Có một cô gái trẻ nọ vừa được chẩn đoán là mang một căn bệnh nan y và chỉ còn sống được ba tháng nữa mà thôi. Vì thế, cô gái chuẩn bị mọi thứ ” sẵn sàng” cho mình, cô liên lạc với ông mục sư và mời ông đến để bàn về những ước muốn sau cùng của mình. Cô nói với ông bài hát nào cô thích được hát trong tang lễ, đoạn Kinh Thánh nào sẽ được đọc, và cô sẽ được an táng như thế nào.
Mọi việc đã được bàn bạc rõ, và khi vị mục sư chuẩn bị ra về thì cô gái bất ngờ nhớ ra một điều rất quan trọng. “À, còn một điều này nữa,” cô gái nói giọng rất xúc động.
“Điều gì vậy?” Mục sư hỏi.
“Điều này rất quan trọng,” cô gái nói tiếp. “Tôi muốn được chôn cất với một cái nĩa trong tay phải.”
Vị mục sư đứng sững nhìn cô gái, ông không biết mình nên nói điều gì nữa.
“Điều đó kỳ cục lắm, phải không mục sư?” Cô gái trẻ hỏi.
“Vâng, thật tình thì cái yêu cầu này của cô làm tôi bối rối đấy.” Ông mục sư đáp.
Cô gái giải thích “Một lần nọ, bà nội tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện, và từ lúc đó trở đi, tôi cố gắng chuyển cái thông điệp này đến với những người tôi yêu mến và những người cần được nâng đỡ.
Bà nội tôi kể rằng trong suốt thời gian bà nhóm lại với Hội Thánh, trong những buổi thông công, cả Hội Thánh thường cùng ăn tối với nhau. Bà vẫn nhớ như in rằng khi các món ăn chính đã dùng xong và được dọn xuống, thì sẽ có một người đứng lên và nói “Xin mọi người giữ lại chiếc nĩa của mình.” Đó là lúc bà thích nhất, vì bà biết rằng sẽ có một món gì rất ngon chuẩn bị được dọn ra… Có thể đó là chiếc bánh sô-cô-la mềm hấp dẫn hoặc là chiếc bánh táo thơm phức. Sẽ là một món gì rất tuyệt vời và rất giá trị!
Vậy nên tôi chỉ muốn mọi người nhìn thấy tôi trong chiếc quan tài với cái nĩa trên tay, tôi muốn họ sẽ phải thắc mắc: “Chiếc nĩa kia để làm gì vậy?”. Và lúc đó, tôi muốn nhờ ông mục sư giải thích cho họ rằng, “Hãy giữ lại chiếc nĩa… vì điều tuyệt vời nhất vẫn chưa đến.”
Nước mắt vị mục sư tuôn ra vì cảm động, lòng đầy vui mừng. Ông ôm cô gái trẻ vào lòng và tạm biệt.
Ông mục sư biết rằng đây có thể là lần cuối cùng ông gặp cô gái trước khi cô qua đời. Nhưng ông cũng biết rằng cô gái trẻ đã có niềm tin vào sự sống đời đời mãnh liệt hơn cả chính ông, hơn cả những người gấp đôi tuổi đời với cô, những người gấp đôi kinh nghiệm sống và sự hiểu biết với cô. Vì cô BIẾT rõ có những điều tốt đẹp hơn đang đến trên đời sống mình.
Trong buổi lễ tang, mọi người đi vòng quanh quan tài để tạm biệt cô gái, họ thấy cô mặc chiếc váy rất đẹp và trên tay cô cầm một chiếc nĩa.
Hết người này đến người khác đi qua, ông mục sư đều nghe một câu hỏi, “Cô ấy cầm cái nĩa làm gì thế?”
Mỗi lần nghe câu hỏi, ông mục sư lại mỉm cười.
Và trong bài giảng, ông mục sư kể cho mọi người nghe về cuộc trò chuyện của mình với cô gái trước khi cô qua đời. Ông cũng giải thích với họ về chiếc nĩa và thông điệp mà cô gái muốn gửi đến mọi người.
Ông mục sư nói rằng bản thân ông không thể ngừng suy nghĩ về chiếc nĩa, và ông khuyên mời mọi người cũng hãy đừng quên nghĩ về nó.
Và ông đã đúng! Mọi người chẳng thể nào quên được!
Vì thế, nếu lần tới bạn dùng nĩa trong bữa ăn, hãy nhớ điều này: Điều tuyệt vời nhất của cuộc đời theo Chúa của chúng ta vẫn chưa đến!
Câu hỏi suy gẫm
Bạn có tin rằng thiên đàng thực sự hiện hữu hay không?
Mỗi ngày một câu Kinh Thánh
Giăng 14:2-3
“Ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đã đi, và sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó.”