1.
Sài Gòn đầu tháng mười vẫn còn những cơn mưa bất chợt, rồi sau đó mặt trời lại hiện ra như một cô gái dỗi hờn – sáng nắng chiều mưa. Đó là lúc Thu Huệ vui mừng xen lẫn một chút nôn nao làm thủ tục nhập học tại Trường Đại Học Khoa Học Tự Nhiên trong mùa tựu trường năm trước.
Ngày Thu Huệ nhận giấy báo trúng tuyển Đại Học cả nhà vui mừng khôn xiết, mẹ nói với bố:
-Vậy là nó sẽ lên Sài Gòn học, tui và ông rán cày để có tiền gởi cho nó.
Bố mẹ Thu Huệ có một chiếc ca-nô ba lốc máy chở hàng nông sản buôn bán trên chợ nổi Cái Răng. Ở vùng sông nước miền Tây này mọi người gọi họ là vợ chồng Năm Trái Cây. Họ nổi tiếng chịu thương chịu khó buôn bán ngược xuôi để nuôi con và cha mẹ già. Bố nghe như thế trả lời mẹ:
-Bà này nói lạ, chẳng lẽ mấy năm nay mình không rán cày sao?
-Mấy năm nay mình mới có rán một bây giờ phải rán gấp hai ông ạ.
Ngày Huệ lên đường về thành phố, nó ngơ ngác như một con nai vàng dẫm lên lá mùa Thu mà tâm hồn nghe rạo rực dưới mỗi bước chân đi. Xuống ở bến xe miền Tây, nó được xe trung chuyển của hãng Phương Trang đưa về Trường Đại Học. Những tòa nhà cao tầng ở khu trung tâm làm nó tròn xoe mắt. Đúng là thành phố ồn ào với “ngựạ xe như nước, áo quần như nêm”. Thu Huệ mặc chiếc quần Jean mới được chải cho bạc màu với chiếc áo sơ-mi vàng nhạt. Cô nữ sinh có làn da trắng, mái tóc ngắn phủ bờ vai, mũ lưỡi trai, kính cận trông rất xinh xắn đậm chất thiếu nữ miền Tây. Ca dao của vùng sông nước đã từng nhắc đến con gái Cần Thơ:
Phong Dinh có bến Ninh Kiều
Có dòng sông đẹp có nhiều giai nhân.
Giai nhân bến Ninh Kiều xuất hiện ở phòng tiếp nhận sinh viên mới, một nam sinh đang nhìn nàng với một ánh mắt “hình sự”, rồi một giọng nói vang lên bên trong nụ cười lém lỉnh:
-Xin chào tân sinh viên, tôi đến từ Tiền Giang ghi danh vào Khoa Toán, bạn học khoa nào?
-Tôi cũng ghi danh vào Khoa Toán.
Vậy là cùng miền Tây cả, Huệ nghĩ thầm anh chàng này có vẻ tinh nghịch quá. Nhìn cái mặt kênh kênh thế kia chắc là không coi ai ra gì, ấn tượng đầu tiên khó ưa thật.
Lớp Cử nhân Toán mà Thu Huệ theo học gồm bốn mươi tám sinh viên, nhưng chỉ có năm nữ sinh. Thu Huệ được các chàng trai bình chọn là hoa khôi của lớp. “Cô nàng đến từ miền Tây, rất xinh đẹp là bông hoa huệ của lớp mình, đứa nào cua được nàng thì bầu nó làm lớp trưởng”. Các nam sinh xôn xao bàn tán.
2.
Thu Huệ đã trải qua học kỳ một của năm thứ nhất. Trong học kỳ đó Quang Thành, chàng sinh viên quê ở Tiền Giang là một Cơ đốc nhân có vẻ như xích lại gần hơn với Thu Huệ. Chàng sinh viên này gởi tặng Tân Ước, truyền đạo đơn Huyền Nhiệm Đời Người cho cô bạn học. Một chiều thứ bảy kia Quang Thành mời Thu Huệ:
-Ngày mai chủ nhật, mời bạn đến dự buổi sinh hoạt với hội thánh chúng tôi?
-Chúng tôi, anh nói là chúng tôi. Vậy các anh gồm những ai?
-Chúng tôi là hội thánh khôi phục (Recovery Church), còn gọi là hội thánh của Đức Chúa Trời tại Sài Gòn.
-Nhưng tôi không có đạo, đến chỗ của anh không tiện.
-Ồ không thành vấn đề, bạn hãy đến để cảm nhận gia đình hội thánh như thế nào.
