Trong một chuyến đi đến một hòn đảo lân cận tôi thấy thiên hạ có vẻ lạnh lùng và cứng lòng. Tôi kêu gọi một số người đến để cầu nguyện, tôi đặc biệt yêu cầu một thanh niên tên là Donald, đi theo chúng tôi. Donald vào khoảng mười bảy tuổi, Donald mới vừa được cứu cách đây không lâu và mới vừa được báp têm bằng Đức Thánh Linh sau đó hai tuần trên một ngọn đồi.
Sau khi chúng tôi cùng nhau cầu nguyện, chúng tôi đi đến nhà thờ thì thấy nhà thờ đã chật ních người, nhưng ít khi tôi cảm thấy tinh thần bị ái ngại, và cảm thấy không muốn giảng, đến độ đang giữa bài giảng, tôi ngừng lại. Mắt tôi bắt gặp Donald nước mắt đang đầm đìa, và dường như được Chúa đụng đến mà tôi không có. Vì vậy tôi ngừng giảng và nhờ Donald cầu nguyện. Donald đứng lên và cầu nguyện rằng, “Tôi dường như ngó chăm chăm vào một cửa đang mở và đang thấy Chiên Con ngự giữa ngai với chìa khóa của sự chết và âm phủ cột ở nịt lưng.” Rồi Donald ngừng lại và khóc nức nở.
Khi Donald lấy lại bình tỉnh, Donald mở mắt ngó lên trời, dang tay mình lên, và nói, “Chúa ôi, quyền năng của Ngài ở đó, xin hãy mở nó ra.” Và ngay lúc ấy, quyền năng của Chúa đổ xuống trên hội chúng. Ở một bên phòng, người ta dâng tay lên cao, đầu họ bật ra đằng sau và giữ trong vị thế đó suốt hai tiếng đồng hồ. Thật là khó khăn để làm như vậy khoảng mười phút chứ đừng nói đến hai tiếng đồng hổ. Ở phía bên kia của phòng, người ta thụp người xuống khóc lóc thảm thiết. Trong một làng khoảng năm dặm gần đó, quyền năng của Chúa lướt qua khu phố và không có nhà nào không có người được cứu đêm đó.
Trong một khu vực của địa phương có một sự chống đối dữ dội vì tôi giảng về báp têm bằng Đức Thánh Linh là một sự việc riêng biệt và xảy ra rõ ràng sau khi được cứu.
Những người chống lại tôi đã thành công trong việc chống đối của họ vì có ít người đến dự nhóm. Một đêm, người thư ký của buổi nhóm đến với tôi và nói, “Chỉ có một điều chúng ta có thể làm để sửa sai tình trạng này hầu phản ứng lại. Chúng ta phải đầu phục chờ ý Chúa trong sự cầu nguyện. Tôi được cho biết có một trại chủ nói chúng tôi có thể nhóm ở nhà ông ấy. Ông ta không phải là Cơ Đốc nhân và bà vợ chưa được cứu, nhưng họ là người kính sợ Chúa.”
Có vào khoảng ba người chúng tôi, gồm các mục sư và trưởng lão trong địa phận, gặp nhau ở nhà người chủ nông trại này. Tôi cảm thấy sự việc tiến hành rất khó khăn. Tôi cầu nguyện. Tất cả các mục sư đều cầu nguyện. Một người cảm thấy quyền lực của âm phủ đang bị thả lỏng. Vào khoảng giữa đêm, tôi quay sang một vị trưởng lão làm nghề sửa giày, nảy giờ đang im lặng và nói với ông ta rằng đã đến lúc ông ta cần kêu nài Chúa. Người này đứng dậy và cầu nguyện trong nửa tiếng đồng hồ. (Dĩ nhiên, quý vị phải nhớ chúng tôi đang ở trong sự phục hưng, và trong sự phục hưng thời gian dường như không hiện hữu. Không có ai nhìn đồng hồ cả.)
