Gia đình của Paul Weeks đi du lịch từ Australia đến Malaysia vào đầu tháng 4 năm nay. Họ được hạnh phúc bên nhau tại đất nước xinh đẹp có tòa tháp đôi Petronas. Vì tài chánh eo hẹp, họ chỉ có ít ngày đi chơi ngắn ngủi rồi phải chia tay nhau. Vợ anh, Danica và hai con sẽ bay về lại Australia, còn anh sẽ bay đi Mông-Cổ.
Hôm nay, họ thực hiện cuộc chia tay đó và cùng ra sân bay trên một chiếc taxi trong thời tiết nắng đẹp…
Ngồi thoải mái ở băng ghế trước, Weeks quay lại hào hứng nói với Danica:
– Anh đến Mông-Cổ làm kỹ sư cơ khí cho một hãng xưởng chuyên sản xuất máy móc nông nghiệp. Anh sẽ ký hợp đồng với họ trong thời gian 5 năm với mức lương cao. Mỗi năm, anh được nghỉ phép nửa tháng để về thăm em và các con một lần. Vì cuộc sống, chúng mình đành phải tạm xa nhau vậy.
Dù đã được nghe Weeks nói vài lần và cả hai vợ chồng nằm đêm tâm sự với nhau, Danica cũng không khỏi chạnh lòng khi mình sắp sửa xa cách người chồng yêu dấu. Cô nói nhỏ với chồng:
-Em biết, anh yên tâm mà đi. Ở nhà, em sẽ lo cho hai đứa nhỏ.
Lincoln Weeks, thằng con trai lớn 3 tuổi, nghe lõm bõm được câu chuyện, dù không hiểu hết, nó chen vô:
-Ba cứ đi đi, ở nhà con sẽ ngoan với mẹ.
-Ừ, con trai của ba, giúp ba nhé. Lại trông chừng em nữa đó!
-Dạ.
Còn Jack Weeks 11 tháng tuổi thì đã ngủ ngon ở băng sau trong chiếc ghế dành cho trẻ em, gương mặt như thiên thần.
Họ lại im lặng với nhau, mỗi người một ý nghĩ cho đến khi taxi đưa gia đình Weeks đến sân bay…
Paul Weeks và Danica đã lập gia đình với nhau được 5 năm. Cuộc sống hôn nhân của họ không được suông sẻ lắm. Thời trẻ, Weeks nhập ngũ trong quân đội New Zealand. Sau khi giải ngũ, anh theo học ngành cơ khí nông nghiệp và tốt nghiệp bằng kỹ sư. Mãi đến năm 34 tuổi anh mới gặp được Danica, một cô giáo tiểu học còn rất trẻ. Weeks da ngăm đen, cao lớn và rắn rỏi còn Danica thì dáng thon thả, da trắng như trứng gà bóc nhưng họ yêu nhau nhiệt thành và cưới nhau luôn trong năm. Căn nhà của họ ở Christchurch sau vài năm chung sống không may bị động đất tàn phá nên gia đình phải chuyển tới sinh sống ở Australia. Ở đây, công ăn việc làm có phần khó khăn, nhất là sau khi Danica sinh đứa con thứ hai, cô ấy phải nghỉ dạy học để ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ. Trong hoàn ảnh như vậy, đọc được thông tin tuyển việc làm là người nước ngoài trên báo, Weeks liên lạc với họ và quyết định đi Mông Cổ với hy vọng đổi đời.
Hôm nay, ngày ấy đã tới, anh như chạm được vào cánh cửa của ước mơ đã biến thành sự thật…
Xuống xe taxi, Weeks đẩy xe hành lý cùng vợ và các con vào quầy làm thủ tục cho cả hai chuyến bay. Anh sẽ lên chuyến bay MH.370 của Malaysia Airlines từ Kuala-Lumpur đi Bắc Kinh, rồi sau đó chuyển tiếp máy bay khác đi Mông-Cổ, vợ và hai con sẽ đi một chuyến bay khác sau đó vài giờ để về Australia.
Trong phòng chờ trước khi vào phòng cách ly, vì chuyến bay của Weeks cất cánh sớm hơn chuyến bay của Danica, anh tháo chiếc nhẫn cưới và chiếc đồng hồ đang đeo ra, nói với Danica:
– Đây là kỷ vật trong ngày cưới của chúng ta. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, nhẫn cưới của chúng ta sẽ được trao lại cho đứa con nào cưới vợ trước. Đứa cưới vợ sau sẽ có cái đồng hồ này của anh.
Danica giận dỗi:
– Sao anh lại nói gở như thế! Anh không giữ gì để kỷ niệm cho mình, để nhớ em và các con sao?
– Không sao đâu, hình ảnh em và các con nằm trong tim anh, làm sao quên được. Nhưng tính anh cẩn thận, lo xa như thế cũng không thừa đâu.
Danica buộc phải cầm lấy kỷ vật của chồng, cô rơm rớm nước mắt:
– Em cầu Chúa ban bình an và phúc lành cho anh.
– Anh cũng chúc em và các con vui vẻ, về Úc bình an. Anh đã nhờ nhân viên trợ giúp đưa em và các con lên máy bay rồi. Anh sẽ điện thoại ngay khi tới nơi.
Weeks ôm vợ hôn thật lâu, anh xúc động muốn khóc, hai mắt đỏ hoe. Lincoln thấy thế kêu lên:
– Kìa, ba lớn rồi mà còn khóc!
Nói xong, nó lại khóc òa lên làm thằng Jack cũng giật mình khóc theo.
Weeks luống cuống, anh rời khỏi tay vợ ôm lấy Lincoln:
– Lincoln, con đã hứa với ba là ngoan mà, nín đi con, ba đi rồi ba sẽ về lại với con thôi.
Thằng bé chỉ còn thút thít. Weeks quay sang vợ, Jack vẫn đang khóc. Anh đỡ lấy con từ Danica, hôn lấy hôn để vào đôi má đỏ hồng của nó, thằng bé cũng im bặt. Weeks hôn vợ lần nữa, nắm tay các con thật chặt, che dấu những giọt nước mắt vụng về rồi vội vã vào phòng cách ly, mặc cho Lincoln khóc thét và gào lên:
– Ba ơi, cho con đi với ba!
Trong cửa kính, Weeks đưa tay chào cả nhà một lần nữa. Danica ngồi sụm xuống ghế, mắt nhòa lệ…
Nhưng định mệnh thật trớ trêu, chỉ một tiếng đồng hồ sau khi máy bay cất cánh từ Kuala-Lumpur ngày 8/3/2014, Weeks cùng 238 người khác cùng đi trên chuyến bay MH.370 đã biến mất trên bầu trời cách bí ẩn. Thật không ngờ buổi chia tay tạm biệt đó trở thành một cuộc chia ly dài vô tận. Ước mơ của Weeks như tưởng nằm trong tầm tay lại vụt bay đi. Weeks không tới được Mông-Cổ để thực hiện ước mơ đổi đời và bao nhiêu “chuyến đi cuộc đời” bị lỡ chuyến, không tới được nơi mình định đi đến. Thật là một thảm họa trong lịch sử hàng không thế giới.
Danica không hề hay biết gì hết, cô cùng hai con đáp một chuyến bay khác sau đó vài tiếng đồng hồ và về Australia bình an. Ngày hôm sau, tin tức truyền thông loan báo chuyến bay MH.370 mất tích nhưng Danica không nhớ rõ số hiệu chuyến bay của chồng và cũng không nghĩ rằng chuyến bay đó có Weeks. Lo lắng, Danica gọi điện thoại đến văn phòng Malaysia Airlines để xác minh, cô đổ gục xuống sàn khi nhân viên sân bay thông báo có tên Paul Weeks trong danh sách. Không hết hy vọng, Danica gọi điện cho bạn của chồng mình, người sẽ đón anh ấy tại Mông-Cổ để xem thử anh ấy đã đến chưa, cô ngã xuống một lần nữa khi nghe tin không có anh ấy trong chuyến bay đến Mông-Cổ sáng hôm nay.
Danica không dám cho Lincoln biết, nó hãy còn quá nhỏ không thể hiểu và hình dung được điều gì mà có thể sẽ bị sốc nữa. Cô cam chịu một mình, chưa vội tin cho gia đình vì Danica vẫn hy vọng máy bay đang ở đâu đó…
Hai ngày, ba ngày, năm ngày… và nhiều ngày trôi qua máy bay vẫn bặt vô âm tín, hy vọng trong cô giảm dần và gần như tuyệt vọng. Cha mẹ, anh em đôi bên gia đình đã biết tin, họ đến để cùng chia sẻ nỗi đau với Danica. Cô nói cứng với mọi người:
-Tôi không thể từ bỏ hy vọng. Tôi muốn được nhìn thấy anh ấy như thường ngày. Anh ấy sẽ đi làm về, đứng trước cửa ra vào và chúng tôi sẽ lao ra ôm anh ấy. Rồi tôi có thể nhìn thấy anh ấy mọi nơi trong căn nhà!
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Danica như có ai vò nát từng cơn, mỗi lúc mỗi nóng hơn, rát hơn. Cô bắt đầu đau dạ dày, không ăn uống và cũng không ngủ được chút nào. Các con của Danica đã được người nhà nhận chăm sóc, còn cô suốt ngày ngồi cạnh tivi, máy tính để cập nhật tin tức về chuyến bay, trả lời điện thoại và khóc…
Chuyến bay đã biến mất một cách kỳ lạ, không để lại một thông tin nào. Đến nay, mọi cố gắng tìm kiếm đều thất bại. Người ta tin rằng biển sâu trên 4.500m ở Nam Ấn-độ -dương là mồ chôn tập thể vĩnh viễn chiếc Boeing 777-200 với 239 nhân mạng.
Danica không còn sức để khóc. Cô như người mất hồn. Ngày nào cô cũng lấy hai kỷ vật để lại của chồng ra mân mê, ngắm nghía, nói lẩn thẩn một mình:
– Cái nầy của Lincoln, cái nầy của Jack, còn của em đâu Weeks? Anh biết lần nầy sẽ đi xa, xa lắm và không trở về nữa, sao anh không cho em cùng đi với anh? Tại sao? Người ta chuẩn bị để sống còn anh chuẩn bị để chết? Sau nầy, em sẽ trả lời với con ra sao khi chúng hỏi về anh đây hả Weeks?
Ai nghe Danica lẩm bẩm mà không khỏi cầm được nước mắt? Mọi sự an ủi lúc nầy có vẻ như thừa, chỉ có thời gian mới chữa lành được vết thương lòng.Và thật vậy, thời gian dần trôi, nỗi đau như được chữa lành, Danica đã vững vàng hơn nhiều.
Trong buổi cầu nguyện tại nhà thờ nhân kỷ niệm một tháng ngày máy bay mất tích, Danica nhớ từng lời của vị mục sư nói:
– Chúa có chương trình tốt đẹp cho mỗi người chúng ta. Mọi người sinh ra trên đời đều có một thời gian dành cho mình dài hay ngắn là tùy theo ý muốn và là bí mật của Ngài. Ai trong chúng ta cũng phải từ giã cõi đời, chỉ khác là sớm hay muộn và ra đi như thế nào mà thôi. Nhưng điều quan trọng là chúng ta đã sống thế nào trong quỹ thời gian ít ỏi mà Thiên Chúa ban tặng cho ta đó?
Paul Weeks đã sống một cuộc sống có giá trị, biết yêu thương và chia sẻ rồi anh đã ra đi như một người dũng cảm ở tuổi 39. Weeks đã giã từ chúng ta để đi xa cùng với rất nhiều người nhưng ta tin rằng anh ấy đã chuẩn bị để đến được cõi vĩnh hằng. Danica cùng các con của cô và chúng ta đau buồn vì không còn anh ấy ở đây nhưng ít nữa chúng ta cũng được sự an ủi nầy: Chúa đã tiếp đón Weeks vào trong vòng tay của Ngài.
Điều Thiên Chúa đã lấy đi ít hơn điều Danica còn lại: Cô ấy còn hai đứa con là hình ảnh của Weeks cùng kỷ vật để lại của anh: Một chiếc nhẫn cưới, một cái đồng hồ đeo tay. Hai kỷ vật nầy thật là ý nghĩa cho Lincoln và Jack cũng là niềm tự hào cho Danica nữa.
Danica, cô còn hơn nhiều người lắm! Cô có những ngày hạnh phúc với Weeks, có kỷ vật để lại của anh và những phút giây chia tay thật cảm động nhưng những người khác thì không có được như vậy. Đó là niềm an ủi cho cô. Cầu Chúa ban bình an cho cô và các cháu…
Tôi rất xúc động khi viết lại câu chuyện nầy dưới hình thức một truyện ngắn và xin dừng lại ở đây với một câu hỏi cho mình và cho bạn:
– Vì ngày mai là một bí mật nên chúng ta đã chuẩn bị gì cho chuyến đi của mình và định để lại kỷ vật nào cho những người thân yêu?
THUẬN THIÊN