Bấy giờ những kẻ kính sợ Đức Giê-hô-va nói cùng nhau, thì Đức Giê-hô-va để ý mà nghe; và một sách để ghi nhớ được chép trước mặt Ngài cho những kẻ kính sợ Đức Giê-hô-va và tưởng đến danh Ngài.
Ma-la-chi 3:16
Dân Do Thái vui mừng rời Ba-by-lôn để trở về với quê cha đất tổ, tuy nhiên cuộc sống nơi quê nhà không hề dễ dàng. Chúa muốn ban phước cho họ nhưng Ngài không thể bởi vì dân sự không vâng lời Chúa, chính vì thế Ngài kêu gọi tiên tri Ma-la-chi để cáo trách dân sự về những tội lỗi của họ – ít nhất ba mươi sáu tội đã được ghi trong quyển sách này – và kêu gọi dân sự quay trở về thành tâm trung tín với Chúa. Tiên tri Ma-la-chi đặc biệt quở trách các thầy tế lễ vì đã không tận tụy làm các mục vụ. Ngày nay, điều quan trọng đối với chúng ta đó là nhìn thấy Chúa đối diện với dân sự của Ngài, bởi vì Hội Thánh ngày nay cần lắng nghe và lưu tâm đến lời của Ma-la-chi.
Đức Chúa Trời quan tâm đến dân sự của Ngài. Dù dân Do Thái nói chung thờ ơ đối với Chúa, nhưng vẫn có một nhóm nhỏ những người đặt Chúa lên trên hết và vâng theo Ngài. Họ kính sợ Chúa (điều này được nhắc đến hai lần) và thường nhóm lại để khích lệ lẫn nhau và suy ngẫm Danh Chúa. “Danh Đức Giê-hô-va vốn một ngọn tháp kiên cố; Kẻ công bình chạy đến đó, gặp được nơi ẩn trú cao” (Châm Ngôn 18:10). Dù dân sự của Chúa đã tự làm cho mình ra ô uế như thế nào, vẫn luôn có những người còn sót lại là những người tôn kính Chúa, và Đức Chúa Trời sử dụng số người sót lại này để hoàn thành ý muốn của Ngài.
Đức Chúa Trời không quan tâm đến số lượng. Ngài cắt giảm số lượng quân đội của Ghi-đê-ôn từ ba mươi hai nghìn người xuống còn ba trăm người để đánh bại dân Ma-đi-an (Các Quan Xét 7). Chỉ một mình Giô-na-than và người vác binh khí của ông đã chiến thắng đồn lũy của người Phi-li-tin, bởi vì “Đức Giê-hô-va khiến cho số ít người được thắng cũng như số đông người vậy” (1 Sa-mu-ên 14:6). Trong thế giới được vận hành trên những con số thống kê, chúng ta đã quên Xa-cha-ri 4:10: “Vì ai là kẻ khinh dể ngày của những điều nhỏ mọn?” Tôi thường nhắc các sinh viên mục vụ của mình rằng không có Hội Thánh “nhỏ”, cũng không có Mục sư “vĩ đại”, chỉ có một Đức Chúa Trời vĩ đại và đầy năng quyền.
Đức Chúa Trời nhớ và ghi lại những gì dân sự của Ngài nghĩ, nói và hành động. Đức Chúa Giê-su chính là Em-ma-nu-ên: “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta” (Ma-thi-ơ 1:23), Ngài hứa sẽ ở giữa chúng ta khi chúng ta nhân danh Chúa mà nhóm lại (18:20). Ẩn dụ về việc Đức Chúa Trời lưu giữ các ghi chú của Ngài trong một quyển sổ thường được nhắc đến trong Kinh Thánh. Đa-vít viết rằng: “Chúa đếm các bước đi qua đi lại của tôi: Xin Chúa để nước mắt tôi trong ve của Chúa, Nước mắt tôi há chẳng được ghi vào sổ Chúa sao?” (Thi Thiên 56:8). Chúa ghi lại từng cá nhân được sanh tại đâu (87:6), và ghi lại tên của những người được tái sanh (Phi-líp 4:3; Lu-ca 10:20; Khải Huyền 21:27). Dù dân sự của Đức Chúa Trời nhân Danh Đấng Christ nhóm nhau lại trong nhà riêng, một nhà nguyện đơn giản, hay trong một vương cung thánh đường tráng lệ, chúng ta đều phải nhớ rằng Đức Chúa Trời ở giữa chúng ta và “chẳng có vật nào được giấu kín trước mặt Chúa, nhưng thảy đều trần trụi và lộ ra trước mắt Đấng mà chúng ta phải thưa lại” (Hê-bơ-rơ 4:13). Tại tòa án Đấng Christ, công việc của chúng ta sẽ được bày tỏ và chúng ta sẽ được ban thưởng tùy theo công việc của mình (Rô-ma 14:10-12). Điều rất quan trọng đó là chúng ta phải kính sợ Chúa khi chúng ta thờ phượng, lắng nghe đọc và giảng Kinh Thánh, và có mối thông công với người khác.
Đức Chúa Trời ban thưởng cho người trung tín. “Đức Giê-hô-va vạn quân phán: Những kẻ ấy sẽ thuộc về ta, làm cơ nghiệp riêng của ta trong ngày ta làm” (Ma-la-chi 3:17). Từ cơ nghiệp cũng có thể được dịch là “kho báu.” Thật vậy, dân tộc Y-sơ-ra-ên chính là một kho báu của Chúa, dẫu họ không luôn coi trọng điều đó hoặc không hành động như một kho báu của Chúa (Xuất Ê-díp-tô ký 19:5; Phục Truyền Luật Lệ Ký 7:6; 14:2). Hội Thánh cũng là một kho báu đặc biệt của Chúa, được mua bởi chính huyết báu của Đức Chúa Giê-su Christ (1 Phi-e-rơ 1:19). Có thể chúng ta thuộc về một nhóm người thiểu số, tuy nhiên đối với Cha trên thiên đàng, chúng ta có giá trị. Ngài yêu chúng ta, nhìn thấy chúng ta, lắng nghe chúng ta, nhìn vào tấm lòng của chúng ta, và một ngày trong tương lai sẽ ban thưởng cho chúng ta đến sự vinh quang của Con Ngài. Thật là một sự khích lệ khi biết rằng Chúa đang nhìn xem, lắng nghe, và Ngài biết tấm lòng của chúng ta.
Chính Chúa sẽ tỏ những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan định trong lòng người; bấy giờ, ai nấy sẽ bởi Đức Chúa Trời mà lãnh sự khen ngợi mình đáng lãnh.
1 Cô-rinh-tô 4:5
Warren W. Wiersbe
Translated by Vinh Hien