Người trưởng lão dừng lại, giơ tay lên trời và nói, “Chúa ôi, Ngài có biết danh dự của Ngài đang bị thử thách không? Ngài hứa rằng Ngài sẽ rót nước trên kẻ khát, cho suối chảy nơi đất khô, nhưng Ngài không làm điều đó.” Tôi thắc mắc bao nhiêu người trong chúng ta có thể thốt lên những lời như vậy với Chúa?
Rồi ông ta nói tiếp, “Có năm vị mục sư kể cả ông Campell hiện diện ở đây, và tôi không biết họ đang ở đâu trong sự hiện diện với Ngài. Nhưng nếu tôi biết được lòng tôi, tôi có thể nói rằng tôi khao khát sự bày tỏ quyền năng của Ngài.”
Ông ta ngừng lại và rồi kêu to lên, “Chúa ôi, danh dự của Ngài đang bị thử thách và tôi thử thách Ngài đổ nước trên cơn khát và làm lụt lội chỗ đất khô hạn.” Và ngay lúc đó căn nhà xây bằng gạch bị lay chuyển như chiếc lá. Tức thì tôi nhớ lại trong sách Công Vụ 4:31 có chép các sứ đồ đang cầu nguyện và chỗ họ đang nhóm họp bị rúng động.
Vừa khi người trưởng lão thân yêu này ngưng cầu nguyện, tôi tuyên bố cầu nguyện chúc phước lúc đó hơn hai giờ sáng và đi ra ngoài thì nhận thấy cả làng đang bốc cháy với Chúa. Tôi đi vào trong nhà thì thấy chín người đàn bà đang quỳ gối ở nhà bếp khóc lóc với Chúa. Một bà được cứu đêm đó đã viết lên những bản thánh ca tuyệt diệu trong cuốn Thánh Ca bằng tiếng Gaelic.
Vào Chúa Nhật sau đó, con đường mòn dẫn đến nhà thờ trở nên mòn hơn vì những dấu chân của người ta đi bộ hàng dặm đến nhà thờ. Tiệm bán ruợu của làng đó đóng cửa đêm đó và không còn mở cửa nữa. Chúa đang làm việc. Ngài đem sự phục hưng đến để khôi phục về sự nên thánh.
Nhưng điều đáng nhất trong việc thăm viếng của Chúa không phải diễn ra trong nhà thờ, nhưng là ảnh hưởng thuộc linh trên hòn đảo này: nhiều người trước đây không có chút nào tìm kiếm Chúa, thình lình bị bắt quy phục và trở nên rất quan tâm đến sự cứu rỗi của linh hồn họ. Một trưởng lão trong nhà thờ Độc Lập mà gia đình được cứu, nói về ngôi làng của ông rằng: “Đây là công việc của Chúa làm, Danh Ngài được tôn vinh.” Một người viết một bài báo đăng trên tờ báo địa phương nói về cuộc phục hưng, “Có nhiều người nhóm họp hơn trong những buổi cầu nguyện hàng tuần, nhiều hơn số người dự nhóm trong các buổi lễ thờ phượng sáng Chúa Nhật trước khi cơn phục hưng đến.” Tôi được cơ hội trở lại thăm viếng hòn đảo, thật là niềm phước hạnh khi thấy những người mới tin Chúa lớn lên trong ân điển, và bày tỏ niềm tin trong nhà thờ và trong cộng đồng bằng chứng tốt: nghe họ thuật lại lời chứng hay nghe họ cầu nguyện như “nước tươi mát đổ vào một tâm hồn đang khao khát”.
Kết Luận
Phải có điều siêu nhiên để đánh đổ những gông cùm của điều tự nhiên. Bạn có thể làm cho một cộng đồng quan tâm đến sứ mạng truyền bá Tin Lành. Bạn có thể làm cho một cộng đồng quan tâm đến truyền giảng. Nhưng chỉ có Chúa mới làm cho cộng đồng quan tâm đến Chúa. Hãy thử nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra nếu Chúa đến với bất cứ cộng đồng nào trong quyền năng của Ngài. Tôi tin là ngày đó đã gần rồi. Cầu mong Chúa chuẩn bị tất cả chúng ta cho điều sẽ xảy ra. Amen