Phải chăng một trong những thuộc tính của Đức Chúa Trời nổi bật hơn những thuộc tính khác?
Các nhà thần học tranh luận để biết tình yêu của Đức Chúa Trời hay sự thánh khiết của Ngài là thuộc tính lớn nhất hay nổi bật nhất của Ngài. Phần lớn, tôi thấy các thuộc tính của Chúa giống như các mặt của một viên kim cương quý giá. Mỗi mặt phản chiếu và hiển thị ánh sáng tỏa ra từ viên đá quý. Viên kim cương cần từng mặt để thể hiện đầy đủ độ sáng của nó. Cả tình yêu của Đức Chúa Trời và sự thánh khiết của Ngài đều là những thuộc tính cơ bản của Đức Chúa Trời, và sẽ là sai lầm nếu nhấn mạnh điều này hơn điều kia.
Tuy nhiên, có một thuộc tính hàng đầu trong danh sách những điều mà Đức Chúa Trời bày tỏ chính Ngài trong sự tự mặc khải với Môi-se (Xuất Ê-díp-tô ký 34:6-7). Điều đầu tiên ai đó nói về bản thân họ thường khá quan trọng. Đây có thể là trường hợp của Chúa. Tôi tin rằng điều quan trọng là thuộc tính đầu tiên mà Đức Chúa Trời đề cập đến với Môi-se là lòng trắc ẩn của Ngài. “Ngài đi ngang qua mặt người, hô rằng: Giê-hô-va! Giê-hô-va! Là Đức Chúa Trời nhân từ, thương xót, chậm giận, đầy dẫy ân huệ và thành thực” (34:6). Vì được đề cập đầu tiên trong sự tự mặc khải của Đức Chúa Trời, nên “lòng trắc ẩn” có thể là thuộc tính cá nhân ưu việt của Đức Chúa Trời. Như đã lưu ý trước đó, từ “lòng trắc ẩn” dựa trên tiếng Do Thái có nghĩa là “dạ con”. Giống như một người mẹ yêu thương, Đức Chúa Trời có lòng quan tâm trắc ẩn đối với dân sự của Ngài.
Mặt khác, khi Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên hát một bài hát kỷ niệm chiến thắng của họ trước người Ai Cập, họ chúc tụng rằng Đức Chúa Trời là “uy nghi trong quyền năng” và “uy nghi trong sự thánh khiết” (15:6, 11). Vậy, có khả năng một trong những thuộc tính này là nổi bật nhất không? Tozer tin rằng sự thánh khiết là thuộc tính chính yếu của Đức Chúa Trời. Ông viết, “Vì Ngài là thánh, tất cả các thuộc tính của Ngài đều là thánh; nghĩa là, bất cứ điều gì chúng ta nghĩ là thuộc về Chúa phải được coi là thánh.” Liệu tình yêu của Đức Chúa Trời có quan trọng hơn các thuộc tính khác của Ngài hay không? Liệu tình yêu của Đức Chúa Trời có quan trọng hơn các thuộc tính khác của Ngài hay không có thể bị đem ra bàn cãi. Nhưng sự nổi bật trong mô tả của Đức Chúa Trời về chính Ngài và điều đó dường như là nền tảng cho mối quan hệ của chúng ta với Ngài. (Để nghiên cứu thêm, hãy xem chương 5, “Sự tự mặc khải của Đức Chúa Trời.”)
Phải chăng Đức Chúa Trời tìm cách bày tỏ vinh quang của Ngài thông qua sự đau khổ của con người là điều sai trật?
Khi Chúa Giê-su hay tin La-xa-rơ bị bệnh và sắp chết, Ngài nói cùng các môn đồ rằng, “Bịnh nầy không đến chết đâu, nhưng vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, hầu cho Con Đức Chúa Trời bởi đó được sáng danh” (Giăng 11:4). Một số người đã tự hỏi liệu Đức Chúa Trời tìm cách tôn cao danh Ngài thông qua sự đau khổ của con người phải chăng là điều tự phụ và sai trái. Nhưng làm sao có thể đúng khi Đức Chúa Trời tự tôn vinh Ngài trong khi Kinh Thánh không khuyến khích việc tự tôn vinh mình là một điều kiêu ngạo (Thi thiên 115:1; 1 Cô-rinh-tô 1:27-29; 10:31; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 2:6)?
Sự vinh hiển của Đức Chúa Trời được Kinh Thánh đề cập đến danh cao quý của Ngài như được biết đến và hiển thị qua các thuộc tính của Ngài. Đức Chúa Trời được tôn vinh khi danh Ngài được tôn cao trước mặt người khác qua hành động của những người vâng phục. Chúa Giê-su Christ đã tôn vinh Đức Chúa Trời là Cha qua đời sống vâng phục và làm trọn công việc Ngài (Giăng 17:4). Người tin Chúa cũng có thể bày tỏ sự lớn lao và ân điển của Đức Chúa Trời (1 Cô-rinh-tô 10:31).
Là Đấng Tạo Hóa của vũ trụ hữu hình và muôn vật trong đó, việc Đức Chúa Trời tìm cách bày tỏ danh vinh hiển Ngài là điều thích đáng (Thi thiên 29:1; 96:8). Là Đức Chúa Trời, Ngài xứng đáng với sự bày tỏ này. Khi tìm cách tôn vinh chính Ngài, Đức Chúa Trời đang tìm kiếm những gì thuộc về Ngài một cách chính đáng mà không thuộc về ai khác. Ngài phán: “Ta là Đức Giê-hô-va: ấy là danh ta. Ta chẳng nhường sự vinh hiển ta cho một đấng nào khác, cũng không nhường sự tôn trọng ta cho những tượng chạm” (Ê-sai 42:8).
Mặt khác, tự tôn vinh mình là một hình thức kiêu ngạo làm giảm bớt sự tôn vinh của Đức Chúa Trời. Điều này là ích kỷ và kiêu ngạo, bởi vì chúng ta làm nên sự gì. Nhưng ấy là sự ban cho bởi ân điển Đức Chúa Trời (1 Cô-rinh-tô 1:4; 4:7; 2 Cô-rinh-tô 9:11; Ê-phê-sô 1:3).
admin