Khi Đấng Christ kêu gọi Phao-lô trở nên môn đồ, nghĩa là ông phải từ bỏ các vinh dự và đặc quyền của một người trong hệ thống giáo phẩm tại Giê-ru-sa-lem. Cho đến khi ông sẵn lòng từ bỏ tất cả vì Chúa ông là một môn đồ đúng nghĩa.
Phúc âm Lu-ca 9 đặt ra cùng một yêu cầu: Phải từ bỏ chính mình và theo Chúa trong sự vâng phục tuyệt đối. Chúng ta có vài minh họa về những người từ chối vâng phục. Hãy nhìn vào bài kiểm ra cho từng cá nhân khi mỗi người được kêu gọi làm môn đồ của Chúa Jesus Christ. Chúng ta sẽ thấy một số người trình bày lý do để họ không thể vâng phục theo ý chỉ của Đấng Christ, vì thế họ đã thối lui.
Những gì được dạy từ câu 51- 62 minh họa cho nguyên tắc mà Đấng Christ đã thiết lập trong Lu-ca 9:23. Đây là sự kêu gọi những cá nhân trở nên môn đồ, những người này được mời đến để ủy thác chính mình hoàn toàn cho Chúa Jesus Christ, tin lời Ngài và vâng phục ý chỉ Ngài. Nhưng vì một lý do nào đó hay điều gì khác mà họ đã xoay lưng với việc hoàn toàn ủy thác chính mình cho Đấng Christ, họ nghi ngờ về lời Chúa và khước từ ý muốn Ngài. Trong khi những lý do này không nói hết mọi khía cạnh trong các trải nghiệm của từng cá nhân, tuy nhiên chúng cũng minh họa những sự “từ chối có lý do chính đáng” khi một người không sẵn sàng trở nên môn đồ Đấng Christ.
Khi Đấng Christ đi lên Giê-ru-sa-lem, Ngài chọn con đường từ Ga-li-lê xuyên qua Sa-ma-ri để đến Giê-ru-sa-lem. Sự thù địch giữa người Do thái và người Sa-ma-ri xuất hiện kể từ thời của E-xơ-ra và Nê-hê-mi – thời kỳ phục hồi dân sót từ Ba-by-lôn trở về. Sự thù nghịch được dấy lên thời đó bởi vì người Do thái chiếm hữu việc xây lại đền thờ tại Giê-ru-sa-lem, đã từ chối lời đề nghị giúp đỡ của người Sa-ma-ri ngoại bang (người Sa-ma-ri là một sự pha trộn giữa người Do thái và người A-si-ri). Dân Sa-ma-ri đã lập một hệ thống tôn giáo độc lập riêng cho họ, không thừa nhận đền thờ tại Giê-ru-sa-lem. Họ dựng đền thờ trên núi Gerizim, họ không thừa nhận các tiên tri mà Đức Chúa Trời đã sai phái tới Giu-đa và Y-sơ-ra-ên. Họ chỉ thừa nhận Môi-se và sách Ngũ kinh của ông. Họ không thừa nhận chức tế lễ ban A-rôn; họ đã lập ban tế lễ riêng cho họ. Họ thiết lập các sự kiện tôn giáo theo một quyển lịch riêng. Rõ ràng là có một sự đối kháng giữa người Do Thái và Sa-ma-ri.
Chúa Jesus trên đường đến Giê-ru-sa-lem để dâng chính Ngài như là sinh tế vì các tội lỗi của thế gian. Đấng Christ đi ngang qua làng của người Sa-ma-ri. Theo câu 52-53, “Ngài sai kẻ đem tin đi trước mình. Họ ra đi, vào một làng của người Sa-ma-ri để sửa soạn nhà trọ cho Ngài; song người Sa-ma-ri không tiếp rước Ngài, vì Ngài đi thẳng lên thành Giê-ru-sa-lem.” Trước đó trong chức vụ của Ngài, Chúa Jesus đã dâng chính Ngài như là nước sự sống cho người Sa-ma-ri. Trong việc gặp người đàn bà Sa-ma-ri tại giếng nước, Ngài đã bày tỏ chính Ngài là Đấng Mê-si, là Đấng cứu rỗi thế gian. Nhiều người Sa-ma-ri qua sự làm chứng của người đàn bà và qua tiếp xúc với Ngài đã tin lời Ngài. Hãy đọc lại Phúc âm Giăng 4. Chương này kết luận với việc ghi nhận sự vui mừng của người Sa-ma-ri khi tin nhận Ngài. Bây giờ Đấng Christ đi qua con đường mà trước đây đã có rất nhiều người tin Ngài. Nhưng những người mà đã tuyên xưng tin Ngài ở đâu? Bây giờ Đấng Christ đang trên đường lên Giê-ru-sa-lem và cần một nhà để nghỉ đêm, không có bất cứ người nào đứng lên để nghênh tiếp Ngài. Không có ai cho Ngài một chỗ nghỉ chân, thức ăn hay bất cứ sự chào đón nào. Chúng ta chỉ có thể kết luận rằng những người nghe lời Ngài trong Giăng 4, đã tin lời Ngài nhưng không sẵn lòng ủy thác chính mình hoàn toàn và trọn vẹn cho Ngài. Họ đã đi đến bước có lòng tin nơi lời Ngài, nhưng không tiến đến bước phó thác chính mình cho Ngài. Khi Đấng Christ đến giữa vòng họ là những người tin Ngài. Ngài không tìm được ai cả! Người Sa-ma-ri đã khước từ và không tiếp nhận Ngài. Đó là một sự thật khiến chúng ta phải suy nghĩ.
Điều gì nắm giữ người Sa-ma-ri khiến họ không thể phó thác chính mình cho Chúa Jesus Christ? Đó là sự khác biệt tôn giáo giữa chủ nghĩa Sa-ma-ri và Do Thái giáo. Khi đối diện với câu hỏi phó thác hoàn toàn cho Thân vị của Đấng Christ, chấp nhận và vâng phục lời Ngài thì người Sa-ma-ri không thể đáp ứng. Các nghi thức và sự thực hành tôn giáo của họ lớn hơn Thân vị Đấng Christ. Chính tôn giáo đã cầm giữ những người này khiến họ không thể đến với Đấng Christ. Họ đã đi theo một hệ thống tôn giáo sai trật, và bị trượt ra khỏi Lời Đức Chúa Trời và Thân vị Đấng Christ.
Có bao nhiêu người gọi mình là môn đồ của Đấng Christ ngày nay, nhưng họ bị lệ thuộc bởi hệ thống tôn giáo và chối bỏ Thân vị cùng công tác của Chúa Jesus Christ? Khi có một sự lựa chọn giữa hình thức tôn giáo và Thân vị Chúa Jesus Christ, họ nắm giữ hình thức tôn giáo và từ chối Đấng Christ. Họ không sẵn lòng đề đồng nhất chính họ với Lời Đức Chúa Trời và với Thân vị Chúa Jesus Christ để được kể là môn đồ của Ngài. Sự chấp nhận của tổ chức tôn giáo có ý nghĩa cho họ hơn là sự chấp nhận bởi Chúa Jesus Christ. Một số người bị thuyết phục rằng Ngài là Đấng Mê-si, Con của Đức Chúa Trời, nhưng khước từ việc bước đi cùng với Ngài. Nếu họ phó thác chính mình cho Chúa có nghĩa là họ phải rời bỏ chủ nghĩa Sa-ma-ri, và các sự thực hành tôn giáo để theo Ngài lên Giê-ru-sa-lem. Họ chấp nhận lời Ngài nhưng không phải là môn đồ của Ngài.
(Còn nữa)
J. Dwight Pentecost
Translated by Tuong Vi