Hãy nhớ rằng TIN là một từ hành động. Đức Chúa Trời không chỉ muốn bạn tin bằng lý trí, nhưng với tất cả tấm lòng và áp dụng đức tin đó vào đời sống thường nhật. Ngài muốn biến đổi đời sống bạn để hướng tới những việc tốt lành hôm nay và mãi mãi về sau. Ngài muốn cộng thêm vào (extra) đời sống bình thường (ordinary) của bạn, hầu cho bạn có khả năng sống một đời sống phi thường (extraordinary) trong Christ. Những gì Chúa đã hành động với những người trẻ trong quá khứ, thì Ngài cũng muốn hành động như vậy với bạn ngày hôm nay, nếu bạn cũng TIN như họ.
Lời cầu nguyện của tôi là xin Chúa cho bạn nhận thức Ngài yêu thương bạn nhiều dường bao. Cầu xin Chúa ban cho bạn đức tin nơi Ngài cách hết lòng, hầu cho toàn bộ đời sống của bạn: lời nói, tư tưởng, hành động và các mối quan hệ đều phản ánh vẻ đẹp đầy quyền năng của Ngài. Và rồi khi bạn đọc hết trang cuối cùng của quyển sách này bạn sẽ la lớn lên cho thế giới biết: Tôi TIN cậy hoàn toàn vào Đức Chúa Trời.
Randy Frazee
General Editor
Chương 3
CHỈ NHỜ TRỜI CỨU
CÂU HỎI CHÌA KHÓA
Tôi phải làm sao để có mối liên hệ với Ông Trời?
Ý TƯỞNG CHÌA KHÓA
Tôi tin một người có mối liên hệ với Đức Chúa Trời nhờ ân điển của Đức Chúa Trời qua đức tin nơi Chúa Giê-su Krist.
CÂU CHÌA KHÓA
Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình. Ê-phê-sô 2:8-9.
HƯỚNG ĐI CỦA CẢ CHƯƠNG
Cho đến nay chúng ta đã khám phá thấy rằng TRỜI của Kinh Thánh là Đức Chúa TRỜI có một và thật–Đức Cha, Đức Con và Đức Thánh Linh. Chúng ta cũng khám phá Ngài không phải xa lạ, hay không quan tâm đến đời sống chúng ta, trái lại Ngài rất gần và rất thân thiện. Ngài là Đấng rất tốt lành. Ngài có một chương trình và mục đích cho đời sống của chúng ta. Ngài chăm sóc chúng ta cách sâu xa. Bây giờ chúng ta chuyển qua một câu hỏi quan trọng nhất, đó là, “Làm thể nào để có mối liên hệ với Đức Chúa Trời?” Trong chương nầy, bạn sẽ đọc một bảng thu thập các câu Kinh Thánh về sự cứu rỗi vốn tạo ra câu chuyện tình vĩ đại nhất đã từng được kể ra:
* Nan Đề: Chúng ta không ra đời trong mối liên hệ với Đức Chúa Trời.
* Giải Pháp: Chỉ có một giải pháp duy nhất và Đức Chúa Trời thiện lành đã cung ứng giải pháp đó.
* Thành Quả: Chúng ta có thể có mối liên hệ lâu dài với TRỜI yêu của chúng ta.
Nan Đề
Satan, kẻ lừa dối lớn, mặc lấy hình con rắn, một tạo vật của TRỜI, và lừa dối ông A-đam và bà Ê-va đến chỗ không vâng lời Đức Chúa Trời. Sau khi tạo dựng ông A-đam và bà Ê-va, TRỜI đã truyền cho họ không được ăn một loại trái cây giữa vườn Ê-đen. Nhưng Satan đã dụ dỗ họ tin rằng Ngài không nói thật khi cấm họ không được ăn trái cấm đó. Kẻ lừa dối đã thành công và ông bà A-đam Ê-va đã từ khước TRỜI và lời hứa cùng Ngài sống ở trong vườn.
Hậu quả của sự phản nghịch của tổ phụ A-đam – Ê-va đã lưu truyền qua con cháu của họ và từ đó cũng truyền qua thế hệ nầy đến thế hệ khác. Kinh Thánh gọi đó là tội lỗi di truyền. Mọi người đều thừa hưởng thứ tội lỗi nầy ngay từ lúc sinh ra và đã thể hiện bản tính tội lỗi nầy trong suốt cuộc đời của họ. Tội lỗi di truyền nầy sinh ra sự chết, cả sự chết thể xác lẫn sự chết thuộc linh phân cách với TRỜI.
Đoạn, Đức Chúa Trời lập một cảnh vườn tại Ê-đen, ở về hướng Đông, và đặt người mà Ngài vừa dựng nên ở đó. Đức Chúa Trời khiến đất mọc lên các thứ cây đẹp mắt, và trái thì ăn ngon; giữa vườn lại có cây sự sống cùng cây biết điều thiện và điều ác.
Sáng thế ký 2:8-9.
Đức Chúa Trời đem người ở vào cảnh vườn Ê-đen để trồng và giữ vườn. Rồi, Đức Chúa Trời phán dạy rằng: Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn; nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến; vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết.
Sáng thế ký 2:15-17.
Vả, trong các loài thú đồng mà Đức Chúa Trời đã làm nên, có con rắn là giống quỉ quyệt hơn hết. Rắn nói cùng người nữ rằng: Mà chi! Đức Chúa Trời há có phán dặn các ngươi không được phép ăn trái các cây trong vườn sao? Người nữ đáp rằng: Chúng ta được ăn trái các cây trong vườn, song về phần trái của cây mọc giữa vườn, Đức Chúa Trời có phán rằng: Hai ngươi chẳng nên ăn đến và cũng chẳng nên đá động đến, e khi hai ngươi phải chết chăng. Rắn bèn nói với người nữ rằng: Hai ngươi chẳng chết đâu; nhưng Đức Chúa Trời biết rằng hễ ngày nào hai ngươi ăn trái cây đó, mắt mình mở ra, sẽ như Đức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác.
Người nữ thấy trái của cây đó bộ ăn ngon, lại đẹp mắt và quí vì để mở trí khôn, bèn hái ăn, rồi trao cho chồng đứng gần mình, chồng cũng ăn nữa.
Sáng thế ký 3:1-6.
Đức Chúa Trời phán hỏi người nữ rằng: Ngươi có làm điều chi vậy? Người nữ thưa rằng: Con rắn dỗ dành tôi và tôi đã ăn rồi.
Đức Chúa Trời bèn phán cùng rắn rằng:
Vì mầy đã làm điều như vậy,
mầy sẽ bị rủa sả trong vòng các loài súc vật,
các loài thú đồng, mầy sẽ bò bằng bụng và ăn bụi đất trọn cả đời.
Ta sẽ làm cho mầy cùng người nữ,
dòng dõi mầy cùng dòng dõi người nữ nghịch thù nhau.
Người sẽ giày đạp đầu mầy, còn mầy sẽ cắn gót chân người.
Sáng thế ký 3: 13-15.
Đức Chúa Trời lấy da thú kết thành áo dài cho vợ chồng A-đam, và mặc lấy cho.
Đức Chúa Trời phán rằng: Nầy, về sự phân biệt điều thiện và điều ác, loài người đã thành một bực như chúng ta; vậy bây giờ, ta hãy coi chừng, e loài người giơ tay lên cũng hái trái cây sự sống mà ăn và được sống đời đời chăng. Đức Chúa Trời bèn đuổi loài người ra khỏi vườn Ê-đen đặng cày cấy đất, là nơi có người ra. Vậy, Ngài đuổi loài người ra khỏi vườn, rồi đặt tại phía đông vườn Ê-đen các thần chê-ru-bim với gươm lưỡi chói lòa, để giữ con đường đi đến cây sự sống.
Sáng thế ký 3:21-24.
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Bạn mô tả về đời sống của ông bà A-đam – Ê-va ở cùng với TRỜI như thế nào trước khi họ phản nghịch Ngài? Đời sống bạn thay đổi như thế nào khi bạn không vâng lời Ngài?
Giải Pháp
Khi A-đam và Ê-va phạm tội, TRỜI đã lập kế hoạch đưa loài người trở lại mối liên hệ với Ngài. Khi Ngài thay áo quần lá vả của họ bằng áo quần da chiên, Ngài cho thấy một tín hiệu quan trọng– đó là phải lấy huyết của người khác để đền tội cho loài người.
Một trong những gương mẫu sớm nhất của việc lấy huyết đền tội nầy đã xảy ra khi Ngài chuẩn bị giải phóng dân Israel thoát ách nô lệ 400 năm tại Ai-cập. TRỜI đã chọn ông Môi-se như là sứ giả của Ngài đến với Pha-ra-ôn để yêu cầu vua tha cho dân sự Ngài khỏi ách nô lệ và cho họ ra đi chiếm hữu đất hứa. Nhưng Pha-ra ôn đã cứng lòng không muốn để cho dân chúng đi. Để khiến Pha-ra-ôn hiểu và tin nơi quyền năng của TRỜI, Ngài đã đổ xuống mười tai vạ khủng khiếp trên xứ Ai-cập. Tai vạ thứ mười và là tai vạ cuối cùng là hình bóng về giải pháp tối hậu để giải phóng nhân loại thoát ách nô lệ tội lỗi. Giải pháp đó là Chúa Giê-su, Chiên Con của TRỜI chịu chết đổ huyết trên thập tự giá.
Vậy, Môi-se nhóm lại các trưởng lão Y-sơ-ra-ên mà nói rằng: Hãy đi bắt một con trong bầy cho mọi nhà các ngươi, và giết nó làm lễ Vượt qua. Rồi hãy lấy một chùm kinh giới nhúng vào huyết trong chậu, bôi lên mày và hai cây cột cửa, đoạn, trong các ngươi chớ ai ra khỏi cửa nhà mình cho đến sáng mai. Đức Chúa Trời sẽ đi qua đặng hành hại xứ Ê-díp-tô; khi thấy huyết nơi mày và hai cây cột cửa, Ngài sẽ vượt qua, không cho kẻ tiêu diệt vào nhà các ngươi đặng hành hại.
Hãy giữ lễ nầy như một lệ lập ra đời đời cho các ngươi và con cháu các ngươi. Khi nào các ngươi vào xứ mà Đức Chúa Trời sẽ ban cho, như lời Ngài đã phán, thì hãy giữ lễ nầy. Khi con cháu các ngươi hỏi rằng: Lễ nầy là nghĩa chi? Hãy đáp rằng: Ấy là của tế lễ Vượt qua của ĐứcChúa Trời, vì khi Ngài hành hại xứ Ê-díp-tô thì Ngài đi vượt qua các nhà dân Y-sơ-ra-ên, và cứu nhà chúng ta đó.
Dân Y-sơ-ra-ên bèn cúi đầu lạy, rồi đi, làm theo như lời Đức Chúa Trời đã phán dặn Môi-se và A-rôn.
Vả, khi giữa đêm, Đức Chúa Trời hành hại mọi con đầu lòng tại xứ Ê-díp-tô, từ thái tử của Pha-ra-ôn ngồi trên ngai mình, cho đến con cả người bị tù, và hết thảy con đầu lòng của súc vật. Đương lúc ban đêm, Pha-ra-ôn, quần thần cùng hết thảy người Ê-díp-tô đều chờ dậy; có tiếng kêu la inh ỏi trong xứ Ê-díp-tô, vì chẳng một nhà nào là không có người chết. Trong đêm đó, Pha-ra-ôn bèn đòi Môi-se và A-rôn mà phán rằng: Hai ngươi và dân Y-sơ-ra-ên hãy chờ dậy, ra khỏi giữa vòng dân ta mà đi hầu việc ĐứcChúa Trời, như các ngươi đã nói.
Xuất Ai-cập ký 12:21-31.
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Có những điểm tương đồng gì giữa tế lễ dâng con chiên và sự hy sinh của Chúa Giê-su? Huyết báu của Chúa Cứu Thế đã áp dụng thế nào cho đời sống chúng ta như lễ Vượt Qua đối với dân Israel?
Khoảng 700 năm sau biến cố Xuất Ai-cập và 700 năm trước sự giáng sinh của Chúa Cứu Thế, TRỜI đã cảm thúc tiên tri Ê-sai nói tiên tri về Chúa Giê-su. Lời tiên tri sau đây về “người đầy tớ chịu khổ” đem ý niệm về huyết báu hy sinh và Chiên Con của Lễ Vượt Qua lên một tầm mức cao hơn. Lời Kinh Thánh Tân Ước trích dẫn nhiều hơn Cựu Ước đã nói tiên tri về sứ mạng của Đấng cung ứng con đường tha tội cho chúng ta.
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Hãy nhắc lại chi tiết về thời điểm Chúa Giê-su sống trên đất và tìm những nét tương tự giữa đời sống Chúa Giê-su và lời tiên tri của Ê-sai về người đầy tớ chịu khổ.
Người đã lớn lên trước mặt Ngài như một cái chồi, như cái rễ ra từ đất khô. Người chẳng có hình dung, chẳng có sự đẹp đẽ; khi chúng ta thấy người, không có sự tốt đẹp cho chúng ta ưa thích được. Người đã bị người ta khinh dể và chán bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm, bị khinh như kẻ mà người ta che mặt chẳng thèm xem; chúng ta cũng chẳng coi người ra gì.
Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta; mà chúng ta lại tưởng rằng người đã bị Đức Chúa Trời đánh và đập, và làm cho khốn khổ.
Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương, Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh.
Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy: Đức Chúa Trời đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người.
Người bị hiếp đáp, nhưng khi chịu sự khốn khổ chẳng hề mở miệng. Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt, như chiên câm ở trước mặt kẻ hớt lông, người chẳng từng mở miệng. Bởi sự ức hiếp và xử đoán, nên người đã bị cất lấy; trong những kẻ đồng thời với người có ai suy xét rằng người đã bị dứt khỏi đất người sống, là vì cớ tội lỗi dân ta đáng chịu đánh phạt? Người ta đã đặt mồ người với những kẻ ác, nhưng khi chết, người được chôn với kẻ giàu; dầu người chẳng hề làm điều hung dữ và chẳng có sự dối trá trong miệng.
Ê-sai 53: 2-9.
Giải pháp của TRỜI cho nan đề phân cách của người với TRỜI đã được nói trước và bày tỏ trải qua dòng lịch sử của dân Israel. Khi Ngài tha cho dân Israel qua chiên con Lễ Vượt Qua, ý của Ngài đã rõ. Khi tiên tri Ê-sai nói về “người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương” thì lý lịch của người đầy tớ chịu khổ thật rõ ràng, không chối cãi được. Các tế lễ và lời tiên tri đều đã ứng nghiệm khi Đấng Cứu Thế Giê-su chịu đóng đinh trên thập tự giá thay cho tội lỗi của nhân loại. Kế hoạch của TRỜI đã định từ vườn Ê-đen cuối cùng đã hoàn thành.
Những kẻ đi ngang qua đó chê cười Ngài, lắc đầu, mà nói rằng: Ngươi là kẻ phá đền thờ và dựng lại trong ba ngày, hãy cứu lấy mình đi! Nếu ngươi là Con Đức Chúa Trời, hãy xuống khỏi cây thập tự! Các thầy tế lễ cả, các thầy thông giáo và các trưởng lão cũng nhạo Ngài rằng: Nó đã cứu kẻ khác mà cứu mình không được. Nếu phải Vua dân Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy xuống khỏi cây thập tự đi, thì chúng ta mới tin. Nó nhờ cậy Đức Chúa Trời; nếu Đức Chúa Trời yêu nó thì bây giờ Ngài phải giải cứu cho, vì nó đã nói rằng: Ta là Con Đức Chúa Trời. Hai tên trộm cướp bị đóng đinh trên cây thập tự với Ngài cũng nhiếc móc Ngài như vậy.
45 Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín, [†]
khắp cả xứ đều tối tăm mù mịt. Ước chừng giờ thứ chín, Đức Chúa Giê-su kêu tiếng lớn lên rằng: Ê-li, Ê-li, lam-ma-sa-bách-ta-ni? nghĩa là: Đức Chúa Trời tôi ơi! Đức Chúa Trời tôi ơi! Sao Ngài lìa bỏ tôi? Có mấy người đứng đó, nghe kêu, thì nói rằng: Nó kêu Ê-li. Liền có một người trong bọn họ chạy lấy một miếng bông đá, và thấm đầy dấm, để trên đầu cây sậy mà đưa cho Ngài uống. Nhưng kẻ khác thì lại nói rằng: Hãy để vậy, coi thử có Ê-li đến giải cứu nó chăng. Đức Chúa Giê-su lại kêu lên một tiếng lớn nữa, rồi trút linh hồn.
Và nầy, cái màn trong đền thờ bị xé ra làm hai từ trên chí dưới, đất thì rúng động, đá lớn bể ra, mồ mả mở ra, và nhiều thây của các thánh qua đời được sống lại. Sau khi Đức Chúa Giê-su đã sống lại, các thánh đó ra khỏi mồ mả, đi vào thành thánh, và hiện ra cho nhiều người thấy.
Thầy đội và những lính cùng với người canh giữ Đức Chúa Giê-su, thấy đất rúng động và những điều xảy đến, thì sợ hãi lắm, mà nói rằng: Thật người nầy là Con Đức Chúa Trời.
Ma-thi-ơ 27: 39-54.
