Tên cô là Thompson. Khi cô đứng trước cửa lớp trong ngày đầu của niên học, cô đã nói dối với các học sinh của mình một điều. Cũng như tất cả các giáo viên khác, cô nhìn tất cả các học sinh và nói rằng cô yêu chúng đồng đều như nhau. Nhưng điều đó đã không xảy ra hoàn toàn đúng, bởi ngồi ở hàng ghế đầu là cậu bé có cái tên Teddy Stoddard.
Cô Thompson đã nhìn thấy Teddy từ năm trước, và chú ý rằng nó chẳng gần gũi và hoà đồng với các bạn, rằng quần áo nó lúc nào cũng xộc xệch, và mỗi khi cô nhìn thấy nó thì nghĩ nó cần phải đi tắm rửa sạch sẽ. Teddy có vẻ như không được vui vẻ. Những điều đó làm cho cô Thompson thật sự có hứng để phê vào tờ bài kiểm của Teddy một dấu X đỏ đậm, theo sau đó là một chữ “Kém” to tướng ở đầu trang giấy.
Ở trường cô Thompson dạy có một quy định là, các giáo viên chủ nhiệm phải đọc lại học bạ của tất cả học sinh trong lớp. Và khi cô đọc, cô đã cố ý xếp học bạ của Teddy để đọc cuối cùng.
Tuy nhiên, cô rất bất ngờ khi đọc học bạ của cậu bé. Giáo viên lớp một của cậu viết rằng, “Teddy là một cậu bé sáng dạ và vui vẻ. Cậu biết sắp xếp công việc rất gọn gàng và rất ngoan ngoãn… Cậu là niềm vui cho những người chung quanh.” Cô giáo lớp hai viết, “Teddy là học sinh xuất sắc, được các bạn trong lớp yêu mến, nhưng cậu bé đang gặp phải vấn đề lớn vì mẹ cậu đang ở trong giai đoạn cuối của một căn bệnh nan y, và cuộc sống ở nhà đang phải đối diện nhiều khó khăn.” Cô giáo lớp ba phê rằng, “Cái chết của mẹ là một nặng nề cho cậu bé. Cậu đã cố gắng rất nhiều, nhưng người cha dường như không quan tâm nhiều đến cậu, và nếu tình trạng này tiếp tục sẽ ảnh hưởng lớn đến cậu bé.”
Cô giáo lớp bốn của Teddy thi viết, “Teddy sống thu mình với bạn bè, và không tỏ ra thích thú với chuyện học hành. Cậu không có nhiều bạn bè và thỉnh thoảng lại ngủ gục trong lớp.”
Bấy giờ, cô Thompson nhận ra được vấn đề, cô cảm thấy xấu hổ với chính mình và cầu nguyện xin Chúa tha thứ cho những suy nghĩ hời hợt trước kia. Cô cầu xin Chúa hướng dẫn mình cách nào để giúp cậu học trò nhỏ Teddy.
Rồi đến dịp lễ Giáng sinh, cô Thompson còn cảm thấy tệ hại hơn khi mà tất cả học trò đều đem những món quà thật xinh xắn đến tặng cô, trừ ra quà của Teddy. Cậu bé gói quà thật vụng về trong một tờ giấy màu nâu mà người ta dùng để gói rau quả. Cô giáo Thompson cố gắng lấy can đảm để mở gói quà trước toàn thể học sinh của mình. Một vài đứa trẻ bật cười khúc khích khi cô lấy ra một chiếc vòng đá giả kim cương đã rớt mất mấy hột đá, và một chai nước hoa chỉ còn lại một phần tư chai. Nhưng cô Thompson làm bọn học sinh im bặt khi cô khen chiếc vòng đẹp quá, rồi cô đeo vòng vào tay, sau đó cô còn xịt một chút nước hoa lên cổ tay nữa.
Cuối buổi học hôm đó, Teddy Stoddard ở lại trường thêm một chút, cậu đến nói với cô giáo, “Cô Thompson, hôm nay cô có mùi giống y như mẹ con trước kia vậy.” Sau khi bọn trẻ đi về hết, cô Thompson khóc cả tiếng sau đó. Và chính cái ngày đó, cô không còn “dạy đọc”, “dạy viết” hay “dạy toán” nữa. Thay vào đó, cô bắt đầu “dạy học” một cách thật sự. Cô Thompson cũng quan tâm đặc biệt đến Teddy. Khi cô cùng học với cậu bé, dường như đầu óc cậu sống động lại như xưa. Cô càng khuyến khích bao nhiêu, Tedy càng hưởng ứng lại bấy nhiêu.
Cuối năm học đó, Teddy trở thành học trò giỏi nhất lớp, và mặc dù cô giáo Thompson đã nói rằng cô yêu tất cả học sinh như nhau, cô vẫn yêu Teddy hơn cả.
Một năm sau, cô tìm thấy một mảnh giấy dưới cửa nhà mình, Teddy nói rằng cô là cô giáo tuyệt vời nhất mà cậu có trong cả cuộc đời mình.
Sáu năm trôi qua cho đến khi cô lại nhận được mẩu tin từ Teddy. Cậu viết rằng cậu đã học xong trung học, cậu đứng thứ ba trong lớp, và cô vẫn là cô giáo tuyệt vời nhất từ trước đến nay trong đời cậu.
Sau đó bốn năm, cô lại nhận một mẫu tin khác từ Teddy, nói rằng trong lúc cuộc sống khó khăn hơn trước, cậu vẫn ráng trụ lại trường, và sắp tới sẽ tốt nghiệp đại học với bằng thủ khoa. Cậu quả quyết rằng cô Thompson vẫn là cô giáo tuyệt nhất và là người cậu yêu mến nhất từ trước đến giờ.
Và bốn năm nữa trôi qua … Một lá thư khác lại đến. Lần này Teddy giải thích rằng sau khi lấy được bằng cử nhân, cậu đã quyết định đi xa thêm một chút. Lá thư nói rằng cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời nhất của Teddy. Nhưng bây giờ, tên của cậu dài hơn trước một chút – và chữ ký trong lá thư là Tiến sĩ Teddy.
Câu chuyện chưa kết thúc ở đây. Bạn thấy đó, một lá thư khác lại xuất hiện. Teddy nói rằng cậu đã gặp người con gái này và dự định sẽ kết hôn với cô ta. Cậu giải thích rằng vì cha cậu đã qua đời mấy năm trước, cậu không biết cô Thompson có vui lòng ngồi ở vị trí là mẹ của chú rể trong nhà thờ vào lễ cưới của cậu hay không?
Đương nhiên là cô Thompson đồng ý. Và thử đoán xem? Cô giáo đã đeo chiếc vòng đá cũ kỹ kia, với nhiều hạt đá đã rơi mất. Cô cũng dùng loại nước hoa để Teddy nhớ rằng mẹ mình đã dùng trong dịp lễ Giáng sinh năm xưa. Họ ôm lấy nhau rất xúc động, và tiến sĩ Stoddard nói thầm vào tai cô giáo, “Cám ơn cô Thompson đã tin tưởng con. Cám ơn cô rất nhiều vì đã cho con cảm giác mình quan trọng và cho con thấy con có khả năng thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.”
Cô Thompson xúc động, và trong nước mắt cô trả lời, “Teddy, con đã sai rồi! Con chính là người đã làm thay đổi suy nghĩ của cô, và Chúa là Đấng đã giúp sức, hướng dẫn để cô có thể thay đổi. Cô đã không biết phải dạy học thế nào cho đến khi gặp con.”
🙂
Cô-lô-se 3:23
Cô-lô-se 3:23
Hễ làm việc gì, hãy hết lòng mà làm, như làm cho Chúa, chớ không phải làm cho người ta.
🙂
Nghề giáo được xem là một nghề cao cả và đáng tôn trọng, bởi đây chính là nghề gieo trồng nhân cách và kiến thức cho con trẻ. Trong xã hội ngày nay, nghề giáo lại càng có tầm quan trọng hơn, khi mà phẩm chất đạo đức của xã hội đang trên đà xuống dốc kinh khủng.
As she stood in front of her 5th grade class on the very first day of school, she told the children an untruth. Like most teachers, she looked at her students and said that she loved them all the same. However, that was impossible, because there in the front row, slumped in his seat, was a little boy named Teddy Stoddard.
Mrs. Thompson had watched Teddy the year before and noticed that he did not play well with the other children, that his clothes were messy and that he constantly needed a bath. In addition, Teddy could be unpleasant.
It got to the point where Mrs. Thompson would actually take delight in marking his papers with a broad red pen, making bold X’s and then putting a big “F” at the top of his papers.
At the school where Mrs. Thompson taught, she was required to review each child’s past records and she put Teddy’s off until last. However, when she reviewed his file, she was in for a surprise.
Teddy’s first grade teacher wrote, “Teddy is a bright child with a ready laugh. He does his work neatly and has good manners… he is a joy to be around..”
His second grade teacher wrote, “Teddy is an excellent student, well liked by his classmates, but he is troubled because his mother has a terminal illness and life at home must be a struggle.”
His third grade teacher wrote, “His mother’s death has been hard on him. He tries to do his best, but his father doesn’t show much interest and his home life will soon affect him if some steps aren’t taken.”
Teddy’s fourth grade teacher wrote, “Teddy is withdrawn and doesn’t show much interest in school. He doesn’t have many friends and he sometimes sleeps in class.”
By now, Mrs. Thompson realized the problem and she was ashamed of herself. She felt even worse when her students brought her Christmas presents, wrapped in beautiful ribbons and bright paper, except for Teddy’s. His present was clumsily wrapped in the heavy, brown paper That he got from a grocery bag Mrs. Thompson took pains to open it in the middle of the other presents. Some of the children started to laugh when she found a rhinestone bracelet with some of the stones missing, and a bottle that was one-quarter full of perfume.. But she stifled the children’s laughter when she exclaimed how pretty the bracelet was, putting it on, and dabbing some of the perfume on her wrist. Teddy Stoddard stayed after school that day just long enough to say, “Mrs. Thompson, today you smelled just like my Mom used to.” After the children left, she cried for at least an hour.
On that very day, she quit teaching reading, writing and arithmetic. Instead, she began to teach children. Mrs. Thompson paid particular attention to Teddy. As she worked with him, his mind seemed to come alive. The more she encouraged him, the faster he responded. By the end of the year, Teddy had become one of the smartest children in the class and, despite her lie that she would love all the children the same, Teddy became one of her “teacher’s pets..”
A year later, she found a note under her door, from Teddy, telling* her that she was still the best teacher he ever had in his whole life.
Six years went by before she got another note from Teddy. He then wrote that he had finished high school, third in his class, and she was still the best teacher he ever had in life.
Four years after that, she got another letter, saying that while things had been tough at times, he’d stayed in school, had stuck with it, and would soon graduate from college with the highest of honors. He assured Mrs. Thompson that she was still the best and favorite teacher he had ever had in his whole life.
Then four more years passed and yet another letter came. This time he explained that after he got his bachelor’s degree, he decided to go a little further. The letter explained that she was still the best and favorite teacher he ever had. But now his name was a little longer…. The letter was signed, Theodore F. Stoddard, MD.
The story does not end there. You see, there was yet another letter that spring. Teddy said he had met this girl and was going to be married. He explained that his father had died a couple of years ago and he was wondering if Mrs. Thompson might agree to sit at the wedding in the place that was usually reserved for the mother of the groom.
Of course, Mrs. Thompson did. And guess what? She wore that bracelet, the one with several rhinestones missing. Moreover, she made sure she was wearing the perfume that Teddy remembered his mother wearing on their last Christmas together.
They hugged each other, and Dr. Stoddard whispered in Mrs. Thompson’s ear, “Thank you Mrs. Thompson for* believing in me. Thank you so much for making me feel important and showing me that I could make a difference.”
Mrs. Thompson, with tears in her eyes, whispered back. She said, “Teddy, you have it all wrong. You were the one who taught me that I could make a difference. I didn’t know how to teach until I met you.”
(For you that don’t know, Teddy Stoddard is the Dr. at Iowa Methodist Hospital in Des Moines that has the Stoddard Cancer Wing.)
Warm someone’s heart today. . . pass this along. I love this story so very much, I cry every time I read it. Just try to make a difference in someone’s life today? tomorrow? Just “do it”.