Khi nói đến to lớn, người Việt hay nhắc đến chữ cao xa sâu rộng. Như biển cả mênh mông, không bến không bờ. Như bầu trời xanh thẳm. Xa tắp tận chân trời. Xa khơi. Rộng khắp. Rộng lớn. Tối cao. Vĩ đại. Vô cùng. Vô biên. Nhưng ít người bình dân nào, giống như hầu hết chúng ta, có thể tưởng tượng được sự to lớn vĩ đại của vũ trụ thiên nhiên. Cõi Trời khác với cõi người. Cõi người giới hạn, cõi Trời mênh mông. Chúng ta đang sống giữa thế giới thiên nhiên và chúng ta thấy thế giới nầy to lớn dưới mắt chúng ta nhưng với chút kiến thức khoa học và sách vở, với trí óc tưởng tượng, chúng ta sẽ nhìn biết vũ trụ xung quanh to lớn hơn nhiều.
Tôi thích sưu tầm những bài viết, hay những dòng tin tức nhắc đến vũ trụ mênh mông.
Chúng ta thường nhắc đến quả đất, mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao, rồi đến thiên hà… Nhưng vũ trụ mênh mông nầy có đến ít nhất mười ngàn tỉ các hệ thống khác giống như hệ thống thái dương của chúng ta. Trong thực tế, quả đất là một hành tinh rất nhỏ bé. Có những ngôi sao trong thái dương hệ có thể chứa được một ngàn quả đất trong đó. Nhưng Thái dương hệ của chúng ta với 8 hành tinh quay chung quanh mặt trời, chỉ là một điểm nhỏ trong một góc nhỏ của dãy Ngân Hà. Ngân Hà (Milky Way) là một Thiên Hà trong vô số các Thiên Hà. Ngân Hà mênh mông với chiều rộng hơn 120,000 năm ánh sáng và chứa ít nhất 100 tỉ hành tinh. Thế nhưng Ngân Hà cũng chỉ là một điểm nhỏ trong chùm Siêu Thiên Hà mà chúng ta gọi là vũ trụ có thể quan sát được. Và nếu suy nghĩ xa hơn một chút, cái vũ trụ rộng lớn có thể quan sát được nầy cũng không đáng so sánh gì so với cõi vĩnh hằng, vô hạn.
Liệu trí óc hữu hạn của người Việt chúng ta dám nói mình biết không có Đức Chúa Trời là Cha, không có Chúa Giê-su là Con và cũng chẳng có Thánh Linh hay không? Nếu không có Trời cũng sẽ không có đất, nếu không có Trời sẽ không có Thiên Đàng, cũng không có Hỏa ngục. Nếu có Trời cũng sẽ có tất cả những gì Trời đã tỏ bày trong Kinh Thánh. Ở đó sẽ có các Thiên Sứ, Thiên Binh. Thiên Đàng là nơi Trời ngự. Trời chính là Đấng Tạo Hóa của cả vũ trụ nầy. Chúa Giê-su đã tuyên bố như vậy và Ngài mời gọi chúng ta hãy tin.
“Lòng các ngươi chớ hề bối rối; hãy tin Đức Chúa Trời, cũng hãy tin ta nữa. Trong nhà Cha ta có nhiều chỗ ở; bằng chẳng vậy, ta đã nói cho các ngươi rồi. Ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đã đi, và đã sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó. Các ngươi biết ta đi đâu, và biết đường đi nữa” (Giăng 14: 1-4).
Ở ĐẤT CŨNG NHƯ Ở TRỜI
Trong mùa hè năm nay 2018, vợ chồng tôi có cơ hội đi thăm Hawaii, nơi mà hằng năm có đến 10 triệu du khách khắp nơi trên thế giới đến thăm. Nhưng tôi chỉ mới đến thành phố Honolulu của tiểu bang Hawaii của nước Mỹ. Tôi thấy thành phố Honolulu với kiến trúc đẹp, cây cối xanh tươi, bờ biển yên tĩnh vây quanh, khí hậu mát mẻ và trong lòng tôi cũng thầm khen đây chính là “Thiên Đàng hạ giới” như một số du khách nói đến. Nhưng sống ở đây khoảng 10 ngày, tôi mới thấy đây không phải là thiên đường như người ta nghĩ vì tôi đã mắc chứng allergy (chảy nước mũi, đau nhức trong người) và ngay sau khi từ giã Hawaii trở về nhà ở Dallas, tôi nghe tin núi lửa ở Big Island, hòn đảo lớn nhất ở Hawaii, đã trào phun nham thạch mạnh mẽ cả tháng sau đó, chôn vùi nhiều nhà cửa, gây xôn xao lo lắng cho những người đang chọn sống ở nơi nầy.
Trên quả đất nầy chúng ta chưa thấy một nơi nào có thể gọi là Thiên Đàng.
Tôi đọc Kinh Thánh sách Phục Truyền Luật Lệ trong Cựu Ước, thấy ông Môi-se đã nói với dân Do Thái từ hơn một ngàn rưỡi năm trước Công Nguyên về một đời sống mới ở quê hương mới mà ông gọi là, “Những ngày trời trên đất.” Ông Môi-se và mấy triệu người Do Thái đang lang thang giữa sa mạc nóng bỏng ở vùng Trung Đông và ông mơ ước một vùng đất hứa, vùng đất “đượm sữa và mật” cho toàn dân. Với sự phù hộ của Trời, dân Do Thái đã thỏa nguyện chiếm được xứ Canaan là vùng đất hứa. Họ sống yên ổn một thời gian. Rồi họ bị mất nước vào tay các đế quốc. Thành phố thủ đô Jerusalem bị người La-mã tàn phá, năm 70 SC, dân chúng bị tản lạc đày đi khắp nơi trên thế giới. Mãi đến năm 1948, người Do Thái mới khôi phục được quốc gia của mình trên vùng đất hứa đã bị đánh mất sau mấy ngàn năm. Năm 2018 là kỷ niệm 70 năm lập quốc của nước Israel. Quan sát thời cuộc của nước Israel, chúng ta có thể biết tình hình của thế giới. Đức Chúa Trời có chương trình đặc biệt cho dân Do Thái vốn là tuyển dân của Ngài.
Nhưng đất hứa trên đất vẫn chưa phải là Thiên Đàng. Thiên Đàng là nơi ở khác bên ngoài quả đất của chúng ta. Thiên Đàng dành cho những người mang sự sống mới Trời ban. Từ khi sáng thế, Trời đã dựng nên người và đặt loài người trong khu vườn đẹp gọi là Ê-đen. Nhưng do loài người phạm tội bất tuân ý Trời, vườn Ê-đen tươi đẹp trên đất đã bị thiên sứ từ Trời đến ngăn cấm không cho con người bước vào đó nữa. Chúa Trời biết loài người không nên sống mãi với thân thể tội lỗi và bệnh tật ở trên thế giới nầy. Sự chết đã xâm nhập vào thế gian. Nơi nào còn có sự chết, nơi đó chưa phải là Thiên Đàng.
Rồi khi đọc Kinh Thánh Tân Ước, tôi thấy Kinh Thánh mô tả tiếp về những ước vọng lớn lao nầy:
“Hết thảy những người đó đều chết trong đức tin, chưa nhận lãnh những điều hứa cho mình; chỉ trông thấy và chào mừng những điều đó từ đằng xa, xưng mình là kẻ khách và bộ hành trên đất. Những kẻ nói như thế, tỏ rõ rằng mình đương đi tìm nơi quê hương. Ví thử họ đã tưởng đến nơi quê hương mà mình từ đó đi ra, thì cũng có ngày trở lại, nhưng họ ham mến một quê hương tốt hơn, tức là quê hương ở trên trời; nên Đức Chúa Trời không hổ thẹn mà xưng mình là Đức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã sắm sẵn cho họ một thành.” Hê-bơ-rơ 11: 13-16.
Tôi tin có một quê hương mới, tốt hơn đang chờ đợi những người thờ Trời, “những người đang hầu việc Cha trên đất mà tâm linh mơ tưởng cõi thiên đường.”
Vậy làm sao để tìm được quê hương mới?
Làm sao để sống những ngày trời trên đất?
NGƯỜI SỐNG DƯỚI ĐẤT CÓ HY VỌNG SỐNG TRÊN TRỜI
Tôi có quốc tịch Việt Nam và tôi được nhập quốc tịch mới của Mỹ. Tôi được sinh ra ở Việt Nam, bây giờ tôi sống ở Mỹ. Con cháu và gia đình tôi đều có Quốc tịch Hoa Kỳ. Năm 1994, tôi đến Mỹ cùng gia đình của tôi trên một chiếc máy bay. Tôi muốn dùng hình ảnh đến Mỹ để so sánh với ước muốn của phần lớn người Việt chúng ta từ đất lên trời. Có hai cách để đến Mỹ, một là tập bơi thật giỏi băng qua Thái Bình Dương. Điều nầy cũng giống như bạn đến Mỹ bằng sức riêng của bạn. Cách thứ hai là bạn được Chính phủ Mỹ chấp nhận bạn được nhập cư và khi bạn có đủ giấy tờ hộ chiếu, có chiếc vé máy bay, có thời gian bạn vào ngồi trong đúng chuyến bay, rồi máy bay đưa bạn bay qua Thái Bình Dương đáp xuống phi trường của nước Mỹ. Bạn đến Mỹ bởi đức tin, không bởi việc làm. Bạn có đức tin phó thác.