Chúa Giê-su được chôn cất trong thạch mộ, được niêm phong sau tảng đá lớn lấp của mộ và còn được lính La-mã canh gác sợ có người ăn cắp xác. Nhưng vào ngày thứ ba, không có ấn niêm phong hay sức mạnh nào của lính La Mã có thể giữ được Ngài trong mộ.
Sau ngày Sa-bát, ngày thứ nhứt trong tuần lễ, lúc tưng tưng sáng, có Ma-ri Ma-đơ-len và Ma-ri khác đến thăm mộ. Và nầy, đất rúng động dữ dội, vì có thiên sứ của Chúa ở trên trời xuống, đến lăn hòn đá ra mà ngồi ở trên. Hình dung của thiên sứ giống như chớp nhoáng, và áo trắng như tuyết. Vì đó, những lính canh sợ hãi run rẩy, trở nên như người chết.
Song thiên sứ nói cùng các người đàn bà đó rằng: Các ngươi đừng sợ chi cả; vì ta biết các ngươi tìm Đức Chúa Giê-su, là Đấng bị đóng đinh trên thập tự giá. Ngài không ở đây đâu; Ngài sống lại rồi, như lời Ngài đã phán. Hãy đến xem chỗ Ngài đã nằm; và hãy đi mau nói cho môn đồ Ngài hay rằng Ngài đã từ kẻ chết sống lại. Đây nầy, Ngài đi trước các ngươi qua xứ Ga-li-lê; ở đó, các ngươi sẽ thấy Ngài. Ấy, ta đã bảo các ngươi.
Hai người đàn bà đó bèn vội vàng ra khỏi mộ, vừa sợ vừa cả mừng, chạy báo tin cho các môn đồ. Nầy, Đức Chúa Giê-su gặp hai người đàn bà đó, thì phán rằng: Mừng các ngươi! Hai người cùng đến gần, ôm chân Ngài, và thờ lạy Ngài. Đức Chúa Giê-su bèn phán rằng: Đừng sợ chi cả; hãy đi bảo cho anh em ta đi qua xứ Ga-li-lê, ở đó sẽ thấy ta.
Ma-thi-ơ 28:1-10.
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Bạn có thể chỉ rõ một lúc nào đó khi bạn nhận thức rằng Chúa Cứu Thế đã chết thay vì bạn không? Hãy mô tả tiến trình và cảm giác lúc đó của bạn.
Thành Quả
Mặc dù tất cả những chuyện kể lạ lùng liên kết từ Đấng Cứu Thế đã hứa cùng con người của Chúa Giê-su, người Do Thái đã không nhận biết hay chấp nhận Chúa Giê-su là Cứu Chúa của thế gian. Họ không nhận biết Đấng mở đường cho chúng ta được tha tội để chúng ta có thể thiết lập mối liên hệ với TRỜI, chiến thắng sự chết và được hưởng sự sống đời đời. Sứ đồ Giăng có kể lại câu chuyện một lãnh đạo tôn giáo người Do Thái đã tìm đến với Chúa Giê-su lúc ban đêm để hỏi Ngài về thân thế và sứ mạng của Ngài.
Trong vòng người Pha-ri-si, có người tên là Ni-cô-đem, là một người trong những kẻ cai trị dân Giu-đa. Ban đêm, người nầy đến cùng Đức Chúa Giê-su mà nói rằng: Thưa thầy, chúng tôi biết thầy là giáo sư từ Đức Chúa Trời đến; vì những phép lạ thầy đã làm đó, nếu Đức Chúa Trời chẳng ở cùng, thì không ai làm được. Đức Chúa Giê-su cất tiếng đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, nếu một người chẳng sanh lại, thì không thể thấy được nước Đức Chúa Trời. Ni-cô-đem thưa rằng: Người đã già thì sanh lại làm sao được? Có thể nào trở vào lòng mẹ và sanh lần thứ hai sao? Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, nếu một người chẳng nhờ nước và Thánh Linh mà sanh, thì không được vào nước Đức Chúa Trời. Hễ chi sanh bởi xác thịt là xác thịt; hễ chi sanh bởi Thánh Linh là thần. Chớ lấy làm lạ về điều ta đã nói với ngươi: Các ngươi phải sanh lại. Gió muốn thổi đâu thì thổi, ngươi nghe tiếng động; nhưng chẳng biết gió đến từ đâu và cũng không biết đi đâu. Hễ người nào sanh bởi Thánh Linh thì cũng như vậy.
Ni-cô-đem lại nói: Điều đó làm thể nào được? Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Ngươi là giáo sư của dân Y-sơ-ra-ên, mà không hiểu biết những điều đó sao! Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, chúng ta nói điều mình biết, làm chứng điều mình đã thấy; còn các ngươi chẳng hề nhận lấy lời chứng của chúng ta. Ví bằng ta nói với các ngươi những việc thuộc về đất, các ngươi còn chẳng tin thay; huống chi ta nói những việc thuộc về trời, thì các ngươi tin sao được? Chưa hề có ai lên trời, trừ ra Đấng từ trời xuống, ấy là Con người vốn ở trên trời. Xưa Môi-se treo con rắn lên nơi đồng vắng thể nào, thì Con người cũng phải bị treo lên dường ấy, hầu cho hễ ai tin đến Ngài đều được sự sống đời đời. Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.
Vả, Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài xuống thế gian, chẳng phải để đoán xét thế gian đâu, nhưng hầu cho thế gian nhờ Con ấy mà được cứu. Ai tin Ngài thì chẳng bị đoán xét đâu; ai không tin thì đã bị đoán xét rồi, vì không tin đến danh Con một Đức Chúa Trời.
Giăng 3:1-18.
Trong thư tín gởi cho Hội Thánh người La Mã, sứ đồ Phao-lô là người được TRỜI kêu gọi để rao giảng Phúc Âm đến cả thế giới, đã nhắc cho chúng ta biết chúng ta phải làm gì để nhận được món quà ân điển, là ơn cứu rỗi linh hồn.
Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội.
Rô-ma 5:12.
Song tội lỗi chẳng phải như sự ban cho của ân điển. Vì nếu bởi tội lỗi của chỉ một người mà mọi kẻ khác đều phải chết, thì huống chi ơn của Đức Chúa Trời và sự ban cho trong ơn Ngài tỏ ra bởi một người là Đức Chúa Giê-su Krist, chan chứa cho hết thảy mọi người khác là dường nào! Lại sự ban cho nầy chẳng phải như việc xảy đến bởi một người phạm tội đâu: Sự phán xét bởi chỉ một tội mà làm nên đoán phạt; nhưng sự ban cho của ân điển thì sau nhiều tội rồi, dẫn đến sự xưng công bình. Vả, nếu bởi tội một người mà sự chết đã cai trị bởi một người ấy, thì huống chi những kẻ nhận ân điển và sự ban cho của sự công bình cách dư dật, họ sẽ nhờ một mình Đức Chúa Giê-su Krist mà cai trị trong sự sống là dường nào!
Vậy, như bởi chỉ một tội mà sự đoán phạt rải khắp hết thảy mọi người thể nào, thì bởi chỉ một việc công bình mà sự xưng công bình, là sự ban sự sống, cũng rải khắp cho mọi người thể ấy. Vì, như bởi sự không vâng phục của một người mà mọi người khác đều thành ra kẻ có tội, thì cũng một lẽ ấy, bởi sự vâng phục của một người mà mọi người khác sẽ đều thành ra công bình.
Rô-ma 5:15-19.
Vậy nếu miệng ngươi xưng Đức Chúa Giê-su ra và lòng ngươi tin rằng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài từ kẻ chết sống lại, thì ngươi sẽ được cứu; vì tin bởi trong lòng mà được sự công bình, còn bởi miệng làm chứng mà được sự cứu rỗi.
Rô-ma 10:9-10.
CÂU HỎI THẢO LUẬN
Tại sao cả hai việc tin trong lòng và xưng ra ngoài miệng rằng Giê-su là Chúa thật là quan trọng. Việc gì sẽ xảy ra nếu bạn chỉ làm điều nầy mà không làm điều kia?
ĐIỀU CHÚNG TA TIN
Trước khi sáng thế, TRỜI đã có kế hoạch B để giúp loài người có thế tái lập mối liên hệ với Ngài. Quả thật vậy, kế hoạch B đã trở nên cần thiết khi ông bà A-đam – Ê-va đã ăn trái cây cấm, dẫn đến tội lỗi và sự chết cho cả thế gian. Nhưng nhờ ơn hy sinh của Đức Chúa Con trên tự giá, chúng ta có được con đường trở về với TRỜI qua đức tin trong Chúa Giê-su Krist. Nếu chúng ta tin lẽ thật nầy, không chỉ trong đầu nhưng cũng ở trong lòng và công khai xưng nhận ra cho thế giới nghe, chúng ta sẽ được cứu rỗi.
Hướng đi