Chủ Nhật , 22 Tháng Mười Hai 2024
Home / Trang Chủ / Con Người Là Phương Cách Của Chúa

Con Người Là Phương Cách Của Chúa

 

Tất cả môn đồ của Đức Chúa Giê-su Christ

Mọi Cơ đốc nhân đều có thể làm được việc này. Bạn không cần phải có nhiều kỹ năng cũng không cần phải có những khả năng đặc biệt mới có thể khiến người khác trở nên môn đồ của Chúa. Bạn không cần phải là một mục sư thành công, cũng không cần phải là một lãnh đạo có ân tứ mới có thể tạo môn đồ. Bạn không cần phải là một người truyền đạt vĩ đại hoặc một nhà lý luận đổi mới để có thể tạo môn đồ. Đó là lý do Đức Chúa Giê-su phán rằng mọi Cơ đốc nhân đều phải làm điều này.

Một hậu quả không lường trước của các chiến lược hội thánh đương đại khi đặt trọng tâm vào sự trình diễn, địa điểm, chương trình và các chuyên gia đó là vào một lúc nào đó con người sẽ bị loại bỏ khỏi bức tranh. Tuy nhiên theo Đức Chúa Giê-su, con người chính là phương cách của Đức Chúa Trời để chiến thắng thế giới cho Ngài. Những con người được Đức Chúa Giê-su biến đổi hoàn toàn. Những người không đứng ngoài cuộc chỉ để yên vị trên các băng ghế vào Chủ Nhật mà quan sát các chuyên gia thực hiện mục vụ thay cho họ. Những người được trang bị vào Chủ Nhật để những ngày khác trong tuần thực hiện mục vụ. Những con người thích hợp và được tự do để làm những gì Đức Chúa Giê-su đã làm và cũng là những gì Ngài truyền chúng ta làm: đào tạo môn đồ.

Những người như Jim và Cathy. Họ ngồi ở hàng ghế đầu trong mỗi buổi nhóm hằng tuần, nhưng họ không đứng ngoài cuộc. Họ điều hành công việc kinh doanh và xem nơi làm việc là nơi đào tạo môn đồ. Năm trước, mười sáu đồng nghiệp của họ đã đến với niềm tin nơi Đức Chúa Giê-su Christ. Cặp đôi này không chỉ vâng lời Chúa ở tại Hoa Kỳ. Jim huấn luyện về kinh doanh qui mô nhỏ cho những người nam ở đất nước Tanzania nghèo khó, trong khi Cathy thì huấn luyện các quý cô về nghề buôn bán để họ có thể làm được tại nhà. Gần đây Jim đã nói với tôi rằng: “Thật tuyệt vời. Tấm lòng tôi tràn đầy lời ngợi khen vì Đức Chúa Trời chọn hành động trong tôi và trong gia đình của tôi.”

Hay những người như Robert, một doanh nhân thành đạt trong cộng đồng của chúng tôi. Sau một buổi học gần đây về đề tài đào tạo môn đồ, Robert đã nói với tôi rằng suốt những năm trong quá khứ tại hội thánh, anh chưa bao giờ nhận thấy trách nhiệm – và cũng là đặc quyền – phải ảnh hưởng thế giới vì sự vinh quang của Đức Chúa Giê-su Christ. Chính vì thế bây giờ anh đang thực hiện trách nhiệm đó. Robert cùng vợ hiện đang tổ chức một nhóm nhỏ tại nhà nhằm dẫn dắt các cặp đôi trẻ đến với Chúa và giúp họ phát triển mối quan hệ với Ngài. Họ đã huy động các cặp đôi này tham gia vào các mục vụ tại thành phố của chúng tôi, từ mục vụ dành cho cộng đồng người Mỹ gốc Tây Ban Nha có thu nhập thấp đến mục vụ dành cho những người vô gia cư. Robert cũng đưa các cặp đôi trẻ này ra nước ngoài, tại đó anh đã trang bị và tạo động lực cho họ để giảng dạy về các nguyên tắc hôn nhân lấy phúc âm làm trọng tâm cho các cặp đôi khác ở khắp thế giới.

Thế còn Holly? Cô là một bà mẹ trẻ gần đây đã rời bỏ một công việc thoải mái ở vùng ngoại ô để dạy tại một trường học trong thành phố. Mặc dù vậy, Holly không chỉ dạy cho sinh viên nhưng cô cũng đầu tư cho các gia đình bằng phúc âm. Cô kể cho tôi về một gia đình mà gần đây cô đã đến thăm – một bà mẹ đơn thân làm việc trọn thời gian trong khi vẫn còn đi học và phải nuôi năm người con từ ba đến mười lăm tuổi. Bà mẹ này sưởi ấm căn nhà bằng chiếc lò nướng, và bởi vì không dễ để mua sắm vật dụng trong nhà nên các con của cô đều ngủ trên chiếc giường đơn cùng với cô. Holly đã huy động nhóm nhỏ của cô phục vụ cho gia đình này, và giờ đây họ đang giúp cho gia đình nhỏ này có những chiếc giường và các vật dụng gia đình khác. Nhân tiện, khi đang viết chương sách này, Holly và chồng của cô là John hiện đang huấn luyện cho các lãnh đạo hội thánh tại Sudan.

Đây chính là bức tranh. Kế hoạch của Đấng Christ không phụ thuộc vào một chương trình đúng đắn hoặc thuê đúng chuyên gia nhưng dựa vào việc xây dựng đúng người – một cộng đồng những con người – nhận ra rằng chúng ta đều có khả năng và được trang bị để thực hiện mục đích của Đức Chúa Trời cho cuộc đời của chúng ta. Điều gì sẽ xảy ra khi các gia đình Jim, Cathy, Robert và Holly đều phân tán khắp hội thánh để tìm cách hoàn thành kế hoạch của Đấng Christ? Họ sẽ sớm nhận ra rằng họ được tạo dựng để ảnh hưởng các nước vì sự vinh quang của Chúa.

Vậy chúng ta làm điều đó như thế nào? Nếu kế hoạch của Đấng Christ là đào tạo môn đồ, và nếu tất cả chúng ta đều có khả năng và đều có trách nhiệm phải đào tạo môn đồ, vậy thì chúng ta sẽ thực hiện như thế nào?

Khi suy nghĩ về việc này, thật đáng kinh ngạc khi chúng ta thiếu sự hiểu biết rõ ràng về việc đào tạo môn đồ nghĩa là gì. Đây chính là mệnh lệnh cuối cùng Đức Chúa Giê-su phán cùng các môn đồ trước lúc Ngài thăng thiên. Đây chính là sứ mệnh chính yếu mà Đấng Christ đã ban cho hội thánh của Ngài trước khi về trời. Song nếu hỏi bất kỳ Cơ đốc nhân ý nghĩa của việc đào tạo môn đồ là gì, rất có thể bạn sẽ nhận được những câu trả lời mơ hồ, những suy nghĩ lẫn lộn, hoặc thậm chí là những cái nhìn chòng chọc trống không.

Đó là tôi trong quá khứ – và ở một chừng mực nào đó tôi vẫn còn như thế trong hiện tại. Càng đọc các sách Phúc Âm, tôi càng lấy làm lạ với sự ảnh hưởng đơn giản qua những công việc Đức Chúa Giê-su đã làm với các môn đồ của Ngài. Tâm trí tôi có xu hướng nghĩ đến những giấc mơ vĩ đại và những chiến lược phức tạp, nhưng tôi cảm thấy rất bất ngờ khi nhìn thấy Đức Chúa Giê-su đi bên cạnh mười hai người nam này một cách thật đơn giản, đầy chủ ý, có phương pháp và đầy kiên nhẫn. Đức Chúa Giê-su nhắc cho tôi nhớ rằng môn đồ không phải là sản phẩm công nghiệp. Môn đồ của Đức Chúa Giê-su – những người đi theo Đức Chúa Giê-su một cách chân thật, có cam kết và hy sinh – thì không thể có được trong một đêm.

Đào tạo môn đồ không phải là một quá trình dễ dàng. Quá trình đó rất khó khăn, rất lộn xộn, rất chậm chạp, buồn tẻ và thậm chí đầy đau đớn. Đó là bởi vì đào tạo môn đồ là một mối liên hệ. Đức Chúa Giê-su không ban cho chúng ta một công thức từng bước một dễ dàng để ảnh hưởng đến thế giới vì sự vinh quang của Ngài. Nhưng Ngài ban cho chúng ta những con người, và Ngài phán rằng: “Hãy sống cho những con người đó. Hãy yêu thương họ, phục vụ họ và dẫn dắt họ. Hãy dẫn dắt họ theo ta, và hướng dẫn họ để họ dẫn dắt những người khác nữa đi theo ta. Khi làm việc đó, các con sẽ nhân cấp phúc âm cho đến tận cùng trái đất.”

Để biết mệnh lệnh này bao gồm những công việc gì, chúng ta hãy một lần nữa suy xét lời từ biệt của Đức Chúa Giê-su với các môn đồ của Ngài – và với bạn và tôi. Chúng ta phải ra đi và khiến muôn dân trở nên môn đồ của Chúa. Kế đến chúng ta phải làm báp-têm họ trong danh Đức Cha, Đức Con và Đức Thánh Linh. Đồng thời chúng ta phải dạy họ vâng theo mọi lời Đức Chúa Giê-su đã phán. Tất cả những công việc này chính là phương cách để nhân cấp số người được hưởng ân điển Đức Chúa Trời và mở mang sự vinh quang Chúa ra khắp thế giới.

 

Phúc âm và con đường Bourbon

Đầu tiên, theo lời Đức Chúa Giê-su, đào tạo môn đồ thì cần phải ra đi. Điều này có nghĩa là chúng ta phải đem phúc âm đến với người khác tại nơi mà họ sống, làm việc và vui chơi. Đào tạo môn đồ không phải là sự kêu gọi những người khác đến với chúng ta để lắng nghe phúc âm nhưng là một mệnh lệnh dành cho chúng ta phải đi đến những người khác để chia sẻ phúc âm. Đó là một mệnh lệnh dành cho chúng ta để sống phúc âm và nói về phúc âm trong mọi khoảnh khắc và mọi hoàn cảnh.

Khi tôi và vợ dời đến New Orleans, tôi nhanh chóng cảm thấy thật lạ lẫm. Thành phố New Orleans không giống như bao thành phố khác, và đặc biệt khác thường chính là Khu phố Pháp. Tại đây nổi tiếng với con đường Bourbon, chúng ta sẽ nhìn thấy nhiều dạng người khác nhau. Tôi nhớ lần đầu tiên đi bộ qua con đường này, tôi đã chú ý đến những con người thuộc mọi tầng lớp xã hội vào ra các quán rượu và nhà hàng. Tôi nhìn thấy những cặp đôi giàu có bước qua những người vô gia cư ở trên đường. Tôi nhìn thấy những người giới tính bình thường, những người đồng tính, những người song tính và những người chuyển giới ở khắp các con phố.

Một khu vực nổi tiếng nhất tại Khu phố Pháp đó là Quảng trường Jackson. Tọa lạc trước một thánh đường Công Giáo La-mã lớn, công viên này luôn chật kín người – dân địa phương và khách du lịch. Một hàng dài những người làm trò tiêu khiển, những chiếc bàn của những người bói bài, đọc chỉ tay, coi bói và bùa chú.

Tôi cùng một số người bạn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để truyền đạt phúc âm tại Khu phố Pháp. Khi nhìn quanh những dãy bàn nơi người ta đến để được xem chỉ tay hoặc được nghe tiên đoán về tương lai, chúng tôi quyết định hành động. Vậy một ngày nọ chúng tôi đặt một chiếc bàn trong công viên này. Ngay bên cạnh Nữ hoàng Bùa chú của New Orleans, chiếc bàn của chúng tôi trải một chiếc khăn, vài ngọn nến, mấy cái ghế ở phía trước và phía sau và một tấm biển ghi: “Chúng Tôi Sẽ Nói Tương Lai Của Bạn Miễn Phí.”

Người ta sẽ đến với chiếc bàn của chúng tôi, ngồi xuống với ánh nhìn đầy tò mò. “Các anh sẽ nói cho tôi biết về tương lai của tôi chứ?”

Chúng tôi sẽ nói: “Xin đảm bảo.”

Chúng tôi bị cám dỗ để bảo họ hãy cho chúng tôi xem xem chỉ tay, nhưng chúng tôi thấy điều đó đã đi quá xa. Vậy chúng tôi bắt đầu hỏi họ một vài câu hỏi đơn giản. Những câu hỏi này nhằm tạo tiền đề rằng họ phạm tội và như thế chúng tôi có thể nhìn họ mà nói rằng: “Tương lai của anh thật không ổn.” Kế đến chúng tôi có thể chia sẻ làm thế nào tương lai của họ sẽ được thay đổi nhờ những việc Đức Chúa Giê-su đã làm trên thập giá.

Điều này sẽ kích thích những cuộc nói chuyện đầy thú vị, tuy nhiên chúng tôi sớm nhận ra rằng việc chia sẻ phúc âm tại Khu phố Pháp thật tốn nhiều thời gian và quá nhiều công việc. Chẳng hạn như, khi gặp những người vô gia cư, chúng tôi sớm nhận ra rằng họ đã quen thuộc với phúc âm hoặc ít nhất là đã nghe về phúc âm. Họ không lạ gì với những sách nhỏ Kinh Thánh được in ra hoặc bị buộc tội về “đời sống tội lỗi” của họ. Phần lớn những người chia sẻ về phúc âm cho họ sẽ bỏ đi trong ít phút.

Khi bắt đầu chia sẻ về phúc âm, những người ở Khu phố Pháp nghĩ rằng chúng tôi cũng giống như bao nhiêu người khác. Chính vì vậy mà khi chúng tôi cứ quay trở lại vào ngày tiếp theo, tuần tiếp theo, và tuần tiếp theo sau đó, họ bắt đầu thay đổi suy nghĩ về chúng tôi… và chúng tôi cũng thế.

Chúng tôi bắt đầu dành rất nhiều thời gian tại Khu phố này. Chúng tôi phải đem thức ăn theo khi có thể. Chúng tôi không có nhiều tiền, và món rẻ nhất chúng tôi có thể tìm được là tacos (một món ăn Mexico) tại Burger King. Đừng hỏi tại sao Burger King lại bán tacos, tuy nhiên món này rất rẻ, chính vì thế mà chúng tôi có thể mua một túi đầy tacos để đi xuống Phố. Những chiếc bánh tacos (cùng với gà chiên mua thêm) đã cho chúng tôi có cơ hội được ngồi trên những con đường New Orleans và bắt đầu xây dựng các mối quan hệ. Được lắng nghe người ta nói về cuộc sống, về hoàn cảnh, về gia đình, về giấc mơ và những tranh chiến của họ. Và chúng tôi cũng có cơ hội được kể cho họ nghe về câu chuyện của chúng tôi, về gia đình, về những giấc mơ cũng như những tranh chiến của chúng tôi.

Từng người một, những người vô gia cư bắt đầu tin nhận Chúa. Trước khi cơn bão Katrina xảy ra, cứ mỗi sáng Chủ Nhật, khoảng năm mươi người vô gia cư sẽ tập hợp tại Khu phố Pháp để ăn sáng và thờ phượng Chúa. Gần đây tôi có quay trở lại New Orleans và đến thăm một người từ Khu phố Pháp, anh đã tin nhận Chúa và đã được làm phép báp-têm tại nhà thờ. Với đôi tay đầy những hình xăm, anh ôm tôi thật chặt và nói: “Mục sư David, tôi muốn mục sư biết rằng hiện tôi đang lãnh đạo mục vụ dành cho những người vô gia cư tại Khu phố Pháp.”

Đào tạo môn đồ không quan trọng ở chương trình hoặc một sự kiện nào đó, nhưng quan trọng ở mối quan hệ. Khi chúng ta chia sẻ phúc âm, chúng ta đang ảnh hưởng đến đời sống, và đây chính là trọng tâm của việc đào tạo môn đồ. Chia sẻ sự sống của Đấng Christ.

Đây chính là lý do đào tạo môn đồ không chỉ cần phải ra đi, nhưng cũng cần đến phép báp-têm.

 

Chào đón vào gia đình

Báp-têm là hình ảnh rõ ràng, công khai và mang tính biểu trưng cho đời sống mới trong Đấng Christ. Ý nghĩa được thể hiện qua phép báp-têm, chúng ta chết với Đấng Christ – chết đối với tội lỗi và chết đối với bản thân – và chúng ta được sống lại cùng với Ngài.[1]

Phép báp-têm cũng là hình ảnh chúng ta gắn bó với nhau trong hội thánh. Phép báp-têm hiệp nhất tất cả các anh chị em cùng chia sẻ sự sống trong Đấng Christ lại với nhau.[2] Đào tạo môn đồ bao gồm mời gọi con người tham gia vào một cộng đồng đức tin nơi họ sẽ nhìn thấy sự sống của Đấng Christ bằng hành động và trải nghiệm tình yêu thương của Đấng Christ một cách cá nhân.

Tuần vừa rồi, trong buổi nhóm thờ phượng, chúng tôi đã thực hiện nghi lễ báp-têm cho ba người. Một là một người mẹ nội trợ, cô đã lớn lên trong hội thánh và đã có một cuộc sống “tốt lành,” nhưng gần đây mắt cô được mở ra để nhìn thấy tội lỗi của cô, thậm chí trong những điều được cho là tốt lành, và cô đã nhận Đức Chúa Giê-su Christ là Cứu Chúa và Chúa của cô. Người thứ hai là một doanh nhân, sau nhiều năm bước đi với Đấng Christ, anh đã nhận ra rằng anh chưa vâng lời Chúa về phép báp-têm để được gắn bó với Đấng Christ và hội thánh của Ngài. Người thứ ba là một người từng buôn lậu và nghiện ma túy, nghiện rượu, anh đã được thay đổi hoàn toàn bởi ân điển Chúa. (Một ghi chú bên lề, gần đây anh đã đến với các anh chị lãnh đạo mục vụ ở nước ngoài để nói với họ rằng anh có những kỹ năng để buôn hàng lậu – hay nói cách khác, Kinh Thánh – xuyên biên giới. Rằng, liệu chúng tôi có quan tâm sử dụng đến chuyên môn của anh hay không!)

Khi chúng ta vui mừng về công tác của Đấng Christ trong mỗi cuộc đời của chúng ta, tôi ngợi khen Đức Chúa Trời về vẻ đẹp thân thể của Đấng Christ. Chúng ta là những con người từ nhiều hoàn cảnh và đã trải qua những hành trình tranh chiến khác nhau, nhưng nhờ sự sống của Đức Chúa Giê-su Christ chúng ta được hiệp làm một. Đào tạo môn đồ đòi hỏi sự gắn kết với một cộng đồng những người tin Chúa là những người bày tỏ tình yêu thương với nhau, cùng chia sẻ sự sống với nhau khi chúng ta chung sống cùng nhau vì sự vinh quang của Đức Chúa Trời.

Trong các chương trước, tôi đã đề cập đến Jim Shaddix, vị giáo sư thần học mà tôi đã đến New Orleans để học. Tôi mang ơn Jim vì đã chia sẻ cuộc sống của ông với tôi cũng như cách Đức Chúa Giê-su đã làm với các môn đồ của Ngài. Tôi học được rất nhiều điều từ các lớp học của Jim, nhưng những gì tôi đã học được còn lớn hơn thế qua các cuộc nói chuyện tại văn phòng của ông, khi ngồi trên xe của ông, tại gia đình ông và trong cộng đồng khi chúng tôi chia sẻ phúc âm.

Tôi còn nhớ một ngày nọ khi trở về nhà tại New Orleans, tôi phải vội vã thay áo quần để ra ngoài. Vợ của tôi hỏi có việc gì gấp, tôi nói rằng tôi phải chạy bộ cùng với tiến sĩ Shaddix.

Vợ tôi hỏi: “Chạy bộ. Từ khi nào anh trở thành người chạy bộ?”

Tôi đáp: ‘Mấy phút trước, tiến sĩ Shaddix rủ tôi chạy bộ cùng ông.”

Tôi ghét chạy bộ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui thích trong việc chạy bộ. Nhưng ngay khi tiến sĩ Shaddix rủ tôi chạy bộ cùng ông, tôi bỗng trở thành một vận động viên chạy việt dã đích thực. Bạn thấy đấy, dù là chạy vòng quanh chủng viện thần học hay là ngồi ở nhà để nói về cuộc đời và mục vụ, Jim đều rất tốt bụng để chia sẻ cuộc đời của ông với tôi và trong quá trình đó ông đã bày tỏ cho tôi biết ý nghĩa của việc đi theo Đấng Christ. Và tôi muốn điều đó, dù phải đổ mồ hôi.

Thuộc về một cộng đồng đức tin nghĩa là cùng chia sẻ sự sống của Đấng Christ cùng với người khác. Cũng giống như chúng ta gắn kết với Đấng Christ và hội thánh của Ngài qua phép báp-têm, giờ đây chúng ta có thể chia sẻ sự sống trong Đấng Christ với những người khác. Vậy bạn có thể bày tỏ sự sống của Đấng Christ như thế này với ai? Đây là vấn đề nền tảng đối với việc đào tạo môn đồ, chính vì thế chúng ta sẽ nhân cấp phúc âm chỉ khi chúng ta cho phép người khác đến với chúng ta đủ gần để nhìn thấy sự sống của Đấng Christ qua hành động.

 

DAVID PLATT

Translated by Vinh Hien

 

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn