1.
Tiếng sấm ầm ầm, chớp giật liên hồi, từng vệt sáng lớn như xé toạc màn đêm để từng đợt mưa dội mình xuống đất.
Đêm nay, Sài Gòn lại mưa. Nước mưa làm cho mặt đường sũng nước, bám rít vào bánh xe của những kiếp người mưu sinh. Họ cứ im lặng chạy xe, mặc cho sự ồn ào bon chen của thành phố vẫn đang tiếp diễn hay cũng có khi mặc cho lòng người chênh vênh, trống trãi.
Trên chuyến xe từ Sài Gòn về Nha Trang, Thủy cứ tần ngần suốt quảng đường, cô nhìn những giọt nước yếu ớt níu mình trên mặt kiếng nhòe nhoẹt của màn mưa. “Chẳng lẽ đời mình lại mỏng manh như những giọt nước kia”, suy nghĩ ấy thoáng xuất hiện gợi lên trong Thủy sự thất vọng. Những chuyện vừa xảy ra với Danh chợt ùa về, rót vào tâm trí Thủy một nổi buồn man mác. Thủy ngưng tất cả cảm xúc đang chảy dọc cơ thể, chỉ im lặng để cho nổi buồn lần là xâm chiếm mình. Nỗi sầu trong Thủy thật khó để vơi đi.
Thấm mệt, Thủy ngã người ra ghế, tay xoa nhẹ bụng, nơi cái thai đang lớn dần; Thủy vô thức rơi nước mắt mà chẳng biết vì điều gì… Thủy muốn vơi đi nỗi sầu hay chỉ là cân bằng cảm xúc hiện tại trong người, ngay bây giờ cô vẫn chưa thể trả lời. Cố quên đi tất cả, cô khép mi rồi chìm vào giấc ngủ mộng mị trên chuyến xe đêm.
Ba năm trước, xóm Thủy xuất hiện một chàng thanh niên cường tráng, tên Danh, da mặt ngâm đen nhưng dễ nhìn. Anh thuê nhà ông Tư Ngọc bỏ trống lâu nay cách nhà Thủy hai căn. Danh đến trọ để làm việc tại nhà máy mía đường. Chẳng rõ duyên cớ rồi Thủy quen Danh, nhưng vì khác Đạo nên hai gia đình làm khó khăn. Lén lút quen nhau một thời gian, Thủy trở nên lầm lì. “Luật Đạo với Chúa gì đây? Luật gì mà cứ gây khó khăn. Tình yêu con cái mà ba mẹ cứ cấm đoán.”, Thủy lạnh lùng buông ra câu nói ấy trong ngày cô quyết định theo Danh vào thành phố mà không suy nghĩ gì. Thủy ra đi không danh phận, không tiền, không nhà ở và mang theo cả ngàn lời chê trách của mọi người.
Cuộc sống ở thành phố vẫn yên lành mấy năm nay, Danh ít nói chẳng phô cứ cặm cụi vào công việc xin được ở nhà máy dệt.
Nhưng rồi, cái yên lành ấy không kéo dài lâu, hai tháng trước, anh nói công ty chuyển công tác tạm thời cho anh lên chi nhánh tại Biên Hòa. Hơn hai tuần anh về, tính tình khác lạ, cứ ôm khự chiếc điện thoại bên người, hết nói chuyện lại nhắn tin; Facebook, Zalo liên tục cập nhật trên điện thoại của anh. Có đêm, Danh ôm gối, mắc võng từ cửa sổ sang cửa chính của phòng trọ nằm nói chuyện thâu đêm. Danh cứ nói chuyện lí nhí, lâu lâu phá lên tiếng cười tình tứ làm Thủy không ngủ được.
Có lần, Thủy lén nghe thử anh nói chuyện gì, với ai, nhưng không rõ chuyện, sẽ bỏ…, sớm hay muộn…, cứ yên tâm… Hơn tháng nay chuyện cứ úp mở, Thuỷ đã đoán được phần nào nhưng cô chẳng dám mở lời.
***
Gió thổi mạnh. Bầu trời xám đục, từng đụn mây đen treo chênh vênh trên mấy toà nhà cao tầng. Trời sắp mưa.
Thủy ôm chiếc hộp cũ kĩ ra ngồi ở cửa. Phòng nào phòng nấy khép kín, tối om. Mấy cô công nhân của dãy trọ đi làm về băng ngang qua mặt Thủy, từng bước chân trước mặt như kéo dần mặt trời ẩn hẳn sau những cao ốc chót vót của thành phố. Một vài vệt sáng nhập nhòe từ bóng đèn treo lơ lững chiếu xuống hiên phòng nơi Thủy ngồi. Cô đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh, cây Thánh giá nhỏ trong hộp gợi lên trong Thủy chút gì lạ lẫm. Cô muốn xin một sự bình an từ Chúa, cho cô biết điều gì đang xảy ra với cô, ánh mắt cô như hối lỗi vì bấy lâu cô đã quên Chúa, đã giấu Ngài vào một nơi nào đó mà cô chẳng hay…
Cầm tấm ảnh gia đình cũ trên tay, Thủy thấy nhớ nhà da diết. Cô thấy thèm cảm giác hạnh phúc, ấm cúng của gia đình đến lạ. Thủy úp mặt xuống đầu gối, hai tay ôm lấy cẳng chân mà khóc nức nở.
Tiếng còi xe inh ỏi từ đầu dãy trọ làm cắt ngang suy nghĩ của Thủy, cô ngẩng đầu lên, Danh đã dựng xe trước mặt. Hắn say xỉn. Khuôn mặt đầy vẻ nham nhở. Hắn nói với giọng ngà ngà:
– Chia tay đi.
Thủy cố gắng giữ bình tĩnh:
– Thôi… Anh say rồi, vào phòng ngủ đi, tỉnh dậy mình nói chuyện.
Giọng hắn lè nhè:
– Thằng này không say, vẫn còn tỉnh táo – Hắn đưa tay đẩy Thủy lui ra. Thủy cầm cự đôi chân cho vững, cô sợ ảnh hưởng tới cái thai – Cô biến khỏi đây đi, biểu phá cái thai mà không chịu.
Nói xong, hắn lấy điện thoại trong túi, nhấn tìm số điện thoại rồi đưa cho Thủy, sau vài tiếng tít, giọng một người con gái cất tiếng “Anh về nhà rồi hả? Hôm nay em vui lắm! Thương anh ghê! Alô… Anh có nghe đó không… Alô ”
Tiếng thút thít do khóc phát ra từ mũi Thủy, cô thả luôn điện thoại rơi xuống đất. Nhìn Danh, Thủy như muốn giết ngay hắn vì sự phản bội nhưng Thủy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô thổn thức đáp, giọng cô cất lên từ chỗ nào đó lơ lửng giữa đầu và ngực, nghe nghèn nghẹn:
– Sao vậy anh?
– Chẳng sao cả! Tôi không còn yêu cô nữa, cô nghe hết chuyện rồi đó; còn cái thai… chừng này tiền đủ cho cô giải quyết và chăm sóc bản thân.
Hắn ném xấp tiền vào người Thủy, từng tờ tiền lạnh lùng rơi tung tóe rồi nằm yên giữa nền nhà. Hắn lạnh nhạt:
– Nhanh thì dọn đi giúp tôi.
Thủy cảm thấy kinh tởm với những lời hắn nói, cô ấm ức dù cô đã biết trước sẽ có ngày hôm nay nhưng cô không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế. Mắt Thủy ánh lên đầy sự căm phẫn. Cô đưa tay lấy nhanh đồ đạc cùng với những giọt nước mắt cho vào balô. Tình cảm thắm thiết cô đã dành cho hắn theo những giọt nước mắt rơi xuống đất vỡ tan tành.
Chẳng muốn quay đầu nhìn hắn, cô ra khỏi phòng trọ, uể oải nhìn mọi thứ xung quanh khi buổi chiều đã buông xuống từ bao giờ trên thành phố buồn hắt hiu.
Bất chợt, trời nổi cơn giông tố, sấm chớp liên hồi. Thuỷ đón chiếc xe ôm rồi chạy về phía bến xe.
3.
Trời xanh ngắt, một vài đám mây treo lơ lửng. Từng tấm nắng gãy khúc nối nhau chạy theo xe khách. Vài giọt nắng đậu trên mí mắt Thuỷ đánh thức giấc ngủ li bì thâu đêm. Đã gần đến bến xe phía Nam của thành phố. Nỗi lo trong Thuỷ trỗi dậy, cô không biết đi đâu và làm được gì với đứa con đang lớn trong bụng.
Nha Trang nhộn nhịp, hấp dẫn nhưng thanh bình và trong lành hơn nơi Thuỷ vừa rời bỏ. Dọc theo bờ biển, Thuỷ đưa mắt nhìn từng đợt sóng kéo nhau xô vào bờ. Thủy thả hồn bước đi nhưng đầu nặng trĩu như bị buộc khối đá. Sẽ đi đâu về đâu? Ý nghĩ ấy không rời khỏi đầu Thủy.
***
Đứng trước dãy ghế chờ đông nghẹt người, đập vào mắt Thủy là bảng giá khám phụ khoa, cô đưa mắt lướt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt chậm dần từ những con số 41 đến 45, mắt Thủy chằm chằm ngay dòng số 43: “Hút thai 10 tuần: 1,000,000”.
Thủy thần người, bước thụt lùi về phía sau, dáng vẻ cô lúng túng. Khoảng tiền một triệu không quá lớn để cô giải quyết cái thai nhưng cô lại mông lung trong suy nghĩ. Cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng cô.
Chưa kịp định thần, một cái vỗ nhẹ vào vai làm Thủy giật mình quay đầu:
– Em là người Công giáo hả?
Một người phụ nữ đưa mắt nhìn Thủy. Mặt cô lưỡng lự vì sợ đó là người quen. Thủy bước lui vài bước rồi vùng bỏ chạy. Người phụ nữ đuổi theo.
Sau chuyến xe dài đêm qua, Thủy không đủ sức để chạy, cô dừng lại nơi nhà xe của bệnh viện mặc cho người phụ nữ đuổi kịp.
– Sao em lại chạy?
Người phụ nữ hỏi trong nhịp thở hổn hển. Thủy đứng im như trời trồng, cô không thể nói gì, vì đó là sự thật như câu hỏi trong khoa phụ sản.
Vào căn–tin bệnh viện, người phụ nữ mời Thủy uống nước. Cô tự giới thiệu:
– Chị là Hoa… nhìn em non quá? Em tên gì?
Thủy ấp úng, cô vẫn còn thắc mắc về câu hỏi khi nãy của chị:
– Em là Thuỷ, sao chị biết em là người Công giáo?
– Cái vòng chuỗi trên tay Thủy kìa, sao chị nhầm được. Chị cũng là người Công giáo – Chẳng ngần ngại, chị Hoa hỏi – Sao em lại muốn phá thai…? Em biết điều đó là có tội, trái luật Đạo phải không?
Thủy chần chừ:
– Em đến để khám thai – Ánh mắt Thủy vờ như không có chuyện gì, nhưng cô đang muốn lừa dối sự thật trong suy nghĩ.
– Em à… Nếu em không định làm gì xấu thì chị hỏi sao em lại chạy; mà chị đến đây gần chục năm rồi, trừ ngày nào bệnh đau hay có công việc đột xuất chị mới không đi, chỉ nhìn thôi là chị biết ai muốn làm gì khi đến đây rồi.
Thủy cúi đầu im lặng nghe chị Hoa nói tiếp:
– Hằng ngày, chị đến để nhận những bào thai người ta vứt bỏ, nhưng bệnh viện cứ khó khăn, chị vất vả lắm mới xin được những cái thai đó. Gặp những cô gái trẻ trót dại thì chị khuyên cứ sinh con, đón nhận tình yêu của Chúa, chấp nhận Thánh ý Chúa, cho em nó được sống, được thấy công trình sáng tạo tuyệt vời của Chúa. Mà em… sao em quyết định vội vàng vậy?
Thủy ngẩng mặt nhìn chị Hoa cố tỏ ra mạnh mẽ. Cô trả lời dứt khoát:
– Ừ…! Không muốn có con thì bỏ. Sinh đứa bé ra… ừ thì… đón nhận tình yêu của Chúa, chấp nhận Thánh ý Chúa, còn tôi, tôi sao? Mỗi lần nhìn nó, nỗi đau tôi chịu ngày hôm nay, vết sẹo trong hồn tôi lại nhói lên cứa vào tim, ai đau? Tôi sẽ phải chịu nó suốt đời hả?
Nước mắt đã chảy trên khuôn mặt Thủy. Chị Hoa im lặng nghe Thủy nói một tràng dài, tiếng nhịp tim cứ đập thình thịch. Tiếng khóc của Thủy át đi mọi thứ ồn ào xung quanh rồi từ từ tắt dần.
Chị Hoa nhẹ nhàng nói:
– Nỗi lòng chị lại khác em! Chị không có con, cảnh đời người phụ nữ hiếm muộn gần chục năm chắc em không thể hiểu được.
Nói đến đây, giọng chị Hoa nghẹn lại, nấc thành tiếng. Chị đưa tay quệt đi giọt nước mắt chưa kịp rơi. Thủy thoáng nhìn chị Hoa.
– Nếu được, em đi cùng chị đến nơi này được không?
Thuỷ xuôi lòng, nét mặt cô thay đổi sau những lời chị Hoa nói. Thuỷ đồng ý đi theo. Thủy sẽ đến nơi cô không thể ngờ, nhưng cô chỉ đi vì tin vào người đàn bà cùng tin Chúa và cô hiểu cô chẳng còn gì để mất.
Nắng nhạt, Thủy theo chị Hoa trèo lên triền dốc của ngọn đồi khá ghập ghềnh. Trước mặt Thủy là nghĩa trang núi Hòn Thơm. Hàng ngàn ngôi mộ do các anh chị trong nhóm chị Hoa cùng cộng đoàn các Soeur dòng Khiết Tâm Đức Mẹ xây dựng. Những con người thầm lặng làm việc cho những tàn dư của của cuộc sống hiện đại, cho những nông nổi nhất thời.
Mấy chục bào thai được chôn cất hằng ngày. Những em bé được chôn cất mà đôi khi không còn nguyên vẹn thân mình hay thân của em nhưng tay chân lại của em khác. Những bé thơ vô tội phải chết vì sự bồng bột của cha mẹ chúng. Những ô vuông không bia mộ hay bia mộ cùng một tên “Vô Danh”, cả ngọn đồi với mấy chục ngàn bao thai chi chít thiếu chỗ chôn.
Đang trầm tư về những thứ đang diễn ra trước mắt, Chị Hoa dúi mẫu giấy vào tay Thủy. Tờ giấy mỏng in rõ những dòng chữ:
ĐỊA CHỈ NƯỚC TRỜI
Nhà Bầu Giêrađô
Tống Phước Phúc – Số điện thoại: 0583823739.
Địa chỉ nhà : 56/3 Phương Sài, TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa.
“ Sự sống là sự sáng tạo chứ không phải là sự chế tạo.” (*)
…
4.
Hôm nay, không khí bình yên đến lạ. Đã gần một tháng từ ngày Thủy quyết định tìm về địa chỉ của chị Hoa. Thủy nhận ra nhiều phận người như cô và hơn cả vậy ở ngôi nhà này. Chẳng ai hỏi về quá khứ của ai nhưng ai cũng hiểu về quá khứ của nhau. Một đời lầm lỡ của những cô gái cùng chung cảnh ngộ, cùng sự nhẹ dạ cả tin.
Gió nhẹ thoảng qua, Thủy loay hoay gài lại chốt cửa rồi lửng thửng bước vào nhà. Thủy đưa mắt nhìn câu Lời Chúa:
“Ai tiếp đón em nhỏ này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.” (Lc 9, 48)
Cô cảm nhận mình vẫn còn được Thiên Chúa thương xót. Thủy hiểu được lề luật Chúa không hề nghiêm khắc hay ép buộc. Luật Ngài chỉ muốn gìn giữ linh hồn mọi người cho cuộc sống đời sau.
Dù đêm qua, con người ta đau khổ hay hạnh phúc như thế nào thì sáng nay mặt trời vẫn mọc. Chúng ta lại sống một ngày mới, những chuyện đã qua chỉ còn là kí ức.Thủy đưa tay đặt lên bụng cảm nhận một làn hơi ấm khó tả hiện hữu đang lan tỏa khắp cơ thể mình.
BỌT BIỂN
(*): Địa chỉ trên là thật, ngoại trừ tên nhân vật