Thứ Hai , 23 Tháng Mười Hai 2024
Home / SUY GẪM CÙNG CÁC MỤC SƯ / Câu chuyện về một gia đình giàu có

Câu chuyện về một gia đình giàu có

Tôi không bao giờ quên được mùa Phục Sinh năm 1946. Lúc đó tôi 14 tuổi, em gái tôi – Ocy thì 12, và chị Darlene thì 16. Chúng tôi sống với mẹ và phải thường xuyên sống trong sự thiếu thốn. Cha tôi qua đời năm năm về trước, chẳng để lại gì cho mẹ tôi ngoài bảy đứa con đang tuổi đến trường.

ea
Vào khoảng năm 1946, hai chị lớn của tôi đi lấy chồng. Rồi hai người anh lớn cũng rời gia đình. Khoảng trước lễ Phục Sinh một tháng, ông mục sư của nhà thờ chúng tôi đã thông báo với Hội Thánh rằng sẽ có một buổi dâng hiến đặc biệt trong mùa lễ năm nay, và tất cả số tiền đó sẽ dùng để giúp một gia đình nghèo khó trong Hội Thánh. Ông kêu gọi mọi người hãy để dành và rộng lòng dâng hiến.
Sau lời kêu gọi của ông mục sư, chúng tôi về nhà và bàn bạc rất sôi nổi xem mình nên làm gì cho việc này. Chúng tôi quyết định sẽ mua năm mươi pao (pound) khoai tây để cả nhà ăn trong một tháng. Làm như vậy, chúng tôi có thể tiết kiệm được hai mươi đô-la trong tiền mua thực phẩm. Rồi chúng tôi còn quyết định là sẽ hạn chế tối đa việc sử dụng đèn điện trong nhà, cũng không nghe radio nữa, như vậy lại có thể để dành thêm một khoảng từ cái hóa đơn tiền điện. Chị Darlene thì cố gắng nhận thêm việc giúp việc nhà, dọn dẹp vườn… Còn hai đứa tôi thì nhận giữ trẻ cho mọi người bất cứ lúc nào có thể. Với mỗi mười lăm xen (cent), chúng tôi có thể mua đủ chỉ cotton để đan thành ba miếng lót bình trà và bán với giá một đô-la. Chúng tôi kiếm được hai mươi đô-la nữa trong công việc này. Tháng đó thật sự là một tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời chúng tôi.
Mỗi ngày chúng tôi đếm xem mình đã để dành được bao nhiêu tiền. Buổi tối, chúng tôi ngồi trong bóng tối và nói chuyện với nhau về gia đình nghèo khó kia, họ sẽ vui mừng như thế nào khi nhận được số tiền mà Hội Thánh giúp đỡ. Hội Thánh chúng tôi có khoảng tám mươi thành viên, chúng tôi nhẩm tính xem số tiền mà Hội Thánh sẽ giúp gia đình kia, có lẽ nó phải gấp hai mươi lần số tiền của chúng tôi.

