Từ lúc đó, Phi-lát kiếm cách để tha Ngài; nhưng dân Giu-đa kêu lên rằng: Ví bằng quan tha người nầy, thì quan không phải là trung thần của Sê-sa; vì hễ ai tự xưng là vua, ấy là xướng lên nghịch cùng Sê-sa vậy!
Giăng 19:12
Bôn-xơ Phi-lát, tổng đốc của đế quốc La-mã tại xứ Giu-đê, được nhắc đến năm mươi lăm lần trong Kinh Thánh Tân Ước. Tên của ông cũng được hàng triệu Cơ Đốc Nhân khắp thế giới nhắc đến khi họ tuyên xưng đức tin qua bài Tín Điều Các Sứ Đồ: “Ngài chịu thương khó dưới tay Bôn-xơ Phi-lát.” Đế quốc La-mã nổi tiếng với nghệ thuật chiến tranh, tài tổ chức và quản trị, chính vì thế các quan cai quản của họ biết cách phải chơi trò chơi chính trị như thế nào. Người ta nói rằng, một chính khách thì suy nghĩ cho thế hệ tiếp theo, nhưng một chính trị gia thì quan tâm đến cuộc tranh cử sắp tới. Phi-lát lo lắng đến Phi-lát, nghĩa là thuận theo ý người Do Thái và giữ chức vị của mình.
Được các lãnh đạo Do Thái Giáo khuyến khích, đám đông hô hoán những lời vu khống chống lại Đức Chúa Giê-su. Họ nói cùng Phi-lát rằng Đức Chúa Giê-su là một người làm việc ác, một người khuấy động dân chúng (Giăng 18:30; Lu-ca 23:1-5). Tuy nhiên Đức Chúa Giê-su không bao giờ can thiệp vào chính trị, thậm chí khi bị kẻ thù gài bẫy bằng những câu hỏi cắc cớ về việc nộp thuế cho Sê-sa, Đức Chúa Giê-su đáp lời khiến họ phải nín lặng. Họ nói với Phi-lát rằng Đức Chúa Giê-su là Con Đức Chúa Trời, một lời cáo buộc khiến vị quan tổng quản sửng sốt, tuy nhiên ông chẳng thể đưa ra một hành động nào. Tôn giáo không phải là lĩnh vực của Phi-lát. Cuối cùng, các lãnh đạo tôn giáo cũng đã châm vào đúng chỗ huyệt: “Hắn tự xưng mình là vua! Chúng tôi không có vua nào khác ngoài Sê-sa!” Chính trị chính là lĩnh vực của Phi-lát, và ông đang run sợ trước đám đông đầy giận dữ thách thức tài lãnh đạo của mình. Họ nói rằng: “Nếu quan tha Giê-su người Na-xa-rét, thì quan không phải là trung thần của Sê-sa!”
Quan tổng quản đã đưa ra một quyết định sai lầm. Phi-lát biết rằng các lãnh đạo Do Thái Giáo đố kỵ với sự nổi tiếng, năng quyền và những lời dạy khôn ngoan của Đức Chúa Giê-su (Ma-thi-ơ 27:18). Phi-lát tìm cách hợp pháp để giải phóng Đức Chúa Giê-su, nhưng vô ích. Khi biết Đức Chúa Giê-su đến từ Ga-li-lê, Phi-lát đưa Ngài đến Vua Hê-rốt, tuy nhiên Hê-rốt đã trả Đức Chúa Giê-su về lại Phi-lát. Hê-rốt là một chính trị gia gian xảo hành động vì lợi ích của mình. Tuy nhiên, bạn không thể để người khác thay bạn quyết định về Đức Chúa Giê-su. Chỉ bạn mới có thể trả lời câu hỏi quan trọng nhất trong cuộc sống: “Vậy, còn Jêsus gọi là Christ, thì ta sẽ xử thế nào?” (c. 22). Phi-lát là một người hai lòng và không kiên định trong con đường mình (Gia-cơ 4:8). Ông muốn làm hài lòng người Do Thái và cũng không muốn khiến cho hoàng đế giận dữ và phật ý. Người có hai lòng cũng là người nói hai lời (1 Ti-mô-thê 3:8), họ vấp phải sai phạm này đến sai phạm khác (1 Các vua 18:21). Họ cũng là người đi hai hàng và không thật lòng vâng phục để có thể đặt Đức Chúa Giê-su lên trên hết mọi điều (Cô-lô-se 1:18). Người tin Chúa là bạn hữu của Đức Chúa Giê-su Christ (Giăng 15:13-15) và họ vui lòng để Chúa làm chủ mọi việc.
Đức Chúa Giê-su nói lời tuyên xưng cách mạnh mẽ. Phao-lô viết rằng: “Đức Chúa Jêsus Christ là Đấng làm chứng tốt nơi Bôn-xơ Phi-lát” (1 Ti-mô-thê 6:13). Phao-lô khích lệ Ti-mô-thê trở nên một Cơ Đốc Nhân can đảm và không lo sợ những người chưa tin sẽ nói hoặc phản ứng ra sao. Lãnh đạo I-sơ-ra-ên đã khước từ và đóng đinh chính Đấng Mê-si của họ trên thập tự giá (Công vụ 3:13; 4:27), nhưng Đức Chúa Giê-su dùng chính sự đau khổ của Ngài để làm chứng cho lẽ thật. Phi-e-rơ truyền cho Cơ Đốc Nhân phải noi theo tấm gương của Đức Chúa Giê-su (1 Phi-e-rơ 4:12-19). Nếu Đức Chúa Giê-su là bạn, chúng ta sẽ đứng về phía Ngài dù đám đông có thể la lên giận dữ. Phi-lát muốn làm bạn với Ti-bê-ri-út Sê-sa và cả đám đông Do Thái, thế nên ông phải trả giá cho sự lựa chọn của mình. Vua muôn vua chính là bạn của chúng ta!
Ví thử các ngươi làm theo điều ta dạy, thì các ngươi là bạn hữu ta.
Giăng 15:14
admin