Xuân Diệu
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.
“Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.” Xuân Diệu
🙂
Cảm tạ Chúa cho con bừng tỉnh lại
Cơn mê dài và thấy được Hồng Ân
Không bơ vơ ở giữa chốn đường trần
Trong tay Chúa con không còn hoảng sợ!
Đường theo Chúa con không còn ngại khó
Chỉ chăm nhìn vào chính Chúa Jê-sus
Lời dịu dàng làm quên cả ưu tư,
Con đã biết lối về dòng suối mát.
Từng mơ ước một đôi vai êm ả
Từng chiều qua còn lại những hoang liêu
Bên chân Cha giờ con thấy Tình-Yêu
Và đã thấy vững an điều cứu chuộc!
Như nai con tìm khát khao khe suối;
Bãi cỏ xanh, lời gọi Đấng Chăn Lành.
Muôn nghìn đời như chiên giữa đồng xanh
Vương quốc Chúa an bình và diễm tuyệt!
Người ta khổ vì quên và chẳng biết,
Trao cho Ngài gánh nặng những thương đau
Nhìn vết thương, ôi, Chúa của mình đâu?
Người ta khổ vì quên điều cứu chuộc!
Đừng trăn trở kiếp đời trong khốn khó
Đợi chờ ai không đến Chúa yêu thương?
Về với Cha Từ Ái lánh xa đường
Hư mất cũ làm dân miền Thiên Quốc!
Kìa ánh mắt Chúa nhìn con khuyến gọi
“Về đây con, Ta là Đấng Quan Phòng!”
Màu thời gian như ánh ngọc tinh ròng
Chúa Vinh Hiển trên dòng đời bất tận!
Lê Việt Mai-Yên