Đừng nghi ngờ sự hiện hữu của ma quỉ.
Đừng bao giờ nghi ngờ về sự hiện diện của ma quỉ! Ma quỉ có cá tính và rất thật. Nó rất khôn ngoan! Nếu các bạn còn thắc mắc về cá tính của ma quỉ, hãy nhìn trang nhất của tờ nhật báo hôm nay. Nếu bạn cần chứng minh cụ thể, hãy đón nghe chương trình phát thanh hoặc đón xem chương trình truyền hình. Những người đầu óc bình thường không bị móng vuốt của ác tật lại có thể hành động như thế sao? Có thể nào những tấm lòng chỉ chứa tình yêu thương và nhân hậu của Thượng Đế lại có thể quan niệm và thực hành những việc tàn bạo và gian manh mà báo chí tường thuật mỗi ngày? Có thể nào những người có giáo dục, thông minh và ý chí lương thiện ngồi quanh bàn hội nghị quốc tế lại hoàn toàn không hiểu biết nhu cầu và mục tiêu của nhau nếu sự suy tư của họ không bị mây mờ cố ý che phủ và làm hư hoại?
Mỗi lần tôi nghe một người “sáng suốt” của thời đại chúng ta phủ nhận sự hiển nhiên của một thứ ma quỉ có cá tính, được cá nhân hóa chỉ huy một đạo binh ác thần, tôi bỗng nhớ tới bài thơ sau đây của Alfred J. Hough!
Con người bây giờ không tin ở ma quỉ như cha ông họ; Họ đã mở toang cửa của giáo điều rộng rãi nhất để cho vua của họ đi qua. Vì thế giới cho rằng ngày hôm nay người ta không còn tìm thấy được trên mặt đất hay trong không gian một dấu chân nào hay một tên lửa nào từ chân mày của ma quỉ phát ra. Ai rình rập bước chân của vị thánh đồ cực nhọc và đào hố cho người sụp chân? Ai gieo cỏ dại trong đồng khi Thượng Đế gieo lúa mì? Người ta cho rằng ma quỉ không làm việc ấy, và dĩ nhiên, điều đó có thật; Nhưng ai đang thực hiện công việc mà chỉ có ma quỉ mới có thể làm? Người ta nói rằng ma quỉ ngày nay không đi đây đi đó như một con sư tử gầm thét. Nhưng chúng ta sẽ qui trách nhiệm cho ai về những xáo trộn triền miên trong gia đình, trong quốc gia, và cả đến những nơi hẻo lánh nhất của địa cầu. Nếu người ta đồng thanh cho rằng không biết ma quỉ chốn nào mà tìm? Có ai chịu tiến lên trước, cúi chào và cho biết tại sao những sự bịp bợm và bạo hành lại xảy ra hằng ngày. Chúng tôi rất muốn biết! Người ta đã chấp nhận khá chắc chắn rằng ma quỉ không có mặt và dĩ nhiên ma quỉ đã đi rồi; Nhưng những người dân thường muốn biết ai đang tiếp tục điều hành công việc ấy?
Quả thật, ai là người chịu trách nhiệm về sự đê hèn, kinh khiếp và thống khổ xảy ra chung quanh chúng ta? Nếu tội ác không phải là một năng lực mạnh mẽ thì làm thế nào chúng ta xác định được những sự đau khổ mà tất cả chúng ta đều từng trải? Nếu vì những phát minh được cho là khoa học mà chúng ta không tin vào quyền năng siêu phàm của Sa-tan thì nền giáo dục mới đã thực sự ngăn trở đầu óc ta.
George Galloway đã tóm lược các kết quả đáng nghi ngờ của nền giáo dục hiện nay như sau: “Nói chung trí thức tân tiến ngày nay loại bỏ lý thuyết cho rằng trong vũ trụ có một năng lực hay nguyên lý, hữu ngã hay vô ngã vĩnh viễn chống đối Thượng Đế”.
Khối óc tân tiến có thể loại bỏ nó thật, nhưng điều này không làm cho chính nguyên lý tội ác biến thể. Tâm trí hiện đại có thể gạt bỏ nó, nhưng việc ấy không khiến cho nguyên lý của điều ác tự nhiên biến mất. Có lần Martin Luther được hỏi làm thế nào để thắng hơn Sa-tan, ông đáp: “À, khi nó tới, gõ cửa lòng tôi và hỏi: Ai ở trong đó?” thì Chúa Giê-xu yêu dấu của tôi sẽ ra mở cửa và nói: “Đây là chỗ thường trú của Martin Luther nhưng hắn đã dọn nhà đi rồi. Bây giờ thì ta ở đây”. Khi ma quỉ thấy dấu đinh trên đôi bàn tay Ngài, thấy bên sườn bị đâm, nó bèn lập tức bỏ chạy.
Tội lỗi là điều chắc chắn.
Tội lỗi quả là một sự kiện ghê tởm! Nó là một lực quá lớn thách thức tất cả những điều thiện con người có thể cố gắng thực hiện. Nó như một bóng tối luôn sẵn sàng bao phủ bất cứ ánh sáng nào từ trên cao muốn đến với ta. Tất cả chúng ta đều rõ và thấy điều này. Ai cũng ý thức điều đó trong mỗi một hành động của mình. Muốn gọi nó là gì thì gọi, chúng ta đều biết về sự thực hữu hiển nhiên của nó “Vì chúng ta không chiến đấu với người trần gian nhưng với quyền lực vô hình đang thống trị thế giới tối tăm này và với các tà linh trên trời” (Eph. 6:12).
Những người phủ nhận sự hiện hữu của ma quỉ và đồng bọn nó làm sao giải thích được tốc độ bành trướng của tội ác đây? Làm sao có thể cắt nghĩa những chướng ngại không cùng, nằm trên con đường của người công nghĩa? Làm sao có thể chối cãi được rằng tàn phá và tai họa thì xảy ra rất nhanh chóng, trong khi kiến thiết và trùng tu lại tiến hành chậm chạp một cách khó nhọc?
Nếu bạn thổi vào không khí một điều gian dối, hay thốt ra một lời vu oan – bạn sẽ thấy lời nói như được phép thuật mang đi đến những chân trời góc bể xa xôi nhất. Nhưng nếu bạn nói sự thật, thực hiện một việc gì quảng đại và lương thiện – bạn sẽ thấy lập tức có những lực vô hình ra tay cố che đậy ánh sáng và niềm hy vọng nhỏ bé ấy.
Cách đây 30 năm khi quyển sách này được viết ra lần đầu không ai tính chuyện xây cất nhà thờ cho ma quỉ, hoặc lập nên các tòa giảng để truyền rao lời của nó. Thế nhưng ngày nay đã có. Lời nói của ma quỉ ở khắp mọi nơi và rất nhiều trường hợp lời nói của ma quỉ được diễn dịch thành những hành động tuyệt vọng. Nếu không có một năng lực vô hình nào đang hành động làm hư hoại tâm linh và làm méo mó tư tưởng con người, bạn làm sao giải thích được lòng hăm hở của con người muốn nghe những gì đê hèn, hạ cấp, xấu xa, và làm ngơ trước những gì đẹp đẽ, tinh sạch, thuần khiết? Người ta chỉ cần lắng nghe những lời phạm thượng đê tiện, cũng đủ biết là Sa-tan vẫn còn sống và mạnh giỏi trên thế gian này.
Trong chúng ta có người nào, dù chỉ một người thôi, lại từ chối một trái chín ngon để lựa lấy một trái thúi có sâu bọ và có mùi hôi vì hư nát, nếu chúng ta không bị một mãnh lực lớn lao và quỉ quái bắt buộc phải chọn lựa như vậy? Thế nhưng, đó chính là điều tất cả chúng ta vẫn thường làm. Chúng ta luôn luôn bỏ qua những kinh nghiệm phong phú, đẹp đẽ và cao quý để đi tìm cái hào nhoáng rẻ tiền và hạ cấp. Những điều này là công trình của ma quỉ, và chúng đầy dẫy khắp nơi!
Cuộc chiến đấu giữa thiện và ác.
Những điều chúng ta chứng kiến trên thế gian chỉ là phản ảnh những cuộc tranh đấu rộng lớn hơn giữa thiện và ác trong thế giới vô hình. Chúng ta thường cho rằng hành tinh của chúng ta là trung tâm điểm của vũ trụ và chúng ta chú trọng quá nhiều vào những biến cố của thế gian. Niềm kiêu hãnh ngông cuồng khiến chúng ta chỉ nhìn nhận và ghi nhớ những gì hiển hiện trước mắt phàm của chúng ta mà thôi. Nhưng có một cuộc tranh đấu vô cùng lớn lao đang diễn ra trong thế giới mà mắt chúng ta không thể thấy được.
Những nhà thông thái thời xưa đã biết rõ điều này. Họ hiểu rằng có nhiều điều mắt người không thể phân biệt được và tai người không nghe được. Con người ngày nay thích cho rằng họ “sáng tạo” truyền thanh truyền hình và máy điện toán, và họ có khả năng truyền qua không gian những âm thanh nghe được và những hình ảnh thấy được. Thực ra, những làn sóng đó vẫn từng có mà loài người không biết, và có những kỳ quan khác trong không gian lớn lao hơn nhiều mà con người không bao giờ biết đến mảy may. Những kỳ quan này vẫn còn đó và những đấng tiên tri ngày xưa đã biết – dẫu chỉ biết sơ sài về phạm vi của nó hay chỉ nghe âm vang hết sức yếu ớt của trận chiến dữ dội giữa các tinh cầu.
Một trong những giá mà A-đam phải trả vì đã nghe lời ma quỉ là không còn khả năng nhìn thấy được những tầm vóc thuộc linh. A-đam đã khiến cho chính mình và cho cả thảy nhân loại mất đi khả năng nghe, thấy và hiểu biết những gì không có tính cách vật chất tầm thường. A-đam đã tự ngăn cách mình bên ngoài vòng những kỳ quan và sự rạng rỡ của thế giới vô hình. A-đam đã mất quyền tiên tri thật, mất khả năng nhìn về tương lai để nhờ đó có thể hiểu biết và thực hiện công việc của hiện tại. A-đam đã mất giác quan của sự liên tục, của sự hòa đồng với vũ trụ và mọi sinh vật. A-đam đã tự ngăn cách chính mình với Thượng Đế và trở thành một người xa lạ trong thế giới của Ngài. Ông đã thật sự “chết trong sự gian ác và tội lỗi mình”. Ông đã khiến mình bị “vong thân”, xa cách Thượng Đế.
Cambell Morgan nói: “Khoảng cách giữa chúng ta với Thượng Đế là việc chúng ta không thể biết được và lãnh hội được cái thật gần. Đó là khoảng cách của người mù với ánh hào quang của bức tranh ngay trước mặt anh ta. Đó là khoảng cách giữa người điếc với vẻ đẹp của âm thanh bản giao hưởng đang vang lên quanh anh. Đó là khoảng cách giữa người vô cảm giác với tất cả sự hoạt động của đời sống mà anh ta đang sống”.
Nhưng nếu thảm kịch hay sự đau ốm đến với chúng ta, nếu chúng ta đau khổ vì hậu quả tội lỗi của chính chúng ta thì chúng ta lại lập tức trách móc Thượng Đế về điều đó! Chúng ta tỏ ra kiên nhẫn và hiểu biết đối với máy vô tuyến truyền hình khi chúng không hoạt động như ý, nhưng chúng ta vội trách cứ Thượng Đế và vũ trụ của Ngài khi chúng ta có một hình ảnh méo mó về vũ trụ đó.
Nếu có người nào khác phát đạt trong công việc, nếu người nào đó chúng ta cho là không xứng đáng thành công trong khi chúng ta thất bại, thì chúng ta sẽ gào lên cho rằng Thượng Đế bất công. Chúng ta đòi phải giải thích tại sao Thượng Đế cho phép những điều bất công như thế xảy ra! Chúng ta đã quên sự kiện rằng Thượng Đế giống như một đài phát hình vô tuyến trung ương vĩ đại, luôn luôn phát ra hình ảnh hoàn hảo của tình thương và sự công nghĩa, và máy thu hình hỏng chính là chúng ta.
(Còn nữa)
BILLY GRAHAM
BÀI TRƯỚC: https://huongdionline.com/2016/06/18/6582/