Những điều tôi biết về ba tôi không nhiều. Duy chỉ có một điều lắng đọng trong lòng tôi, qua những lời kể lại đầy thương tiếc của những người thân trong gia đình, và những người hàng xóm, đó là: ba tôi là một người rất tốt bụng và có tấm lòng thương người.
Nhờ ơn Chúa ban cho, ba tôi học rất giỏi, tốt nghiệp thủ khoa ngành y, làm việc chung với các bác sĩ Tây trong nhà thương Pháp, đặc biệt khu phòng mổ. Ngoài giờ làm việc trong nhà thương, ba tôi nhận thêm bệnh nhân chữa bệnh, mổ mắt hột, mắt cườm, ung bướu, mụt nhọt, v.v…cho dân nghèo miễn phí.
Tin đồn lan xa, bệnh nhân ngày càng đông, ba tôi tận tụy làm việc hết lòng hết sức dù khuya sớm. Có những lúc đêm khuya đang ngủ, có người đến gõ cửa, cầu xin ba tôi đến chữa bệnh cho con họ. Ba tôi vội vã đi liền, và thường hay nói với mẹ tôi:”Lương y như từ mẫu, cứu người như cứu hỏa.”
Rồi có một năm, bệnh dịch hoành hành, có rất nhiều người chết, và rất nhiều người nằm la liệt ở nhà thương chờ cứu chữa. Với tấm lòng yêu thương tha nhân, cùng với chức năng ngành y mà Thiên Chúa đã ban cho ba tôi, ba tôi đã túc trực ở nhà thương không quản ngại ngày đêm, hết lòng hết sức, cứu chữa cho biết bao bệnh nhân. Rồi ba tôi đuối sức, ba tôi nhiễm bệnh và qua đời! Để lại biết bao tiếc thương cho những người thân yêu trong gia đình và rất nhiều bệnh nhân biết về công việc của ba tôi.
Khi ba tôi mất, gia đình hai bên nội ngoại đều giấu mẹ tôi, sợ mẹ tôi bị hậu sản, vì khi đó mẹ tôi vừa sinh tôi được một tuần. “Con không cha như nhà không nóc”, mẹ tôi vất vả đi làm xa kiếm cơm áo nuôi con. Suốt thời gian thơ ấu, chị tôi và tôi sống lủi thủi với ông bà ngoại. Hằng đêm, ôm bà ngoại ngủ, tôi thèm được kêu hai tiếng: Ba ơi, Mẹ ơi! Ba đang ở đâu? Nhìn các bạn có ba mẹ đưa đón, săn sóc trìu mến, tôi ao ước, thèm khát mình cũng được có ba như vậy!
Rồi thời gian thấm thoát trôi đi, trải qua với bao thăng trầm trong cuộc sống, tôi trưởng thành hơn. Để rồi, đến một lúc, Thiên Chúa, Đấng Quyền Năng, Đấng đầy lòng yêu thương, người Cha Nhân Lành, đã từ từ dẫn dắt tôi đến gần Ngài hơn, cho tôi niềm tin, hy vọng và nơi nương dựa tinh thần. Ngài lấp đầy nỗi thèm khát, tình yêu thương của người Cha, nơi tâm hồn tôi.
Và rồi, tôi có thể kêu lên bất cứ lúc nào hai tiếng: “Cha ơi!” mà từ lâu tôi hằng ao ước. Và tôi biết rằng Ngài đang ở trong tôi, bên cạnh tôi, đằng trước đằng sau tôi, nâng đỡ, chở che, bảo bọc, đồng hành với tôi trong từng giây phút của cuộc đời tôi. Và tôi không còn sợ chi, không còn thiếu thốn gì.
Giờ đây, đối với tôi, mỗi ngày là một ngày Lễ Cha, là tương giao mật thiết với Cha, là thì thầm tâm sự từng nỗi vui nỗi buồn với Cha, người Cha Nhân Lành. Xin cảm ơn mọi người đã lắng nghe lời chia sẽ về hai người cha của tôi: Một người cha tôi đã có nhưng không bao giờ thấy; và một người Cha tôi không thấy nhưng luôn hiện hữu và đồng hành với tôi mỗi giây phút trong cuộc đời.
Kim Thoa