ch
Trong lúc đó, mỗi sáng Chúa nhật, ông mục sư của chúng tôi đều nhắc nhở mọi người để dành cho việc dâng hiến sắp tới.
Đêm truớc lễ Phục Sinh, cả nhà chúng tôi rất háo hức trong lòng nên rất khó ngủ. Chúng tôi cũng chẳng quan tâm đến việc mình sẽ không có quần áo mới cho dịp lễ Phục Sinh năm nay; Chúng tôi đã có bảy mươi đô-la để dâng hiến. Cả nhà ai cũng sốt ruột chờ đến giờ đi nhóm. Vào sáng Chúa nhật, mưa như trút nước. Chúng tôi cũng không có một cây dù nào, và nhà thờ thì cách xa chỗ chúng tôi khoảng hơn một dặm, nhưng dường như điều đó chẳng có ý nghĩa gì với chúng tôi lúc này cả. Chị Darlene nhét một miếng giấy carton vô giày để che các lỗ thủng lại. Đi được một lúc, tấm giấy thấm nước và rách ra, thế là chân chị ấy ướt nhẹp.
Ở trong nhà thờ hôm đó, chúng tôi ngồi một cách rất hãnh diện. Tôi nghe một vài thiếu niên đang bàn luận về những bộ quần áo cũ của chúng tôi đang mặc. Tôi nhìn họ trong những bộ quần áo mới, và tôi vẫn cảm thấy mình giàu có.
Khi hộp tiền dâng được đưa đến, chúng tôi đang ngồi ở hàng ghế thứ hai trong nhà thờ. Mẹ tôi bỏ tờ mười đô-la vào hộp, và mỗi đứa chúng tôi thì bỏ tờ hai mươi đô-la.
Chúng tôi đã hát suốt trên đường từ nhà thờ về nhà. Buổi trưa hôm đó, mẹ tôi tạo một sự ngạc nhiên cho chúng tôi, bà mua một chục trứng và thế là chúng tôi luộc trứng Phục Sinh để ăn với khoai tây chiên! Vào lúc xế chiều, ông mục sư lái xe đến thăm chúng tôi. Mẹ ra mở cửa, nói chuyện với ông một lúc, và trở vào với một cái phong bì trên tay. Chúng tôi hỏi mẹ cái gì thế, nhưng mẹ chẳng nói tiếng nào. Khi mẹ tôi mở phong bì, một xấp tiền rơi ra: ba tờ hai mươi đô-la mới toanh, một tờ mười đô-la và mười bảy tờ một đô-la.
Mẹ tôi cất số tiền vào lại phong bì. Chúng tôi không nói tiếng nào, chỉ ngồi và nhìn xuống sàn nhà. Chúng tôi đã rơi từ cảm giác mình là triệu phú xuống thành người nghèo nhất. Những đứa trẻ chúng tôi đã có một đời sống quá hạnh phúc đến nỗi chúng tôi cảm thấy tội nghiệp cho những người không có mẹ và ba như chúng tôi, không có ngôi nhà với đầy đủ anh chị em và những đứa trẻ khác thường xuyên thăm viếng. Tôi biết rằng gia đình tôi không có nhiều thứ như những gia đình khác, nhưng thật tình tôi không bao giờ nghĩ rằng chúng tôi nghèo!
Chính ngày Phục Sinh hôm đó, tôi đã biết rằng chúng tôi là những người nghèo. Ông mục sư đã đem tiền đến tặng chúng tôi, vì thế chắc chắn chúng tôi phải là người nghèo rồi, tôi nghĩ. Tôi không thích mình là người nghèo! Tôi nhìn lại bộ quần áo đang mặc, rồi cởi đôi giày ra – và tôi cảm thấy xấu hổ – thậm chí tôi không muốn đi nhà thờ nữa. Mọi người có thể đều đã biết chúng tôi là người nghèo nhất Hội Thánh rồi!
Tôi nghĩ về việc đến trường. Tôi đang học lớp chín và luôn đứng đầu lớp học với hơn một trăm học sinh. Tôi tự hỏi không biết bọn trẻ trong trường có biết chúng tôi là người nghèo không? Tôi quyết định có thể mình sẽ nghỉ học bởi vì tôi đã học xong lớp tám. Lúc đó, nhà trường cho phép làm vậy.
Chúng tôi ngồi trong im lặng rất lâu. Rồi trời tối dần, và chúng tôi lên giường ngủ. Cả tuần đó, mấy đứa chúng tôi chỉ đi học rồi về nhà, và ai cũng ít nói hẳn đi. Cuối cùng, ngày thứ bảy đến, mẹ hỏi rằng chúng tôi muốn làm gì với số tiền đó? Những người nghèo làm gì với số tiền như thế? Chúng tôi chẳng biết nữa. Chúng tôi chẳng bao giờ nghĩ là mình nghèo cả.
Cả ba đứa chúng tôi đều không muốn đi nhà thờ vào Chúa nhật hôm đó, nhưng mẹ tôi bảo phải đi nhà thờ. Dù trời hôm đó nắng ấm áp, chúng tôi đi mà chẳng ai nói với ai câu nào. Thế rồi mẹ bắt đầu cất giọng hát, nhưng chẳng có ai hát chung theo cả, mà mẹ tôi cũng chỉ hát được có mỗi một câu.
Hôm đó có một vị giáo sĩ đến giảng ở nhà thờ chúng tôi. Ông kể rằng ở Châu Phi có nhiều nhà thờ đang được xây dựng bằng gạch, nhưng họ đang thiếu tiền để mua vật liệu cho mái nhà thờ. Ông nói rằng một trăm đô-la là số tiền đủ để làm một cái mái cho nhà thờ. Ông giáo sĩ nói thêm, “Chẳng lẽ chúng ta không thể hy sinh để giúp đỡ những người nghèo ở đó hay sao?” Chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười lần đầu tiên suốt một tuần qua.
Mẹ lấy ví tiền, rồi rút hết tiền trong cái phong bì ra. Mẹ chuyền cho chị Darlene, chị Darlene đưa cho tôi, và tôi đưa nó cho Ocy. Ocy bỏ vào trong hộp tiền dâng.

images
Và khi kiểm tra số tiền dâng, vị giáo sĩ thông báo rằng đã thu được “hơn một trăm đô-la một chút”. Và ông tỏ ra rất vui. Ông không mong đợi một số tiền lớn như vậy ở một nhà thờ nhỏ như nhà thờ của chúng tôi. Ông nói, “chắc hẳn trong nhà thờ quý vị phải có những người giàu có.” Câu nói bất ngờ đã đánh trúng vào sự mặc cảm của chúng tôi! Chúng tôi đã dâng tám mươi bảy đô-la trong số “hơn một trăm đô-la một chút” kia. Chúng tôi là mộ gia đình giàu có trong Hội Thánh! Có phải chính vị giáo sĩ kia đã chẳng nói thế là gì?
Từ ngày hôm ấy, tôi không bao giờ nghèo nữa.

Câu hỏi suy gẫm
Bạn đang giàu có hay nghèo nàn trong Chúa? Bạn nghĩ sao về cuộc sống hiện tại mà Chúa ban cho bạn?
Tinh thần đáp ứng của bạn như thế nào trước lời mời gọi làm một việc gì đó cho nhà Chúa?

Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
Giăng 12:26
“…nếu ai hầu việc ta, thì Cha ta ắt tôn quí người.”

Nguồn: VietBible   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn