Thứ Sáu , 22 Tháng Mười Một 2024
Home / Trang Chủ / Chúng Ta Sẽ Làm Gì Khi Đối Diện Với Bệnh Tật?

Chúng Ta Sẽ Làm Gì Khi Đối Diện Với Bệnh Tật?

Sau những cuộc chẩn đoán bệnh không thành công, chúng tôi đã ngồi lại và bàn bạc rất nhiều về những khả năng có thể xảy ra cho bệnh tình của John. Nhưng bây giờ, khi cùng ngồi trong văn phòng của mình, cả hai chúng tôi đều tiêu tan hết hy vọng khi biết được một sự thật phũ phàng: John mắc phải chứng bệnh ALS – Một căn bệnh làm thoái hóa các dây thần kinh chức năng, làm cạn kiệt dần sức lực trong con người khiến bệnh nhân bị liệt dần và chết.
John đã là đối tác làm ăn, là người bạn và người thầy của tôi trong nhiều năm qua. Anh ấy là một người bạn rất tích cực, luôn luôn tìm mọi cách để giúp bạn làm được điều tốt hơn những gì mà bạn nghĩ mình có thể làm. John luôn luôn có cái nhìn lạc quan về con người bạn và không bao giờ chấp nhận để bạn cảm thấy bi quan trong cuộc đời mình. John đã từng bảo tôi, “Tôi sẽ không phải là người bạn thật sự của anh nếu như tôi để cho anh hài lòng với những gì mà anh nghĩ là tốt nhất của anh rồi.”
Chúng tôi ngồi bên nhau, khóc và cầm chặt tay nhau như hai đứa trẻ vì cả hai cùng nhận ra rằng căn bệnh ác nghiệt kia sẽ không cho phép John sống thêm được quá 2 năm nữa. Tôi hỏi John về một mơ ước mà anh ta ấp ủ những vẫn chưa thực hiện được. Có sự kiện nào mà anh ước ao được tham dự không? Xem đấu bò tót tại Tây Ban Nha? Cùng với Bonnie, người yêu của mình, đi thăm Vạn Lý Trường Thành tại Trung Quốc?
Câu trả lời của John cũng không làm tôi ngạc nhiên cho lắm. Vốn là người hâm mộ các cuộc đua xe hơi trong suốt cuộc đời mình, John luôn ước ao được xem trực tiếp giải đua xe hơi Indianapolis 500 tổ chức hàng năm. Thật không may mắn khi mà vé xem chương trình này thường nằm trong tay những người giàu có hoặc được phân phát cho ban lãnh đạo các công ty lớn.
Tuy nhiên tôi vẫn tự tin hứa với John rằng việc đó không thành vấn đề, tôi sẽ tìm vé cho John. Nhiều khách hàng của tôi làm việc trong ngành công nghiệp sản xuất xe hơi từ việc sản xuất vỏ xe đến các bộ phận của chiếc xe, có thể những người đó có khả năng nhận được vé. Nhưng tôi đã sai lầm. Mặc dù lời thỉnh cầu của tôi thật đáng trân trọng, nhưng vé đã được phân phát trước đó nhiều năm. Thế rồi cuộc đua xe năm 1996 diễn ra, nhưng tôi vẫn không thể nào kiếm được vé cho John và Bonnie.
Suốt mười lăm tháng trôi qua, tôi đã hỏi thăm hàng trăm thính giả đến nghe tôi diễn thuyết về những chiếc vé. Nhưng niềm hi vọng của tôi cạn kiệt dần khi thời gian cứ trôi qua và cái ngày tổ chức cho cuộc đua vào năm 1997 đang tới gần. Trong lúc đó, niềm tin vững vàng và những hi vọng của John đã giúp anh sống một cuộc sống bình thường tuy cơ thể ngày càng suy yếu. John thường nói ” Căn bệnh này nghĩ rằng nó làm chủ tôi, nhưng nó có biết đâu là tôi đang nắm lấy nó, có lẽ rồi đến lúc nó sẽ nhận ra nó chưa từng gặp một người nào giống như tôi.”
Trong lúc John vẫn lạc quan về cuộc sống thì trong thâm tâm tôi biết rằng, cuộc đua xe năm nay sẽ là cơ hội cuối cùng mà John có thể xem. Dần dần tôi trở nên tuyệt vọng trong việc tìm kiếm những chiếc vé cho John, ngay cả những người chuyên đầu cơ loại vé này và bán vé chợ đen cũng hết vé. Sau nhiều tuần buồn bã tự trách mình sao không làm việc này sớm hơn, tôi mới dám đến thăm John và Bonnie để nói với họ rằng tôi đã không thể làm cho điều ước của John thành sự thật. John khẳng định với tôi rằng anh rất trân trọng những cố gắng của tôi và cũng nói thêm rằng, “Anh sẽ chết vì lo lắng cho những chiếc vé đó trước khi tôi chết vì căn bệnh quái ác này.”
Vào một đêm trước khi cuộc đua diễn ra hai tuần, chuông điện thoại nhà tôi vang lên và Peggy Zomack, một người bạn làm việc cho công ty Cooper Power tại Pittsburgh, đã hỏi một câu hỏi khiến tôi bàng hoàng xúc động.
“Rick,” cô ta hỏi, “anh có còn muốn những chiếc vé đi xem cuộc đua năm nay không? Rick, anh có nghe tôi nói không?”
Tôi không thể thốt nên lời. Cổ họng tôi nghẹn ngào, nó như bị tê liệt đi. Cuối cùng tôi cũng lên tiếng được và trong khi nước mắt cứ trào ra, tôi nói với Peggy Zomack rằng có lẽ chính Chúa đã sai cô xuất hiện trong lúc này. Tối hôm đó, Peggy Zomack đã lập tức gửi cho tôi những chiếc vé mà tôi tìm bấy lâu. Ngay sau đó, tôi gọi điện thoại cho Bonnie.
“Bonnie,” tôi nói, “ngày mai, trước mười giờ sáng, tôi sẽ có những chiếc vé cho cuộc đua xe hơi Indianapolis 500 tổ chức vào năm này.”
Tôi và Bonnie đã có những giây phút vui sướng làm sao. Nhưng bất chợt một dòng suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến tôi hoảng hốt, “Bonnie, tôi không biết cô có thể kiếm được phòng để ở trong những ngày cuộc đua diễn ra hay không, vì chỉ còn có một vài tuần nữa thôi.”
“Đừng lo lắng, Rick” Bonnie trả lời, “Tôi đã đặt phòng trước cách đây một năm. Tôi biết rằng nếu tôi có đức tin thì Chúa sẽ đem những chiếc vé này đến cho tôi bằng một cách kỳ diệu nào đó.”

Câu hỏi suy gẫm
+ Là con cái Chúa, bạn có sống đời sống lạc quan, tích cực như John hay không?
+ Khi bạn cầu nguyện, bạn có tin chắc rằng mình sẽ nhận được sự trả lời của
Chúa không?

Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:16-18
Hãy vui mừng mãi mãi,
cầu nguyện không thôi,
phàm làm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa; vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ đối với anh em là như vậy.

 

    

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn