Biết bao lần Chúa bảo con “đừng sợ”
Nhưng vạn lần con vẫn sợ Chúa ơi!
Con sợ cả những nhịp tim chơi vơi
Mà lắm lúc quên đâu là nẻo chính
Chúa biết con, con người nặng phần tính
Mê giàu sang, tham sắc, lại ham tài
Chúa biết con u mê dẫu đường dài
Trăm lần ngã, trăm lần Ngài nâng bước
Chúa biết con, thấy con muôn đời trước
Vẫn yêu con dẫu ngàn lần con sai
Chúa tha con dù biết ngay ngày mai
Con lại sẽ bội Ngài như lần trước
Chúa ơi con đáng gì mà vẫn phước
Được làm con mà chẳng xứng ân Trời
Chúa ơi con muôn kiếp muôn muôn đời
Vẫn hèn mọn với những điều nhỏ nhặt
Con vẫn sợ vẫn lo với bệnh tật
Cứ đeo mang lo lắng của phù vân
Chúa ơi, con một phút được phân trần
Con yếu đuối nên trăm ngàn điều sợ
Chúa yêu con ban Thánh Thần phù trợ
Dạy con đừng lo sợ chuyện thế gian
Cuộc sống con là ở cõi thiên đàng
Điều nên sợ là không đẹp lòng Chúa.
– Chúc Anh
BÌNH THƠ:
Nàng thơ lãng mạn của chúng ta là một Ki-tô hữu, cô ấy viết bài THƠ này gởi tặng tôi cách đây sáu tháng rồi. Chiều nay đọc lại thấy hay hay nên làm “nhà phê bình văn học bất đắc dĩ”.
Biết bao lần Chúa bảo con “đừng sợ”
Nhưng vạn lần con vẫn sợ Chúa ơi!
Con sợ cả những nhịp tim chơi vơi
Mà lắm lúc quên đâu là nẻo chính
Tác giả sợ: nhịp tim chơi vơi … quên đâu là nẻo chính…
Rất bình thường với một cô gái mỏng manh và cũng bình thường thôi với bao người. SỢ là một từ luôn xuất hiện trong tự điển của mọi người. Làm sao để hết sợ đây? KHI CON NGƯỜI KÍNH SỢ THIÊN CHÚA THÌ KHÔNG CÒN SỢ BẤT KỲ ĐIỀU GÌ KHÁC. Đó là câu trả lời của một thầy giảng Phúc Âm. Bạn có đồng ý hay không là tùy thuộc vào BẠN ĐƯỢC RÈN ĐÚC TRONG MÔI TRƯỜNG NÀO!
Chúa biết con, con người nặng phần tính
Mê giàu sang, tham sắc, lại ham tài
Chúa biết con u mê dẫu đường dài
Trăm lần ngã, trăm lần Ngài nâng bước
Bốn câu này tác giả đã nhận biết Thiên Chúa là Đấng toàn tri (Chúa biết tất tần tật mọi sự). Và cô nàng cũng tự nhận biết chính mình qua những cụm từ: “con u mê… trăm lần ngã….” Không nghi ngờ gì cả: Chúc Anh là một thiếu nữ tin kính Chúa (sùng đạo).
Chúa biết con, thấy con muôn đời trước
Vẫn yêu con dẫu ngàn lần con sai
Chúa tha con dù biết ngay ngày mai
Con lại sẽ bội Ngài như lần trước
Khi con người ngộ về Chúa, thì cũng là lúc con người nhận ra tính chất phản bội của chính mình. Chúa vẫn thành tín yêu thương cho dù con người luôn thất tín. Rất chân thật khi thi sĩ viết điều này!
Chúa ơi con đáng gì mà vẫn phước
Được làm con mà chẳng xứng ân Trời
Chúa ơi con muôn kiếp muôn muôn đời
Vẫn hèn mọn với những điều nhỏ nhặt
Con vẫn sợ vẫn lo với bệnh tật
Cứ đeo mang lo lắng của phù vân
Chúa ơi, con một phút được phân trần
Con yếu đuối nên trăm ngàn điều sợ
Khi tác giả đối diện với Thiên Chúa yêu thương, nhà thơ ngạc nhiên trước ân sủng của Ngài:.. con đáng gì mà vẫn phước… Nếu bạn đã từng nếm trải ơn ban thiên thượng, bạn dễ dàng Amen với điều này? Trong hai khổ thơ trên tác giả tiếp tục tự bạch chính mình và …lo sợ: yếu đuối nên trăm ngàn điều sợ.
Chúa yêu con ban Thánh Thần phù trợ
Dạy con đừng lo sợ chuyện thế gian
Cuộc sống con là ở cõi thiên đàng
Điều nên sợ là không đẹp lòng Chúa.
Kết luận có hậu ở bốn câu sau cùng. Tác giả tiếp nhận lời dạy từ Lời Chúa: đừng lo sợ chuyện thế gian. Sống gởi thác về. Làm thân lữ khách – là niềm tin của Cơ đốc giáo: Cuộc sống con là ở cõi thiên đàng.
Cuối cùng chỉ còn một nỗi SỢ: nên sợ là không đẹp lòng Chúa. Còn tất cả những cái sợ khác – no problem!
CẢM ƠN Chúc Anh, tâm tình em trong sáng như pha lê. Nguyện xin Thiên Chúa ban phước trên em mãi.
Tường Vi