Chủ Nhật , 22 Tháng Mười Hai 2024
Home / Thư chủ nhiệm / KINH THÁNH KHÔNG CHẤP NHẬN THUYẾT LUÂN HỒI

KINH THÁNH KHÔNG CHẤP NHẬN THUYẾT LUÂN HỒI

Tôi luôn quan tâm đến số phận của đời sống và linh hồn người Việt. Tôi thường tự hỏi tại sao sau hàng trăm năm Tin Lành đã truyền đến Việt Nam nhưng cho đến nay, số người Việt tiếp nhận Chúa vẫn là thiểu số. Tôi đã tìm thấy một trong những lý do là vì người Việt đã bị nhiễm thuyết luân hồi chuyển kiếp của Ấn độ Giáo và Phật Giáo trải qua nhiều đời, họ tin đó là sự thật và họ khước từ tin mừng của lẽ thật Cơ-đốc Giáo.
Nếu một người tin thuyết luân hồi thì người đó không thể tin và không thể nhờ Trời như Kinh Thánh dạy.
Tôi nghĩ chỉ có chân lý mới giải thoát người Việt chúng ta. Kinh Thánh là chân lý. Chúa Giê-su là chân lý. Người Việt sẽ nghĩ lại khi họ nghiêm túc đọc lời Chúa dạy và quan sát sự thật xem trái biết cây. Hãy thử suy nghĩ Kinh Thánh và Chúa Cứu Thế Giê-su đã đem lại gì cho các nước Tây Phương và sự biến đổi thần kỳ trong đời sống của tất cả những người tiếp nhận Phúc Âm.
LOÀI NGƯỜI DO CHÚA SÁNG TẠO, KHÔNG PHẢI VĨNH CỮU
Kinh Thánh là lời linh cảm của Đức Chúa Trời, có thẩm quyền thiêng liêng từ trời trên từng trang sách thánh. Theo Kinh Thánh loài người được Chúa sáng tạo (Sáng thế 1:27). Chỉ có Đức Chúa Trời mới vĩnh cửu (1 Tim 6:16); mọi vật khác đều do Chúa dựng nên (Giăng 1:3, Col 1:15-16). Mọi vật hiện hữu đều do Chúa dựng nên từ chỗ không không. Giống như A-đam và Ê-va do Chúa dựng nên và mọi người sau họ cũng vậy. Mọi người đều bắt đầu từ lúc thụ thai (Thi 51:5; Mat 1:20). Trước lúc thụ thai con người không có gì thực hữu. Chính vì đó, không thể có chuyện đầu thai, không thể có chuyện luân hồi. Một linh hồn không thể có cái gọi là tiền kiếp hay tiền thực hữu.
NGƯỜI ĐÃ CHẾT KHÔNG THỂ NHẬP VÀO NGƯỜI KHÁC
Khi một người chết thì linh hồn người đó bước vào thế giới tâm linh, nơi họ chờ đợi được sống lại cùng với thân xác của mình. Kinh Thánh không có chỗ nào nói đến việc linh hồn người chết nhập vào một thân thể khác.
MỘT NGƯỜI SỐNG LẠI THÌ GỌI LÀ PHỤC SINH CHỨ KHÔNG GỌI LÀ LUÂN HỒI
Thuyết luân hồi tin rằng sau khi chết linh hồn nhập vào một thân xác khác. Kinh Thánh có nói đến sự sống lại khi thân xác được phục sinh với thân thể đó để sống đời đời. Thuyết luân hồi nói đến việc linh hồn nhập vào thân thể nhiều lần, nhiều kiếp cho đến khi linh hồn thoát ra khỏi thể xác. Sự phục sinh nói đến tình trạng toàn hảo khi cả thân thể và linh hồn một người vui hưởng sự tốt lành của Đức Chúa Trời. Thuyết luân hồi nói đến việc được thoát khỏi thể xác, còn sự phục sinh nói đến sự được cứu trong thể xác.
Phục sinh Luân hồi
Xảy ra chỉ một lần Xảy ra nhiều lần
Vào cùng một thân xác Vào các thân xác khác
Vào trong một thân thể bất tử Vào một thân thể bình thường
Một tình trạng toàn hảo Một tình trạng bất toàn
Được cứu rỗi trong thân thể Được cứu rỗi khỏi thân thể
Tình trạng chung cuộc Một tình trạng trung gian
Một phần thưởng Một hình phạt
LOÀI NGƯỜI CHỈ CHẾT MỘT LẦN
Theo Kinh Thánh. Loài người sẽ chết một lần và chịu phán xét (Hêb 9:27). Chúng ta được sanh một lần, sống một lần và chết một lần. Theo thuyết luân hồi, chúng ta sống nhiều lần, sanh và tái sanh nhiều lần, lặp đi lặp lại. Đây là sự khác nhau giữa Ấn Giáo và Phật Giáo so với Cơ-đốc giáo.
SỰ PHÁN XÉT CHỐNG LẠI THUYẾT LUÂN HỒI
Loài người sống một lần và chết một lần và sự phán xét cũng là chung thẩm, lần cuối. Lúc đó loài người được cứu đời đời hay bị định tội đời đời. Không còn hy vọng gì ở sự luân hồi. Chúng ta sẽ được sống lại với chính thân thể chúng ta.
CHÚA GIÊ-SU TỪ KHƯỚC THUYẾT LUÂN HỒI
Khi được hỏi về một người bị mù từ lúc sanh ra có phải do tội của anh hay cha mẹ của anh ta, Chúa Giê-su đã trả lời, “Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người” (Giăng 9:3). Chúa Giê-su cũng nói đến trường hợp những người bị chết bất đắc kỳ tử không nhất thiết là do tội lỗi của họ (Lu-ca 13: 4-5).
THUYẾT LUÂN HỒI TRÁI VỚI TÍN LÝ ÂN ĐIỂN
Thuyết luân hồi lập căn cứ trên thuyết nghiệp báo (karma), một luật không có ngoại lệ. Theo đó tội lỗi không có sự tha thứ, nếu người có tội không trả được đời nầy thì phải trả đời sau.
Tin Lành của đạo Trời cho biết chúng ta có thể được Chúa tha tội. Chúa Giê-su đã tha tội cho kẻ thù đã đóng đinh Ngài. Chúng ta thường cầu nguyện xin Cha tha tội cho con. Cơ-đốc nhân phải tha thứ như Chúa đã tha thứ (Col 3:13). Thuyết luân hồi hoàn toàn không cần thiết khi chúng ta biết rõ ân điển của Chúa. Sự cứu rỗi là một món quà, chúng ta nhận được bởi đức tin. Thay vì cố sức làm để tạo công đức với Chúa, chúng ta được Chúa ban cho ân điển, khi tin Chúa chúng ta sẽ được tuyên bố là công chính, là vô tội, là trắng án. Sự công chính của Đức Chúa Trời đã được thoả mãn khi Chúa Giê-su đã mang án phạt thế cho tội lỗi của toàn nhân loại.
Ơn tha thứ của Đức Chúa Trời trái với thuyết luân hồi. Loài người không cần thuyết luân hồi. Loài người cần hy vọng chỉ có trong Chúa Cứu Thế Giê-su. Chúng tôi đang giới thiệu một tin lành hy vọng.
Mục Sư Nguyễn Văn Huệ
Soạn theo Norman L. Geisler, Systematic Theology, Minesota: Bethany House, 2011, 1570-1572.
Hình ảnh có thể có: cây, thực vật, cỏ, cầu, bầu trời, ngoài trời, thiên nhiên và nước

Admin:  trong khi niềm tin của Cơ đốc nhân đặt trên nền tảng Kinh Thánh thì  các nhóm người sau đây tin vào thuyết luân hồi: Phật Giáo, Ấn Độ giáo, Phong trào New Age ở Mỹ  và một số người khác.

https://huongdionline.com/2018/05/21/thuyet-luan-hoi/

Người theo thuyết luân hồi gặp một số vấn đề nan giải.

  1. Thứ nhất, thuyết luân hồi không được chứng minh là thật. Không có bằng chứng nào tỏ ra sự sống con người bắt đầu trước khi thụ thai. Các nhà khoa học chứng tỏ rằng sự sống bắt đầu khi tinh trùng người cha nhập vào cái trứng của người mẹ. Người theo thuyết luân hồi cố gắng chứng minh lý thuyết của mình bằng cách chỉ ra rằng có người đã nhớ lại tiền kiếp của mình. Người Tin Lành không tin những tin tức đó là thật.
  2. Thứ hai, sự luân hồi ngăn cản lòng thương xót. Người theo thuyết luân hồi tin rằng tình trạng hiện nay của một người, như giàu nghèo, mạnh yếu, tật nguyền đói khổ … là hậu quả trực tiếp do kiếp trước của người đó. Người ta không nên can dự vào. Hãy để người đó trả nợ của mình đã làm trong kiếp trước. Ngay khi người đó trả được nợ là người đó tiến lên được bậc cao hơn. Mỗi người phải tự nỗ lực để cứu rỗi mình. Không ai bên ngoài cứu được mình cả.
  3. Thứ ba, nếu thuyết luân hồi là đúng thì loài người hoàn toàn vô vọng. Tội lỗi con người càng ngày càng tăng chứ không giảm bớt. Loài người biết mình bất toàn. Không một người nào nhờ tu luyện mà thoát khỏi án phạt, quyền lực và sự hiện diện của tội lỗi. Không ai biết chắc mình phải làm lành đến mức nào mới được giải thoát. Bảo một người què hãy tự đứng dậy đi là việc bất năng. Bảo một người chết hãy tự cứu sống mình là điều tuyệt vọng.
  4. Thứ tư, theo lý luận thông thường, nếu có luân hồi, tại sao không ai nhớ đến kiếp trước của mình. Nếu không nhớ kiếp trước của mình đã làm điều gì sai quấy thì làm sao mà tu sửa.
  5. Cuối cùng, luân hồi chỉ là một lý thuyết tôn giáo. Không ai thực sự tin và sống với thuyết luân hồi trong thực tế. Những dân tộc tin tưởng thuyết luân hồi hơn hai mươi thế kỷ qua đã chẳng hưởng được một đời sống khá hơn các dân tộc khác chút nào. Thực tế là ngược lại. Nếu luân hồi để thoát khỏi kiếp người mà có hiệu quả thì dân số những nước theo thuyết luân hồi phải giảm thiểu càng ngày càng hơn mới đúng. Thực tế là khác hẳn.

Kinh Thánh khẳng định: “Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét” (Hê-bơ-rơ 9:27). Câu nầy khẳng định hai sự kiện: 1. Mỗi người phải chết một lần. 2. Mỗi người sẽ được Đức Chúa Trời phán xét . Đây là sự thật. Sự thật sẽ giải thoát chúng ta. Loài người chỉ có cơ hội trên đời nầy và không có cơ hội nào để sửa đổi gì sau khi chết. Phải giải quyết mọi việc khi ta còn sống. Phải tin cậy công lao cứu rỗi của Chúa Giê-su để được cứu rỗi linh hồn. Phải đón nhận ơn cứu rỗi của Chúa để khỏi bị phán xét.

Một người anh em Công Giáo Việt Nam đang sống tại Mỹ đã làm chứng với tôi câu chuyện thật như sau: “Tôi có một người anh họ, trước theo đạo Phật , sau anh  đã về đạo Chúa. Tôi hỏi anh tại sao anh theo đạo Chúa. Anh cho biết như sau:

“Bởi mình không biết đạo Phật đúng hay đạo Chúa đúng. Nhưng theo lẽ khôn ngoan buộc mình phải theo đạo Chúa cho chắc ăn. Bởi đạo Chúa dạy người ta chỉ sống trên đời này có một lần. Nếu đúng thế, không theo đạo Chúa, nghĩa là không sống “đúng nghĩa làm người” thì sẽ bị phạt đời đời trong hỏa ngục. Nếu ngược lại đạo Phật đúng, không theo Phật kiếp này, sẽ còn kiếp sau, kiếp sau nữa… Nhưng nếu đạo Chúa đúng mà không theo… ôi thôi, mất mát đời đời, không lấy gì chuộc lại được. Nên nếu theo đạo Chúa, lợi, thì lợi vô cùng, lợi đời đời; còn nếu có thiệt; giả sử đạo Chúa sai, đạo Phật  đúng, mà mình theo đạo Chúa, thì chỉ chậm có mấy năm, không vào niết bàn sớm mà thôi. Nhưng ai ham vào niết bàn sớm, mà ai “ham” vào sớm là chưa diệt dục xong. Đó là lý do mình đã bỏ Phật, theo Chúa.”

Sống hy vọng hay sống vô vọng, tùy nhận định và quyết đinh của bạn hôm nay.

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn