thiêng liêng cùng Ngài. 18 Hãy tránh sự dâm dục. Mặc dầu người ta phạm tội gì, tội ấy còn là ngoài thân thể; nhưng kẻ buông mình vào sự dâm dục, thì phạm đến chính thân thể mình.
19 Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? 20 Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời.
1 Cô-rin-tô 6:13-20
QUẢN LÝ TRÊN TẤT CẢ NHỮNG GÌ CHÚNG TA LÀM
Thi thiên 24 công bố Đức Chúa Trời là Chủ nhân của tất cả mọi tạo vật. Chúng ta không bao giờ có vị trí của chủ nhân – chúng ta chỉ là những người quản lý trên gia đình, tiền bạc, nhà cửa, xe cộ….và mọi việc tay chúng ta làm. Chúng ta làm chức vụ quản gia trên tất cả những điều đó vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.
23 Mọi sự đều có phép làm nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều làm gương tốt. 24 Chớ ai tìm lợi riêng cho mình, nhưng ai nấy hãy tìm cho kẻ khác.
1 Cô-rin-tô 10:23-24
Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển Đức Chúa Trời mà làm. Đừng làm gương xấu cho người Giu-đa, người Gờ-réc, hay là Hội thánh của Đức Chúa Trời; hãy như tôi gắng sức đẹp lòng mọi người trong mọi việc, chẳng tìm ích lợi riêng cho mình, nhưng cho phần nhiều người, để họ được cứu.
Hãy bắt chước tôi, cũng như chính mình tôi bắt chước Đấng Christ vậy.
1 Cô-rin-tô 10:31 – 11:1
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Hãy viết ra một danh sách những điều (lĩnh vực) mà Đức Chúa Trời giao phó cho bạn để thực hiện chức năng quản lý? Bạn đang quản lý những điều này như thế nào? Làm thế nào bạn có thể cải thiện tốt hơn chức vụ quản gia của bạn?
ĐIỀU CHÚNG TA TIN
Bài học về chức vụ quản lý sẽ tạo nên điều khác biệt trong cuộc sống của chúng ta khi chúng ta đi từ những hiểu biết non trẻ đến sự đầy đủ trong lẽ thật của Đức Chúa Trời. TRỜI là Chủ nhân của tất cả mọi điều trong cuộc đời và trong thế giới của chúng ta. Khi chúng ta đặt sự tin cậy vào lẽ thật này, chúng ta đã sẵn sàng cho chức vụ quản lý. TRỜI mời gọi chúng ta quản lý tốt mọi thứ thuộc về Ngài theo đúng mục đích của Ngài. Khi làm tốt chức vụ quản gia, chúng ta thoát khỏi những rắc rối về tham vọng quyền làm chủ và bước vào một đời sống được TRỜI ban phước.