Thế là lần đầu tiên Thu Huệ đến trong một buổi nhóm sáng Chủ nhật của hội thánh. Không khí chung ở đó là chân thành, vui vẻ, ồn ào. Mọi người nói “Amen, Ôi Chúa Jesus” rất rập ràng sau mỗi câu xướng lên của người hướng dẫn. Thu Huệ hơi ngỡ ngàng vì chưa bao giờ thấy một hình thức thờ phượng như vậy trong một căn hộ chung cư mà Quang Thành gọi là sinh hoạt hội thánh.
Sau khi nhóm xong Huệ nói với Thành:
-Phương cách sinh hoạt tôn giáo của bạn lạ lẫm quá, mình cứ tưởng đến nơi nhóm họp phải trang nghiêm giống như trong nhà thờ. Ai ngờ khác quá…
Không riêng gì Quang Thành tìm mọi cách thu hẹp cự ly với Thu Huệ mà trong lớp cũng có nhiều nam sinh khác muốn kết bạn với cô nữ sinh xinh đẹp này. Trong số đó phải kể đến Tuấn Minh, Hoàng Hải và Anh Tuấn. Cả ba sinh viên này có một thỏa thuận ngầm là phải cạnh tranh sòng phẳng để “câu” cô bạn học cùng lớp.
Anh Tuấn là một tín hữu sinh hoạt ở nhà thờ Tin Lành trên đường Trần Hưng Đạo. Chàng sinh viên này cũng rất muốn mời Thu Huệ cùng đi nhóm tại nhà thờ với mình. Thu Huệ ngẫu nhiên trở nên một nữ sinh được chăm sóc bởi một số nam sinh cùng lớp. Đúng là con gái xinh đẹp có khác!
Hoàng Hải và Tuấn Minh đến từ miền Trung, cả hai chàng trai này đều hút thuốc lá và để tóc dài. Chính điều này đã làm cho họ bị mất điểm trong đôi mắt của Thu Huệ, vì cô nàng vốn không chịu được mùi khói thuốc. Xem ra cả hai khó có cơ hội đánh bại Quang Thành và Anh Tuấn trong “cuộc chiến tình yêu” này.
Gia đình của Thu Huệ không có đạo, từ bao đời nay chỉ thờ cúng ông bà giống như nhiều gia đình khác. Bây giờ Thu Huệ lên thành phố học tập trong một môi trường mới, cô nàng cũng muốn tìm hiểu những sinh hoạt khác nhau của các bạn bè trong lớp. Đời sinh viên xa nhà nếu có tham gia vào một câu lạc bộ nào đó thì có lẽ cuộc sống cũng bớt đơn điệu. Thu Huệ thầm nghĩ.
Anh Tuấn thuộc mẫu người khô khan, ít biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, trong tâm trí của anh thường ôm đồm những bài toán bên cạnh những sinh hoạt đời thường. Nhưng chàng trai này cũng thường suy nghĩ đến Thu Huệ, “nếu mình quen được bạn ấy thì hay quá”. Anh Tuấn thả hồn mơ mộng theo từng cơn gió nhẹ xao động những hàng cây sân trường mỗi khi nhìn thấy nàng sinh viên tha thướt đi qua.
Biết Thu Huệ là người chưa có đạo, Anh Tuấn đến nhà sách Khám Phá ở đường Phan Đăng Lưu tìm mua quyển “Người Việt Nam Với Đạo Tin Lành” của Dương Hữu Khiêm gởi tặng cô bạn học.
“Cũng là sách của Tin Lành?” Thu Huệ tự nói với chính mình, chỉ mới tuần trước Quang Thành gởi tặng Lời Thánh Phấn Hưng Buổi Sáng của Watman Nee. Vậy là trong ngôi trường này có hai chàng trai Cơ đốc theo đuổi mình. Chọn ai bây giờ, không thể chọn cả hai – bạn bè sẽ nói mình bắt cá hai tay. Minh Tú, cô bạn ngồi chung bàn đã từng nhắc nhở phải cảnh giác khi đi chơi bên ngoài với các bạn học khác phái đó sao. Trong lòng Thu Huệ thoáng lên những suy tư…
3.
Anh Tuấn thuyết phục mãi, cuối cùng Thu Huệ nhận lời đến nhà thờ Tin Lành trên đường Trần Hưng Đạo vào một chiều Chủ nhật trong buổi nhóm của Ban thanh niên. Sau phần hát các ca khúc thờ phượng và cầu nguyện, một người đàn ông trung niên đứng lên giảng luận Lời Chúa.
Thu Huệ chăm chú lắng nghe, đó là lần đầu tiên trong đời cô nữ sinh này được nghe câu chuyện Người Con Trai Hoang Đàng trong Lu-ca chương 15 được giảng luận một cách mạch lạc. Với chất giọng truyền cảm thầy truyền đạo đã chinh phục người nghe ngồi bên dưới. Trong số những người hiện diện cũng có sáu thân hữu được các bạn bè trong nhà thờ mời đến. Không khí và quang cảnh của phòng nhóm vừa trang nghiêm mà cũng vừa thân thiện làm cho Thu Huệ cảm thấy thích thú. “Nơi đây có vẻ giống thánh đường trong tâm trí của mình”. Cô nữ sinh thầm nghĩ.
Sau giờ nhóm mọi người được mời ở lại uống cà phê, nước giải khát và nhâm nhi các loại bánh kẹo. Anh Tuấn hỏi chuyện cô bạn học:
-Bạn thấy thế nào?
-Cám ơn Tuấn, mình thấy rất tốt khi nghe phần giảng luận Kinh Thánh chiều nay.
-Vậy để mình giới thiệu với Thu Huệ thầy truyền đạo Đặng Văn Thiên Ân, phụ trách công tác thanh niên sẽ giải thích thêm và mời bạn cầu nguyện tin Chúa.
Thu Huệ còn đang phân vân thì thầy truyền đạo đứng gần bên đã xen vào câu chuyện của họ:
-Hôm nay Anh Tuấn có bạn mới, tôi sẽ rất hân hạnh được làm quen với em. Tôi tên là Thiên Ân – quê ở Vĩnh Long.
-Ồ, vậy là quê thầy ở miền Tây, em cũng miền Tây nhà ở bến Ninh Kiều, thành phố Cần Thơ.
Thầy Thiên Ân nói chuyện thêm với Thu Huệ về Phúc Âm của Chúa Jesus Christ, và nữ sinh viên được Linh của Chúa cảm động nên bằng lòng cầu nguyện tin Chúa. Thật là một tin vui cho mọi người trong buổi nhóm, và khỏi phải nói Anh Tuấn vô cùng phấn khởi khi thấy điều này.
Tuần lễ sau đó Thu Huệ cho Anh Tuấn biết là thực ra khi nghe thầy truyền đạo giảng luận Kinh Thánh thì trong lòng cô đã muốn cầu nguyện tiếp nhận Chúa Jesus làm Cứu Chúa rồi chứ không cần chờ đợi đến giờ giải lao sau đó. Giờ đây trong lớp học đã có ba sinh viên là Cơ đốc nhân. Và có vẻ như Thu Huệ sẵn sàng đi nhóm thường xuyên ở nhà thờ Tin Lành – Quận 1 của thành phố. Những tuần lễ tiếp sau đó Thu Huệ đã học giáo lý và nhận thánh lễ báp-tem tại đây.
4.
Trong một lần đi chơi ngoài trời của lớp cử nhân Toán tại Khu du lịch Văn Thánh, ba sinh viên cơ đốc gặp nhau. Quang Thành lên tiếng:
-Hôm nay là một cơ hội tốt để chúng mình có thể trao đổi với nhau những vấn đề đời sống đức tin của sinh viên chúng ta.
-Bạn nói rất hay. Chúng ta sẽ trao đổi về vấn đề gì? Anh Tuấn hỏi.
Vì là “tân binh” so với những “cựu binh” trong làng Cơ đốc nên Thu Huệ chủ yếu ngồi lắng nghe hai người bạn học tán gẫu với nhau về chủ đề đời sống tâm linh. Quang Thành nhấn mạnh rằng chỉ có hội thánh Đức Chúa Trời – hàm ý hội thánh khôi phục mà anh đang tham gia là đúng Kinh Thánh, còn tất cả những giáo phái khác của Cơ đốc giáo đều sai trật từ trong căn bản của Lời Chúa. Theo lời Thành thì chỉ có hai người trên thế giới đáng được gọi là sứ đồ và giáo sư trong thời hiện đại là Watman Nee (Nghê Thác Thanh) và Witness Lee (Lý Thường Thụ). Còn những người khác không ai có thể sánh bằng.
Dĩ nhiên lập luận này của Quang Thành bị Anh Tuấn phản đối quyết liệt. Anh Tuấn cho rằng đã tới thế kỷ 21 rồi mà Thành vẫn còn bị mê hoặc bằng những tác phẩm của hai tác giả trên. Theo Anh Tuấn thì không có một hệ phái hay một tập thể Cơ đốc nào được đánh giá là số một hoặc là siêu đẳng vượt lên trên tất cả các tổ chức Cơ đốc khác. Hôm nay là thời kỳ trăm hoa đua nở, và trong vườn của Chúa không chỉ có một bông hoa. Các hội thánh thuộc nhiều hệ phái Cơ đốc cùng lớn lên, phát triển và cùng tồn tại cho tới ngày những người thuộc về thân thể Đấng Christ được Chúa cất lên trên không trung để gặp Ngài.
Hai chàng trai có hai quan điểm khác nhau, xem ra trong vấn đề này họ không tìm ra được tiếng nói chung. Cuối cùng Thu Huệ lên tiếng:
-Tôi là người mới so với các bạn, tôi không ủng hộ quan điểm của ai cả, tôi chỉ theo Lời Chúa và Đức Thánh Linh là Đấng đang nội trú bên trong tôi. Nhưng có vẻ như cả hai người đều cũng nói giống như tôi tức là các bạn đều theo Lời Chúa và theo sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh. Thế thì hãy để cho tôi chọn lựa một nơi thờ phượng mà phù hợp với nhận thức của tôi. Mỗi người đều có thể nhận được sự trưởng thành đức tin từ nơi mình được nuôi dưỡng. Tôi chọn nhà thờ Tin Lành để gắn bó trong sinh hoạt thuộc linh, nhưng tôi cũng tôn trọng yêu thương mọi anh chị em tín hữu từ các phòng nhóm khác của thành phố này. Chúng ta có lẽ nên học tập với nhau một điều căn bản, đó là tôn trọng sự khác biệt. Nhưng có một điều đáng mừng là chúng ta vẫn còn một mẫu số chung: Chúa Jesus Christ.
Câu chuyện của ba bạn sinh viên có vẻ giống truyện dài nhiều tập. Họ chỉ mới ở những tập đầu tiên. Còn những tập tiếp theo thì cũng mênh mông như “cánh đồng bất tận” ở miền Tây sông nước.
Thu Huệ đã tìm thấy cho mình một hướng đi. Nghỉ Hè năm nay trở về quê không biết điều gì đang chờ đợi cô nàng ở phía trước. ..
5.
Ngồi trên xe Phương Trang về Cần Thơ trong kỳ nghỉ Hè của năm thứ nhất, nhìn quang cảnh hai bên đường cao tốc Sài Gòn –Trung Lương khi xe lao qua vùn vụt Thu Huệ lan man suy nghĩ về những gì xảy ra trong năm đầu tiên ở trường Đại Học. Xe dừng lại nghỉ ở Trạm dừng chân Cái Bè hai mươi phút, Thu Huệ đến quày café mua một ly ngồi tán gẫu với các hành khách cùng quê. Chuyến xe đò chất lượng cao tiếp tục vượt hai cây cầu dây văng Mỹ Thuận và Cần Thơ về bến Ninh Kiều. Tây Đô đây rồi, lần này về quê Thu Huệ sẽ chuẩn bị thưa với bố mẹ câu chuyện đức tin của mình. Không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu biết mình tin Chúa? Trong lòng cô sinh viên không ngớt băn khoăn. Xuống ở bến xe, Thu Huệ được ta-xi trung chuyển của hãng xe đưa về nhà, bé My nhìn thấy chị la lớn:
-Các anh chị ơi, làng nước ơi chị Huệ về đây nè!
Bố mẹ còn ở trên chợ nổi Cái Răng buôn bán đến chiều tối mới về. Ở nhà chỉ có ba đứa em gồm hai trai một gái. Chúng nó nhìn Thu Huệ trong bộ cánh mới với cặp mắt tò mò và một chút ngạc nhiên:
-Chị Huệ từ Sài Gòn về đẹp thật, không giống hồi chị còn học lớp 12 ở đây. Cậu em lên tiếng.
-Ờ, thì hồi đó chị cũng đẹp mà!
-Gớm, chị này mèo khen mèo dài đuôi.
Các chị em cùng cười thoải mái, vui vẻ.
Sau bữa cơm tối Thu Huệ thưa chuyện với bố mẹ:
-Con đã tiếp nhận Chúa Jesus làm Cứu Chúa và tham gia sinh hoạt đạo tại nhà thờ Tin Lành. Sau khi tin Chúa con đã trải nghiệm sự bình an trong tâm hồn và một niềm vui trào dâng. Tại sao con tin Chúa? Con xin nói với bố mẹ những lý do sau đây…..Thu Huệ trình bày rõ ràng từng lý do, rồi cuối cùng kêu gọi bố mẹ tin nhận Chúa Jesus.
Thu Huệ nói xong, bố mẹ lặng yên, sau vài phút bố lên tiếng:
-Vậy là con theo đạo Tin Lành, cái này bố mẹ có muốn ngăn cản con cũng không được. Nhưng bố đã có ý rồi. Bố mẹ sẽ không theo đạo của con, bố mẹ chỉ theo truyền thống gia đình. Ông bà mình ngày xưa như thế nào bây giờ mình như thế ấy. Bỏ việc thờ cúng ông bà như những người theo Tin lành là bố không thể chấp nhận được. Thôi thì con cứ đi con đường của con, còn bố mẹ nhứt định không thể theo con được.
Không khí trong căn nhà bỗng trở nên ngột ngạt sau câu chuyện. Bố hoàn toàn thất vọng với cô con gái mà ông rất mực yêu thương. Còn mẹ thì im lặng nghĩ suy…. Thu Huệ cố giấu đi những giọt nước mắt chực chờ tuôn ra. Lạy Chúa Jesus con phải làm gì bây giờ? Thu Huệ dâng lên lời cầu nguyện từ trái tim nóng bỏng.
Có thể nào sau khi tin Chúa giữa mình và bố mẹ sẽ có sự cách biệt? Làm sao để tháo gỡ điều đó? Những câu hỏi chợt hiện ra trong tâm trí cô gái mười chín tuổi.
Mùa Hè rồi cũng qua, gạt đi những giọt nước mắt buồn, Thu Huệ chia tay bố mẹ và các em lên xe về lại khung trời Đại Học. “Chúa Jesus ôi, Ngài biết tình huống con đang đối diện, Ngài sẽ giải cứu con ra khỏi hoàn cảnh này – là hoàn cảnh mà bố mẹ và con chưa có sự cảm thông. Ngài biết lúc nào và bằng cách nào”. Thu Huệ dâng lên lời cầu nguyện và tiếp tục nghĩ suy: có lẽ mình sẽ thêm sự cầu thay cho linh hồn của bố mẹ và các em. Không dễ gì họ có thể nhanh chóng tiếp nhận Phúc Âm cứu rỗi, nhưng lời hứa của Chúa là khi một người tin cả nhà được cứu. Vì vậy hỡi Chúa của con, xin làm thành điều Ngài đã hứa trên cuộc đời con.
Về đến thành phố, trở lại phòng trọ trên đường Nguyễn Trãi, Thu Huệ mở Tân Ước, những lời dạy của Chúa Jesus hiện ra một cách tình cờ:
Chớ tưởng rằng ta đến để đem sự bình an cho thế gian. Ta đến không phải đem sự bình an, mà là đem gươm giáo. Ta đến để phân rẽ con trai với cha, con gái với mẹ, dâu với bà gia; và người ta sẽ có kẻ thù nghịch, là người nhà mình. Ai yêu cha mẹ hơn ta thì không đáng cho ta; ai yêu con trai hay là con gái hơn ta thì cũng không đáng cho ta; ai không vác cây thập tự mình mà theo ta, thì cũng chẳng đáng cho ta. Ai gìn giữ sự sống mình, thì sẽ mất; còn ai vì cớ ta mất sự sống mình, thì sẽ tìm lại được. (Ma-thi-ơ 10: 34-39).
Có thể nào, giữa mình và bố mẹ sẽ phân ly trong đời sống tinh thần? Đoạn Kinh Thánh này sẽ ứng nghiệm trong cuộc đời mình sao? Lạy Chúa Jesus xin cứu những người thân yêu trong gia đình của con. Con không muốn sự cứu rỗi chỉ cho riêng mình nhưng cũng cho bố mẹ và các em nữa. Chúa Jesus ơi, Ngài chắc thấu hiểu hoàn cảnh của con. Thu Huệ miên man suy nghĩ.
Niên học mới 2014 bắt đầu và những thử thách đang còn ở phía trước. “Bất luận điều gì xảy ra thì Chúa Jesus luôn là sự chọn lựa, nguồn sống và hy vọng của con”. Cô nữ sinh cầu nguyện.
TƯỜNG VI