Chiếc ghế trống
Vào một ngày nọ, cô con gái của một ông lão đến gặp vị mục sư và mời ông ta đến cầu nguyện cho người cha của cô ta. Khi ông mục sư đến nhà, ông thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, đầu được kê trên hai chiếc gối và kế bên giường ông ta là chiếc ghế trống. Vị mục sư nghĩ rằng chắc có lẽ ông biết trước sự viếng thăm của mình, nên hỏi “Tôi nghĩ chắc ông biết tôi sẽ đến thăm ông hôm nay phải không?”
“Không, ông là ai vậy?” ông lão trả lời.
“Tôi là người phụ tá mới cho mục sư tại Hội Thánh nhà,” vị mục sư trả lời, “Tôi thấy chiếc ghế trống ông để đây, nên cứ nghĩ rằng ông biết tôi sẽ đến thăm ông.”
“Ồ, chiếc ghế này à,” ông lão vẫn nằm trên giường trả lời, “ông có thể làm ơn đóng cửa phòng lại giùm tôi được không?”
Mặc dù cảm thấy bối rối trước lời đề nghị của ông lão, nhưng ông mục sư vẫn khép cửa lại.
“Tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe về việc này, kể cả đứa con gái của tôi” Ông lão nói “Thật tình, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ biết phải cầu nguyện như thế nào. Ở nhà thờ, tôi đã thường nghe vị mục sư nói rất nhiều về sự cầu nguyện, nhưng chưa bao giờ tôi hiểu nó như thế nào cả.”
“Dần dần, tôi cảm thấy chán nản khi phải cầu nguyện,” ông lão kể tiếp, “cho đến một ngày cách đây khoảng bốn năm, một người bạn thân nhất của tôi bảo tôi rằng, “Joe, cầu nguyện đơn giản chỉ là một cuộc trò chuyện với Chúa. Tôi đề nghị như vầy: anh ngồi trên một chiếc ghế, đặt một chiếc ghế trước mặt và tin rằng Chúa Jesus đang ngồi đối diện ở đó và nghe anh trò chuyện. Đừng sợ hãi gì cả, vì Chúa đã hứa là “ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế” (Mat 28:20). Anh cứ thử trò chuyện với Chúa, đơn giản như cách mà anh và tôi đang nói chuyện với nhau như vầy.
“Thế là tôi đã thử làm theo cách anh bạn tôi đã chỉ, và tôi rất thích. Tôi đã thường cầu nguyện nhiều giờ mỗi ngày. Nhưng tôi phải cẩn thận. Nếu con gái tôi phát hiện tôi đang nói chuyện với một chiếc ghế trống, nó sẽ hoảng sợ, hoặc là sẽ đem gửi tôi vào nhà dưỡng lão ngay thôi.”
Ông mục sư rất cảm động về câu chuyện và khuyến khích ông lão tiếp tục bước đi trong niềm tin của mình. Sau đó mục sư cầu nguyện cho ông và trở về nhà thờ.
Hai ngày hôm sau, cô con gái của ông lão gọi điện báo cho vị mục sư biết rằng cha của cô ta đã qua đời vào buổi trưa hôm đó.
“Ông ra đi bình an không?” ông mục sư hỏi.
“Vâng, khi tôi chuẩn bị rời khỏi nhà lúc khoảng hai giờ chiều, ba tôi gọi tôi đến bên giường của ông, kể cho tôi nghe một câu chuyện vui cũ rích rồi, và hôn lên má tôi. Khi tôi trở về từ cửa hàng, tôi phát hiện ra rằng ba tôi đã qua đời. Nhưng có một điều rất lạ, thật là khó hiểu. Hình như trước khi qua đời, ba tôi cố gắng tựa đầu mình và yên nghỉ trên chiếc ghế bên cạnh giường.”
Ông mục sư rất xúc động. Ông lão với niềm tin rất đơn sơ đã sống trong sự tương giao rất mật thiết với Chúa. Và khi ông lìa đời, ông đã tin chắc mình được tựa đầu vào Chúa để nghỉ yên.
Câu hỏi suy gẫm
+ Bạn có dành thời gian tương giao với Chúa mỗi ngày không?
+ Bạn có tìm được sự ngọt ngào trong lúc tương giao, trò chuyện với Chúa không?
–
Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
Rom. 8:26
Cũng một lẽ ấy, Đức Thánh Linh giúp cho sự yếu đuối chúng ta. Vì chúng ta chẳng biết sự mình phải xin đặng cầu nguyện cho xứng đáng; nhưng chính Đức Thánh Linh lấy sự thở than không thể nói ra được mà cầu khẩn thay cho chúng ta.
admin