Tôi nghĩ các triết lý tôn giáo thế gian luôn khuyên bạn hãy tu sửa, hãy cậy sức riêng, hãy tự cứu để mong một ngày thoát khổ. Nhưng các triết lý tưởng tượng của các tổ chức tôn giáo, của loài người chỉ là một trạng thái mơ ước của tâm hồn chứ không phải là một nơi có thật do Trời dựng nên. Muốn đến nơi ở của Trời, bạn phải theo điều kiện của Trời. Tôi nói đó là ý Trời, là mệnh Trời, là luật Trời. Hãy theo cách của Trời, đừng theo cách của người. Trong Kinh Thánh, Chúa Cứu Thế Giê-su và các sứ đồ của Ngài luôn khuyên bạn hãy vận dụng đức tin, hãy tin cậy và vâng lời Chúa dạy. Bạn muốn thoát khổ, hãy tin. Bạn muốn được cứu rỗi, hãy tin. Bạn muốn được lên thiên đàng, hãy tin. Hãy tin Trời, đừng tin người. Mọi người dù là giáo chủ, triết gia, khoa học gia cũng chỉ là những người đang sống và chết trên quả địa cầu.
Bạn hãy tin lời Chúa hứa. Bạn hãy tin cậy và vâng lời Chúa truyền.
Chiếc vé lên Thiên Đàng giống như một món quà. Bạn có món quà nghĩa là bạn không cần mua quà, bạn không cần trả giá để có quà. Bạn chỉ cần nhận quà và lập tức bạn vui hưởng món quà. Sự sống đời đời ở Thiên Đàng cũng vậy.
HÃY BIẾT TRỜI LÀ AI?
Tôi dạn dĩ làm chứng rằng tôi đã biết rõ hướng đi. Tôi biết rõ hướng đi vì tôi đã biết tin ai. Tôi tin Trời và lời hứa của Trời trong Kinh Thánh.
“Vả, sự sống đời đời là nhìn biết Cha, tức là Đức Chúa Trời có một và thật, cùng Giê-su Christ, là Đấng Cha đã sai đến” (Giăng 17:3).
- Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa. Trời không phải là một vật, một sức mạnh hay một ảnh hưởng. Ngài là Đấng sống, Đấng suy nghĩ, làm việc và cảm động. Trời có thật, Trời rất gần, chỉ có Trời cứu. Do nhận quá nhiều ơn Trời và không muốn biết Trời thật, nên loài người xưa nay đã dùng gỗ đá tạo ra hình tượng giả dối xưng đó là Đức Chúa Trời của mình. Tiên tri Giê-rê-mi đã viết,
“Chúng nó hết thảy đều là u mê khờ dại. Sự dạy dỗ của hình tượng chỉ là gỗ mà thôi. Ấy là bạc dát mỏng vận đến từ Ta-rê-si, và vàng của U-pha, nhờ tay thợ chạm làm ra cùng thợ vàng chế thành; có vải màu xanh màu tím làm áo; ấy cũng là việc của người thợ khéo. Nhưng Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời thật; Ngài là Đức Chúa Trời hằng sống, là Vua đời đời” (10:9-10).
- Đức Chúa Trời Ba Ngôi. Mặc dầu Đức Chúa Trời chỉ có một, nhưng Ngài đã tự bày tỏ trong Ba Ngôi: Đức Cha, Đức Con và Đức Thánh Linh. Không có bất cứ ai có thể giải thích và hiểu rõ Giáo lý Ba Ngôi, nhưng Kinh Thánh cho biết mỗi Ngôi trong Ba Ngôi là Đức Chúa Trời thật và bình đẳng. Không một ai hay tổ chức nào có thể thay đổi sự giải bày rõ ràng của Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh. Hoặc chúng ta chấp nhận Kinh Thánh hoàn toàn hay khước từ Kinh Thánh hoàn toàn.
Ê-phê-sô 4:6, “Chỉ có một Đức Chúa Trời và một Cha của mọi người, Ngài là trên cả mọi người, giữa mọi người và ở trong mọi người.”
Giăng 1:1, “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời.”
2 Cô-rinh-tô 3:18, “Chúng ta ai nấy đều để mặt trần mà nhìn xem vinh hiển Chúa như trong gương, thì hóa nên cũng một ảnh tượng Ngài, từ vinh hiển qua vinh hiển, như bởi Chúa, là Thánh Linh.”
2 Cô-rinh-tô 13:13, “Nguyền xin ơn của Đức Chúa Jêsus Christ, sự yêu thương của Đức Chúa Trời, và sự giao thông của Đức Thánh Linh ở với anh em hết thảy!”
- Đức Chúa Trời vĩnh cửu, đời đời. Đức Chúa Trời không có khởi đầu. Ngài không được sanh ra hay tiến hóa. Câu đầu tiên của Kinh Thánh là Sáng thế ký 1:1 đã chép,
“Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất.”
Thi Thiên 90:2, “Trước khi núi non chưa sanh ra, Đất và thế gian chưa dựng nên,
Từ trước vô cùng cho đến đời đời Chúa là Đức Chúa Trời.”
Khải Huyền 1:8, “Chúa là Đức Chúa Trời, ĐẤNG HIỆN CÓ, ĐÃ CÓ, VÀ CÒN ĐẾN là Đấng Toàn năng, phán rằng: Ta là An-pha và Ô-mê-ga.”
- Đức Chúa Trời độc lập. Đức Chúa Trời hoàn toàn độc lập. Ngài không cần bạn nhưng bạn cần Ngài.
Công vụ 17: 24-25, “Đức Chúa Trời đã dựng nên thế giới và mọi vật trong đó, là Chúa của trời đất, chẳng ngự tại đền thờ bởi tay người ta dựng nên đâu. Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài.”
Rô-ma 11:33-36, “Ôi! sâu nhiệm thay là sự giàu có, khôn ngoan và thông biết của Đức Chúa Trời! Sự phán xét của Ngài nào ai thấu được, đường nẻo của Ngài nào ai hiểu được! Vì, ai biết ý tưởng Chúa, ai là kẻ bàn luận của Ngài? Hay là ai đã cho Chúa trước, đặng nhận lấy điều gì Ngài báo lại? Vì muôn vật đều là từ Ngài, bởi Ngài, và hướng về Ngài. Vinh hiển cho Ngài đời đời vô cùng! A-men.”
Đức Chúa Trời là nguồn của sự sống, khôn ngoan, quyền năng, tri thức.
- Đức Chúa Trời tể trị tối cao trên cả vũ trụ.
Ngài tể trị trên cả không gian và thời gian. Ngài làm bất cứ điều gì Ngài muốn làm, không điều chi hay một ai ngăn cản được Ngài. Với Đức Chúa Trời không có tai nạn, hay ngạc nhiên. Ngài tể trị tối cao. Lịch sử của nhân loại xảy ra theo đúng ý của Ngài. Vua Đa-vít được xem là một trong những nhà lãnh đạo vĩ đại của dân Do Thái đã chúc tụng Đức Chúa Trời như sau:
“Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, tổ phụ chúng tôi ôi! Đáng chúc tạ Ngài cho đến đời đời vô cùng! Hỡi Đức Giê-hô-va! Sự cao cả, quyền năng, vinh quang, toàn thắng, và oai nghi đáng qui về Ngài; vì muôn vật trên các từng trời và dưới đất đều thuộc về Ngài. Đức Giê-hô-va ôi! Nước thuộc về Ngài; Ngài được tôn cao làm Chúa tể của muôn vật. Hoặc sự giàu có, hoặc sự vinh quang, đều do Chúa mà đến, và Chúa quản trị trên muôn vật; quyền năng và thế lực ở nơi tay Chúa: tay Chúa khiến cho được tôn trọng và ban sức mạnh cho mọi người. Bây giờ, Đức Chúa Trời chúng tôi ôi! Chúng tôi cảm tạ Chúa và ngợi khen danh vinh hiển của Ngài.” 1 Sử Ký 29: 10-13.
- Đức Chúa Trời thánh khiết.
Đức Chúa Trời hoàn toàn vô tội, Ngài không có khuyết điểm, lầm lỗi. Kinh Thánh mô tả Ngài là Đấng thánh khiết. Tiên tri Ê-sai đã nghe các thiên sứ trên trời chúc tụng thờ phượng Đức Chúa Trời:
“Các sê-ra-phim cùng nhau kêu lên rằng: Thánh thay, thánh thay, thánh thay là Đức Giê-hô-va vạn quân! Khắp đất đầy dẫy sự vinh hiển Ngài!” (Ê-sai 6: 3).
Xuất Ai-cập 15:11 “Hỡi Đức Giê-hô-va! Trong vòng các thần, ai giống như Ngài?
Trong sự thánh khiết, ai được vinh hiển như Ngài,
Đáng sợ, đáng khen, Hay làm các phép lạ?
Thi Thiên 99:9 “Hãy tôn cao Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi,
Và thờ lạy trên núi thánh Ngài;
Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta là thánh!”
1 Giăng 1:5 “Nầy là lời truyền giảng mà chúng tôi đã nghe nơi Ngài và truyền lại cho anh em rằng Đức Chúa Trời là sự sáng, trong Ngài chẳng có sự tối tăm đâu.”
Khải Huyền 15: 4 “Lạy Chúa, ai là kẻ không kính sợ và không ngợi khen danh Ngài? Vì một mình Ngài là thánh, mọi dân tộc sẽ đến thờ lạy trước mặt Ngài, vì các sự đoán xét Ngài đã được tỏ ra.”
- Đức Chúa Trời là Đấng thưởng phạt công minh.
Trên thế giới, loài người có tòa án để xử phạt tội nhân. Tội nhân kháng án và được đưa đến tòa trên, nhưng rồi đến tòa án tối cao trong nước là hết. Người ta gọi đó là Tối Cao Pháp Viện. Chung cuộc các tòa án loài người có giới hạn và không công bằng trọn vẹn. Ở Mỹ tôi thấy mấy lần hình ảnh trên TV về tin tử tội mang án tử hình ở tù được trên 10 năm nhưng rồi được tuyên bố trắng án, được về nhà tự do và được đền bù cả triệu dollar. Dù tòa án loài người có sai lầm khi xét xử, nhưng không ở đâu mà không có tòa án. Trong vũ trụ cũng vậy, Tòa Phán Xét của Trời là chung thẩm, là công bình tuyệt đối, và trước Tòa của Trời không có tòa án nào cao hơn. Hãy lắng nghe lời Tòa Trời phán xét theo luật của Trời.
“Vậy thì, Đức Chúa Trời đã bỏ qua các đời ngu muội đó, mà nay biểu hết thảy các người trong mọi nơi đều phải ăn năn, vì Ngài đã chỉ định một ngày, khi Ngài sẽ lấy sự công bình đoán xét thế gian, bởi Người Ngài đã lập, và Đức Chúa Trời đã khiến Người từ kẻ chết sống lại, để làm chứng chắc về điều đó cho thiên hạ.” Công vụ 17:30-31
Kinh Thánh còn mô tả về Đức Chúa Trời là Đấng khôn ngoan, hiểu biết mọi sự cách trọn vẹn, Ngài biết rõ quá khứ, hiện tại và tương lai. Ngài không bị giới hạn bởi không gian hay thời gian. Ngài không hề thay đổi. Ngài là Đấng công chính toàn hảo. Không một ai có thể hiểu hết về Trời, nhưng Trời hiểu hết chúng ta.
Hãy dừng lại suy nghĩ về quyền năng vĩ đại và tầm vóc vĩnh cữu vô hạn, vô tận, đời đời của Đức Chúa Trời. Bạn biết không? Đức Chúa Trời vĩ đại đã bằng lòng trở thành người, ở giữa chúng ta. Chúa muốn đưa bạn đến Thiên Đàng. Chúa không muốn bạn đi Địa Ngục. Chúa không muốn bạn làm việc gì để tự cứu, Chúa chỉ muốn lòng tin của bạn nhờ Ngài cứu rỗi. Chúa tôn trọng quyền quyết định của bạn. Bạn tin hay bạn không tin.
CÓ THIÊN ĐÀNG CŨNG CÓ ĐỊA NGỤC
Số phận của bạn là hoặc bạn ở đời đời với Trời hoặc là đời đời xa cách Trời.
Kinh Thánh chép, “Vả thế gian với sự tham dục nó đều qua đi, song ai làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời” (1 Giăng 2;17). Còn hay mất là kết quả hay hậu quả vô cùng quan trọng, mọi thành đạt khác của bạn đều vô nghĩa.
Hãy cùng tôi lắng nghe câu chuyện do Chúa Giê-su kể về một người đã không đi lên mà đã đi xuống sau khi chết.
Có một người giàu mặc áo tía và áo bằng vải gai mịn, hằng ngày ăn ở rất là sung sướng. Lại có một người nghèo, tên là La-xa-rơ, nằm ngoài cửa người giàu đó, mình đầy những ghẻ. Người ước ao được ăn những đồ ở trên bàn người giàu rớt xuống; cũng có chó đến liếm ghẻ người.
(Đây là hình ảnh của một người thành công trên thế giới, nhưng thành công trên quả đất không có khả năng đưa ông đến thiên đàng).
Vả, người nghèo chết, thiên sứ đem để vào lòng Áp-ra-ham; người giàu cũng chết, người ta đem chôn. Người giàu ở nơi Âm phủ (Nguyên-văn là Hadès, theo ý người Gờ-réc là nơi người chết ở) đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Áp-ra-ham, và La-xa-rơ trong lòng người; bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước đặng làm cho mát lưỡi tôi; vì tôi bị khổ trong lửa nầy quá đỗi. Nhưng Áp-ra-ham trả lời rằng: Con ơi, hãy nhớ lại lúc ngươi còn sống đã được hưởng những sự lành của mình rồi, còn La-xa-rơ phải những sự dữ; bây giờ, nó ở đây được yên ủi, còn ngươi phải bị khổ hình. Vả lại, có một vực sâu ở giữa chúng ta với ngươi, đến nỗi ai muốn từ đây qua đó không được, mà ai muốn từ đó qua đây cũng không được.
(Đến địa ngục là đến chỗ không còn hy vọng nữa. Hoàn toàn tuyệt vọng).
Người giàu nói rằng: Tổ tôi ơi! Vậy thì xin sai La-xa-rơ đến nhà cha tôi, – vì tôi có năm anh em, – đặng người làm chứng cho họ về những điều nầy, kẻo họ cũng xuống nơi đau đớn nầy chăng. Áp-ra-ham trả lời rằng: Chúng nó đã có Môi-se và các đấng tiên tri; chúng nó phải nghe lời các đấng ấy! Người giàu nói rằng: Thưa Áp-ra-ham tổ tôi, không phải vậy đâu; nhưng nếu có kẻ chết sống lại đến cùng họ, thì họ sẽ ăn năn. Song Áp-ra-ham rằng: Nếu không nghe Môi-se và các đấng tiên tri, thì dầu có ai từ kẻ chết sống lại, chúng nó cũng chẳng tin vậy” (Lu-ca 16: 19-31).
(Sau khi chết là không còn cơ hội để quyết định gì được cả).
Trong câu chuyện về nơi Địa Ngục mà người nhà giàu không tin Chúa đã đến sau khi chết, tôi thấy ông vẫn còn tỉnh táo và ý thức rõ mặc dầu ông đã chết, (ông ấy chết thể xác nhưng linh hồn vẫn còn ý thức), chỉ có điều ông không thể thay đổi hoàn cảnh của mình. Ông nhớ lại mình có 5 anh em và ông biết chắc họ sẽ đến nơi đau khổ nầy vì họ không chịu thờ Trời. Nhưng khi đối diện thực tế của Địa Ngục, ông muốn anh em của mình được lên Thiên Đàng và khỏi xuống Địa Ngục. Linh hồn người chết vẫn còn biết thương xót số phận của người thân. Ông nhà giàu tự nghĩ nếu có người chết sống lại đến làm chứng cho 5 anh em của ông thì hy vọng họ sẽ tin. Nhưng Kinh Thánh nói lên thực tế: “Họ đã có Kinh Thánh và đã có những chứng nhân sống.” Và nếu họ không ăn năn thì dầu có kẻ chết sống lại làm chứng, họ cũng không tin.
Cũng như một tên cướp bị treo trên thập tự giá bên cạnh Chúa Giê-su, một người có cơ hội nhiều nhất khi thấy mặt Chúa Giê-su, nghe chính lời Chúa nói, và thấy thái độ đầu phục của người bạn cướp của anh sau chót đã ăn năn, nhưng với bản thân của anh, buồn thay đến chết anh vẫn không tin. Anh ấy do vô tín đã chọn Địa Ngục thay vì chọn Thiên Đàng.
Còn bạn thì sao? Có lý do nào ngăn trở, khiến bạn không chịu trở lại thờ Trời để được sự sống?
Mục sư Nguyễn Văn Huệ