Thứ Bảy , 23 Tháng Mười Một 2024
Home / Trang Chủ / NGỌN LỬA CHÁY TÀN

NGỌN LỬA CHÁY TÀN

NGỌN LỬA CHÁY TÀN

1922-1929

sadhu

Một vài người bạn của ông nhận thấy rằng vào năm 1922 Sadhu đau đớn một cách kỳ lạ. Ông mong được chết năm ấy. Ông đã trọn ba mươi ba tuổi. Vào tuổi đó, Chúa Jesus đã chết và Sadhu cũng mong đi theo bước chân của Ngài.

Nhưng ông kông chết, ông sẽ đau khổ vì năm kế tiếp theo đó cha của ông đã qua đời.

Cũng trong cùng thời gian đó, Ngân hàng Liên Hiệp của Simla bị khánh tận. Ngân quỹ dành cho những chuyến truyền giảng sang Tây Tạng ký thác trong ngân hàng đó không có cách nào lấy ra được. Sự mất mát tiền bạc cũng có một ý nghĩa nho nhỏ, cùng với sự ra đi của người cha dù ông cũng đã già tạo ra những căng thẳng cộng thêm vào sự mệt nhọc sau chuyến đi Âu Châu. Tánh khí nam nhi của ông không còn nữa.  Ông thăm một chuyên viên nhãn khoa để khám nghiệm hai mắt vì ông thấy khó chịu. Rất kinh khủng khi ông được báo cho biết một mắt của ông hầu như không còn thấy được nữa và mắt kia cũng sẽ như vậy không lâu.  Ông buộc phải nghỉ ngơi hơn bao giờ hết. Sức lực giúp ông sinh hoạt lâu nay không đủ để chống đỡ mà còn có thể bị lâm vào tình trạng không còn hoạt động được nữa.

Mặc dù bị mất mát tại Ngân Hàng Liên hiệp Simla, ngân quỹ cũng có đủ để ông có thể khởi sự chuyến đi hằng năm sang Tây Tạng. ông đã không bỏ sót một chuyến đi mùa hè nào từ mười lăm năm nay, đôi khi vượt qua biên giới bằng những cửa ngõ khác nhau trong cùng một năm.  Ông cũng đã từng tìm cách truyền giảng tại những chỗ đó vào mùa đông. Có lần ông bị tuyết phủ kín trong một túp lều suốt mười bảy ngày, lẽ ra số thời gian ấy dùng cho nơi khác thì hay hơn. Năm 1923 ông thực hiện được những chương trình đã hoạch định. Nhưng năm tiếp theo vì sự liên hệ ngoại giao giữa Tây Tạng và thế giới bên ngoài trở nên căng thẳng, các viên chức không cho phép ông đi ngang qua biên giới. Ðó là lần đầu tiên ông đối diện với sự thất bại. Sức cường tráng của ông bị suy giảm, y sĩ khuyến cáo ông đừng nên thực hiện những chuyến truyền giảng như trước nữa và chính ông cũng nhận thấy xuất hiện những chứng bịnh nội thương cần phải được chữa trị.

Tình trạng thất vọng như thế không thể kéo dài.

Ông có đọc sách một ít nhưng  ông luôn luôn chỉ nói về Kinh thánh và cuốn sách của thiên nhiên. Cơ hội  buộc lòng ông phải viết một vài đề tài và những bài diễn từ của ông đã được ghi bằng tốc ký cũng được lưu hành. Người ta niềm nở tiếp nhận các bài viết ấy. Kết qủa thật khả quan và như vậy Sadhu trong cô đơn có thể làm được hai điều: đọc và viết.

Hầu hết thì giờ của ông bấy giờ là nghỉ ngơi tại một căn nhà nhỏ ở Kotgarh hoặc lưu lại với các bạn tại bệnh viện cùi ở Sabathu. Ông nghỉ ngơi dưỡng bịnh trong ba năm liên tục. Người ta không còn thấy ông đâu nữa nhưng danh tiếng của ông vang dội khắp nơi. Họ đọc sách của ông và những tập bài giảng ngắn do ông gởi ra từ Sabathu. Tình bạn thân thích của ông với George Barne, sau đó với Giám mục của Lahore, C.F. Andrews,  Mục sư J.T. Riddle và  Watson của trại cùi thật có ý nghĩa lớn đối với ông trong thời gian này. Nhiều người ở Ấn độ nghĩ rằng giống như mọi thánh nhân khác, ông đã đi vào thời kỳ hưu hạ để cho tâm linh được tươi mát và ngay trong số bạn bè thân thích của ông cũng nhận thấy rằng ông đã yếu sức nhiều rồi.

Sự thật là ngọn lửa đã cháy sắp tàn.

Năm 1927 ông thông báo cùng ông Watson rằng ông đang dự tính lại bắt đầu sự truyền đạo bên trong biên giới của vùng đất cấm Tây tạng. Các đèo ngang qua những dãy núi đã được mở cửa vì nước trào ra từ băng tuyết của đèo Sutlej cho thấy như vậy. Tuyết đông đá đã bắt đầu tan chảy, các con buôn Tây tạng đã nghỉ qua mùa đông tại các đồng bằng hay các cao nguyên Ấn độ ấm áp nay chuẩn bị trở về. Sadhu gặp họ tại Simla nghe nói về các thành phố, làng mạc ông từng biết và các tu viện, các tịnh xá của các Lama mà ông từng đến viếng. Tháng Tư năm đó Sundar lấy tàu từ Sabathu đi Kalka và khởi sự một cuộc hành trình dài, một chuyến “hành hương” từ Rishikesh dẫn lên cao, những vùng núi non nơi những người khách lữ hành đi tìm thánh nhân.

Bốn mươi dặm bên kia Rishikesh, người ta tìm thấy thân xác của Sadhu nằm sải dài trên đất có vũng máu bên đường. Ông bị chứng xuất huyết trong dạ dày và phải trở về. Mấy người bạn con buôn chở ông đưa đến xe lửa Simla. Những người thấy ông trở lại Sabathu đều lắc đầu và nghĩ rằng ông chẳng bao giờ có thể trở lại Tây tạng được nữa. Họ đã lầm.

(Còn nữa)

Bài trước:

https://huongdionline.com/2016/04/05/su-mang-tai-phuong-tay-va-hoa-ky/   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn