Sandra bước chầm chậm, cô đi trong cơn gió lạnh của tháng 11, hướng đến cửa hàng bán hoa.
Cuộc đời cô xưa nay vốn êm ả như cơn gió mùa xuân. Nhưng rồi vào lúc cô mang thai đứa con thứ hai được bốn tháng, thì một tai nạn xe cướp đi tất cả những êm ả ấy.
Trong tuần lễ Tạ ơn này, đúng ra cô đã hạ sinh một cậu con trai. Sandra rất đau buồn vì sự mất mát này. Mà vậy cũng chưa hết, công ty của chồng cô lại đang trên đà phá sản. Rồi cô em gái định đến thăm cô trong dịp lễ này lại vừa gọi đến thông báo cô ấy không thể đến được.
Một cô bạn của Sandra đã làm cô tức điên lên khi chia sẻ rằng những điều đau buồn cô đang gánh chịu là chương trình, là đường lối Chúa trên đời sống Sandra, để cô có thể trưởng thành hơn, và có thể cảm thông với những nỗi đau của người khác. “Cô ta thật chẳng hiểu tí gì về cảm giác của mình,” Sandra nghĩ.
Lễ Tạ ơn? Tạ ơn Chúa về cái gì chứ? Cô thầm nghĩ. Cảm tạ về anh tài xế bất cẩn nọ, đã lái chiếc xe tải tông vào sau xe cô hay sao? Hay là cảm tạ về cái túi đệm hơi trong xe đã cứu cô thoát chết nhưng lại lấy mất đứa con trong bụng cô?
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho chị ạ?” Người bán hoa nói làm cô giật cả mình.
“Tôi… tôi cần một bó hoa cho…” Sandra ngập ngừng nói.
“Cho lễ Tạ ơn phải không? Chị muốn hoa thật đẹp, hay bình thường? Hay chị muốn một kiểu hoa tôi gọi là “Đặc biệt cho lễ tạ ơn” mà khách hàng của tôi rất yêu thích?” Người bán hoa gợi ý. “Tôi bảo đảm rằng loài hoa biết kể chuyện đấy,” cô ta nói tiếp. “Hay chị muốn tìm cái gì mang ý nghĩa “biết ơn” cho mùa lễ năm nay?””
“Không hẳn vậy!” Sandra buột miệng. “Trong khoảng năm tháng trở lại đây, những gì tồi tệ nhất có thể xảy ra thì đã xảy ra với tôi cả.”
Sandra hối hận vì mình lỡ miệng nói ra suy nghĩ đó. Nhưng cô bị bất ngờ khi người bán hoa bình thản trả lời, “Tôi có một kiểu hoa hoàn toàn phù hợp cho cô đây.”
Vừa lúc đó, cái chuông nhỏ nơi cửa kêu đính đoong; người bán hoa nói, “Xin chào Barbara… Hoa của bà đặt đã sẵn sàng rồi đây.” Rồi cô ta nhẹ nhàng xin lỗi Sandra để đi vào trong, sau đó cô nhanh chóng xuất hiện trở lại, cầm trên tay một bó gồm cỏ dại màu xanh, những cái nơ, và những thân hoa hồng đầy gai. Ở dưới thân cây được bó lại cẩn thận, nhưng đặc biệt là “bó hoa” này chẳng hề có một bông hoa nào.
“Bà có muốn để vào hộp không?” Người bán hoa hỏi.
Sandra nhìn xem thử người khách hàng trả lời ra sao. Đây có phải chuyện đùa không? Ai lại muốn mua một bó toàn thân cây hoa hồng trơ trọi như thế! Nàng chờ cho người mua hoa cười ồ lên, nhưng bà ta chẳng cười gì cả.
“Vâng, nhờ cô bỏ vào hộp dùm,” Barbara trả lời với một nụ cười biết ơn. “Chắc cô nghĩ sau ba năm từ khi tôi có bó hoa đặc biệt này, tôi không quá xúc động về ý nghĩa của nó nữa, nhưng thật ra tôi vẫn có thể cảm giác nó rất rõ ràng… tất cả trở lại thật rõ ràng,” bà ta vừa nói vừa để tay lên ngực. Và rồi bà đi khỏi với “bó hoa đặc biệt” của mình.
“Ừmm..,” Sandra ngập ngừng, “người khách của chị vừa rồi… ừmm… vừa đi ra với một bó… không có hoa gì cả!”
“À, vâng, tôi đã cắt hết hoa đi. Đó chính là một bó “đặc biệt cho lễ cảm tạ.” Tôi gọi đó là “bó gai tạ ơn.”
“Ồ, thật à, chị đừng bảo là có người lại chịu trả tiền để mua bó gai ấy chứ!” Sandra kêu lên.
“Barbara đã đến đây với tâm trạng rất giống chị bây giờ,” người bán hoa giải thích. “Bà ấy nghĩ rằng mình chẳng có gì nhiều để tạ ơn cả. Bà mất người cha vì bệnh ung thư, công việc làm ăn của gia đình thất bại, cậu con trai thì rơi vào nghiện ngập hút chích, và chính bà ta phải đối diện với một cuộc giải phẫu lớn.”
“Cùng năm đó, chồng tôi qua đời,” cô ta tiếp tục nói, ” và đó là lần đầu tiên trong đời tôi đã trải qua mùa lễ một mình. Tôi không có con cái, không có chồng, không có gia đình bên cạnh, và nợ nần chồng chất nên tôi chẳng thể đi du lịch ở đâu được cả.”
“Rồi lúc đó chị làm gì?” Sandra hỏi lại.
“Tôi đã học để có thể tạ ơn về những chiếc gai,” người bán hoa trả lời nhẹ nhàng. “Tôi luôn luôn tạ ơn Chúa về mọi điều tốt Ngài làm trên đời sống tôi, và chẳng bao giờ phải thắc mắc về những điều tốt đến trong cuộc đời mình. Nhưng khi những điều tệ hại xảy ra, tôi luôn luôn hỏi tại sao! Phải mất nhiều thời gian để tôi học biết rằng, những lúc mờ mịt trong cuộc sống rất quan trọng. Chị biết không, Kinh Thánh nói rằng Chúa luôn an ủi chúng ta khi chúng ta buồn phiền, đau đớn, và từ sự an ủi của Ngài, chúng ta học để biết an ủi, nâng đỡ người khác.”
Sandra nhớ đây cũng chính là điều cô bạn gái đã cố gắng giải thích cho mình. “Tôi nghĩ sự thật là tôi không muốn sự an ủi. Tôi mất đứa con và tôi đã giận dữ với Chúa.”
Bỗng một người khách bước vào tiệm, một người đàn ông bị hói. “Chào Phil!” Người chủ tiệm nói to với ông ta.
“Vợ tôi bảo tôi đến lấy món “Đặc biệt cho lễ tạ ơn” của chúng tôi… 12 thân gai dài nhé!” Phil cười khi người bán hoa đưa cho ông bó thân cây gai được gói đẹp đẽ lấy từ tủ lạnh.
“Cái này cho vợ ông à?” Sandra nghi ngờ hỏi. “Phiền ông cho tôi hỏi, tại sao bà nhà lại thích bó thân cây toàn gai thế này thế?”
“Ồ, chẳng phiền gì cả.. Tôi vui khi nghe chị hỏi điều này,” Phil trả lời. “Hai năm trước đây, tôi và vợ gần li dị đến nơi. Sau tuổi bốn mươi, chúng tôi thật sự sống trong tình trạng tồi tệ, nhưng trong tình yêu và sự dẫn dắt của Chúa, chúng tôi giải quyết dần dần những nan đề. Chúa cứu hôn nhân của chúng tôi. Jenny, cô chủ tiệm hoa đây, kể cho tôi nghe rằng cô ấy giữ một chậu toàn thân gai hoa hồng để nhắc nhở cô về điều cô ấy học trong những giai đoạn “chông gai”, và điều đó nhắc nhở tôi. Tôi đem về nhà một vài thân gai ấy. Vợ chồng tôi quyết định dán nhãn lên những thân gai ấy từng nan đề cụ thể trong cuộc sống mình, và cảm tạ về những điều học được từ những nan đề ấy.”
Khi Phil trả tiền cho cô chủ tiệm, ông nói với Sandra, “Bó hoa đặc biệt ấy rất có ý nghĩa, tôi giới thiệu nó với chị đấy!”
“Tôi chẳng biết liệu tôi có thể cảm tạ Chúa về những cái gai trong cuộc sống mình không nữa,” Sandra nói. “Nó quá sức… mới mẻ!”
“Vâng,” người bán hoa trả lời cẩn thận, “theo kinh nghiệm của riêng tôi, những cái gai nhọn làm cho hoa hồng thêm quý giá và đặc biệt. Chúng ta coi trọng ý muốn Chúa trong những lúc nguy khó hơn là những lúc bằng an. Hãy nhớ rằng, Chúa Jesus đã đội chiếc mão bằng gai để rồi chúng ta có thể nhận biết được tình yêu vô đối của Ngài. Đừng nên khó chịu với những chiếc gai.”
Nước mắt lăn dài trên má Sandra. Lần đầu tiên từ khi tai nạn xảy ra, cô cảm thấy như được cởi bỏ khỏi những gánh nặng nề trong lòng. “Tôi cũng sẽ mua mười hai thân cây gai đó nữa,” cuối cùng cô cố gắng nói trong nghẹn ngào.
“Tôi cũng đã mong cô sẽ chọn chúng,” cô chủ tiệm hoa nói nhẹ nhàng. ” Tôi sẽ bó chúng rất nhanh thôi.”
“Cám ơn chị. Tôi phải nợ chị gì đây?”
“Không cần gì cả. Chỉ cần một lời hứa rằng, chị sẽ để Chúa chữa lành vết thương lòng mình. Bó hoa của năm đầu tiên luôn luôn đặc biệt.” Người bán hoa mỉm cười và đưa một tấm thiệp cho Sandra. “Tôi đính kèm vào bó hoa của chị một tấm thiệp, có thể là chị sẽ thích đọc nó đấy.”
Tấm thiệp ghi rằng: “Lạy Chúa, con chưa bao giờ cảm tạ Ngài về những cái gai trong cuộc sống mình. Con đã tạ ơn Chúa cả ngàn lần về những hoa hồng Chúa ban, nhưng chưa từng tạ ơn Ngài về những cái gai. Xin hãy dạy con về sự vinh quang trong những khó khăn mà con phải mang; xin dạy con biết giá trị của những chông gai trong cuộc đời con. Xin Chúa hãy dạy con biết đến gần Ngài trên con đường khốn khó. Xin Chúa chỉ cho con thấy, sau làn nước mắt, màu sắc của chiếc cầu vồng sẽ sáng rực rỡ hơn.”
Hãy ngợi khen Chúa về những hoa hồng Ngài ban cho; và hãy cảm tạ Ngài về những chiếc gai trong cuộc đời.
–
Suy gẫm
Những ngày cuối năm, chúng ta thường nhìn lại để suy gẫm về năm cũ, xem những thành bại, những vui buồn của cuộc sống mình. Bạn đã có được những điều gì để tạ ơn Chúa?
Đối diện với hoàn cảnh khó khăn, những thất bại đến với cuộc sống mình, bạn có thể dâng lời tạ ơn Chúa không?
Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
Thi 103:2-4
2 Hỡi linh hồn ta, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va, Chớ quên các ân huệ của Ngài.
3 Ấy là Ngài tha thứ các tội ác ngươi, Chữa lành mọi bịnh tật ngươi,
4 Cứu chuộc mạng sống ngươi khỏi chốn hư nát, Lấy sự nhơn từ và sự thương xót mà làm mão triều đội cho ngươi.