Mà phải làm nên mới trong tâm chí mình, và mặc lấy người mới, tức là người đã được dựng nên giống như Đức Chúa Trời, trong sự công bình và thánh sạch của lẽ thật (Ê-phê-sô 4:23-24).
Hồi ông Vũ Thành An chưa làm phó tế, ông soạn bài hát Em Đến Thăm Anh Đêm 30 (phổ thơ của Nguyễn Đình Toàn), để ca ngợi tình yêu. Mùa Xuân luôn mặc định là mùa của yêu đương. Tết là khởi đầu và là đỉnh điểm của mùa Xuân, mùa yêu thương.
Em đến thăm anh đêm ba mươi,
Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi,
Anh nói với người phu quét đường,
Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em.
… Sao giao thừa xanh trong đôi mắt ngoan,
Trời đang Tết hay lòng mình đang Tết
🙂
Trời đang Tết hay lòng mình đang Tết? Ngày nào cũng là ngày của trời đất; cũng có nắng có mưa, có sáng có tối, có bình minh và có hoàng hôn. Vậy, Tết không phải bởi thời gian, bởi mùa màng, bởi thời tiết, mà bởi lòng người. Chúng ta đón Tết bằng tâm trạng. Tết vui vì tâm trạng của chúng ta háo hức, nôn nao, mong chờ, chào đón.
Hôm nay là đêm 30, đêm Trừ Tịch. Đêm cuối cùng của năm cũ. Trời rất tối. Đêm 30 là thời khắc giao thừa giữa năm cũ chuyển sang năm mới. Tất cả các dân tộc đón Tết cổ truyền giống như Việt Nam đều trân trọng giây phút giao thừa; ông bà mình nói tống cựu nghinh tân, tiễn năm cũ đón năm mới. Muốn đón cái mới phải tiễn cái cũ đi.
Ý niệm nghinh tân rất hay trong văn hóa phương Đông.
Tôi nhớ đến ông Augustine (354-430), người Souk Ahras, Algeria, Bắc Phi. Gia đình ông thuộc tầng lớp thượng lưu, danh giá; là người Bắc Phi nhưng được giáo dục bằng tiếng Latin, học cái khôn, cái thông tuệ của người La Mã. Không những Algeri, mà cả Bắc Phi; không những Bắc Phi mà cả Công Giáo La Mã đều hãnh diện về ông.
Ông nổi tiếng tới độ, các thành phố ở Mỹ đều có tên đường mang tên ông. Ông viết nhiều cuốn sách tới giờ hãy còn nhiều người đọc, The City of God (Thành của Đức Chúa Trời), On Christian Doctrine, Confessions. Nhiều nhà cải chánh coi ông là cha đẻ của nền thần học cải chánh Tin Lành sau nầy.
Trước khi trở lại với Chúa, Augustine là một công tử ăn chơi trác táng. Ông có tài nhưng tật của ông lớn hơn. Những cuộc vui chơi, rượu chè, ca hát, cờ bạc, gái đẹp diễn ra thâu đêm suốt sáng, hết ngày nầy sang ngày khác. Chẳng ai can gián được ông. Cha ông là người ngoại giáo, trên gường bệnh, trước khi tắt hơi mới tin Chúa.
Mẹ ông là người ngoan đạo. Bà âm thầm chịu đựng đứa con hư, hằng đêm khóc xin Chúa thay đổi ông. Đời của Augustine là những đêm dài không có ngày. Mỗi ngày của ông đều là đêm 30, tối mù. Một người bạn trao cho ông cuốn Kinh Thánh và nói, khi nào không còn gì để vui thì đọc. Bạn đừng tưởng niềm vui trần gian, niềm vui thể xác luôn kéo dài bất tận.
Người ham thích hưởng thụ thì xem trần thế là cuộc vui, sống để thỏa mãn cái ham muốn của xác thịt. Với họ, thể xác chứa linh hồn; nhưng Đức Chúa Trời tạo ra linh hồn đặt vào thể xác. Mắt Chúa đã thấy thể chất vô hình của tôi; Số ngày định cho tôi, Đã biên vào sổ Chúa trước khi chưa có một ngày trong các ngày ấy (Thi Thiên 139:16). Xác thịt chết về bụi đất, linh hồn thì tồn tại đời đời.
Chơi miết, Augustine cũng chán. Ông chán thật sự. Ông nhớ lời người bạn, lấy Kinh Thánh ra đọc. Đây là đoạn Kinh Thánh làm ông bừng tỉnh:
Đêm đã khuya, ngày gần đến; vậy chúng ta hãy lột bỏ những việc tối tăm mà mặc lấy áo giáp sáng láng. Hãy bước đi cách hẳn hoi như giữa ban ngày. Chớ nộp mình vào sự quá độ và say sưa, buông tuồng và bậy bạ, rầy rà và ghen ghét; nhưng hãy mặc lấy Đức Chúa Giê-su Christ, chớ chăm nôm về xác thịt mà làm cho phỉ lòng dục nó (Rô-ma 13:12-14).
Giữa khuya ông bị Chúa Thánh Linh dựng dậy. Chúa phán tỏ tường với ông. Ông nói Ngài viết Kinh Thánh cho ông. Cả một cuộc đời ông đã ở trong bóng tối như đêm 30; ngập lặn trong vui thú, tội lỗi. Ông như người thừa. Chẳng lẽ, chúng ta có mặt trên đời chỉ vậy thôi sao? Ông quyết định tuyệt giao với bè bạn, rượu chè, ca hát, gái đẹp.
Ngày xưa chơi bao nhiêu, giờ ông chuyên tâm đọc Kinh Thánh bấy nhiêu. Ngày xưa vui với xác thịt, giờ ông vui với Lời Chúa. Ông lột bỏ việc tối tăm, ông mặc lấy áo giáp sáng láng. Ông không sống trong đêm 30 nữa, ông sống trong ngày Tết của mùa Xuân. Ông không nộp mình vào rượu chè nữa, ông nộp mình cho Cứu Chúa Giê-su. Ông tống cái cũ đi, ông đón cái mới vào.
Muốn chứa rượu mới phải đổ rượu cũ. Muốn đón năm mới phải tiễn năm cũ. Muốn đón Cứu Chúa phải xua đuổi ma quỉ, tà linh. Muốn có một đời sống mới: bình an, phước hạnh, đắc thắng, phải dọn sạch lòng mình, để Cứu Chúa ngự vào, biến đổi, dẫn dắt chúng ta. Phao-lô dạy: Mà phải làm nên mới trong tâm chí mình, và mặc lấy người mới, tức là người đã được dựng nên giống như Đức Chúa Trời, trong sự công bình và thánh sạch của lẽ thật (Ê-phê-sô 4:23-24).
Năm mới sẽ chẳng bao giờ là mới nếu chúng ta không có những quyết định dứt khoát. Loại bỏ những gì ô uế, chào đón sự công bình, thánh sạch, chân lý. Đức Chúa Trời là công bình. Lời Chúa là chân lý. Phao-lô kinh nghiệm điều nầy. Augustine kinh nghiệm điều nầy. Calvin kinh nghiệm điều nầy. Martin Luther kinh nghiệm điều nầy. Hàng tỷ người qua bao thế hệ kinh nghiệm điều nầy.
Bạn ơi, Chúa đến thăm chúng ta trong đêm 30, còn đêm nào vui cho bằng đêm 30. Hãy nói với người phu quét đường, xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu Chúa. Trời đang Tết vì lòng mình đang Tết. Đón Chúa vào lòng, biến đổi cuộc đời mình, để mỗi ngày là một ngày vui, mỗi ngày đều là ngày Tết.
Cầu xin Chúa ban cho bạn và gia đình một mùa Xuân tràn đầy ơn Chúa: sum họp, ấm áp, an hòa!
Facebook Nhịp Cầu Tình Thương