BILL FAY CHIA SẺ LỜI CHỨNG CỦA ÔNG
Tôi sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả. Cha tôi là phó giám đốc của một công ty Thức ăn tổng hợp, công ty này có một dây chuyền sản xuất thức ăn đông lạnh được gọi là Birds Eye.
Tôi lớn lên trong hoàn cảnh sung túc. Khi trở thành một thanh niên trẻ, điều tôi quan tâm nhất là làm thế nào để kiếm được nhiều tiền như cha tôi trước khi ông đánh mất hết tiền bạc. Nhưng tôi đã chậm trễ. Tôi chứng kiến cha mình mất đi trong tình cảnh cơ cực tại một bệnh viện dành cho cựu viên chức mà không có một đồng xu dính túi nào.
Tôi đã quyết định điều tương tự sẽ không xảy ra đối với mình. Tôi muốn sẽ là người số một trên đỉnh cao của sự thành công và chắc chắn đạt được những gì thế gian này có thể đem lại cho mình bất luận phải trả giá như thế nào.
Năm 16 tuổi, tôi đã làm cho người yêu mình có thai và chúng tôi lấy nhau. Không lâu sau đó tôi vào Đại học và tại đó tôi đã làm một số việc không đúng quy định của nhà trường. Chẳng hạn như việc thi cử của tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều khi tôi khám phá ra rằng trong phòng in sách của trường luôn có những bài kiểm tra được in ra trước khi giáo viên đưa cho sinh viên làm. Tôi cũng được một người đàn ông dạy cho cách trở thành một tay cờ bạc bịp chuyên nghiệp. Và tôi bắt đầu kiếm tiền suốt quãng thời gian sinh viên với bộ bài 52 lá.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ly dị vợ, thăng tiến trong nghề nghiệp và cưới một người phụ nữ khác. Cô ấy là một người rất tốt và dễ chịu, cho phép tôi làm bất cứ cái gì tôi muốn vào mọi lúc.
Tôi được thuê làm việc cho tập đoàn Atlanta vào năm 22 tuổi. Tôi được mọi người công nhận là tài giỏi nhất trong mọi công việc tôi điều hành. Tôi là người buôn bán giỏi số một, người quản lý Quận giỏi nhất và chắc chắn sẽ là người quản lý toàn khu vực giỏi nhất.
Tôi thích chơi đánh gôn vì qua đó tôi có cơ hội tiếp cận với những thành viên của câu lạc bộ gôn 19 lỗ nổi tiếng để dụ họ chơi đánh bài với tôi. Và qua đó tôi đã kiếm được nhiều tiền.
Cuộc sống của tôi quay cuồng theo cách như vậy. Vì có danh tiếng trong giới bài bạc nên tôi được mời đến Las Vegas như một vị khách VIP. Khi đến đó, tôi bị ấn tượng bởi quyền lực, những chiếc xe Li-mu-zin sang trọng, những người phụ nữ ăn diện sặc sỡ với tiền bạc rủng rỉnh. Tôi đã tự nghĩ rằng nếu mình có những thứ này thì cuộc sống mình sẽ tốt biết bao.
Một buổi tối nọ, tôi đến xem một vài tay cờ bạc giàu có đang chơi đánh bài Bacara. Tôi bị thu hút bởi những gã này vì họ sử dụng tiền mặt để chơi thay cho các thẻ tiền, và cũng dễ hiểu khi thấy chiếc bàn họ đang chơi Bacara chất đầy hàng triệu đô-la.
Một hôm, tôi thấy một người đàn ông chơi bài và liên tục thua. Chỉ trong 20 phút ông ta mất 200.000 đô-la. Sau khi uống một vài cốc rượu tôi quay sang ông ta và nói: “Chắc ông thật sự không biết mình đang làm điều gì nhỉ?”
Ông ta trả lời: “ Này chàng trai khôn ngoan, nếu anh thật sự thông minh, tại sao anh không chỉ cho tôi cách chơi đi?”
Ông ta mời tôi băng sang đường để đến cung điện Sê-sa. Khi tôi bước vào nơi đó với ông, tôi nhận ra rằng những người ở đó biết ông ta. Người chủ sòng bài mặc áo khoác màu đen liếc mắt lên nhìn ông ta và đám đông dạt ra hai bên khi ông ta bước tới bàn chơi Bacara. Ông thì thầm vào tai của gã phục vụ bàn chơi bài, rồi ông dọn sạch bàn và hủy bỏ luật giới hạn tiền khi chơi bài. Ông đặt cược 50 ngàn đô-la dễ dàng như khi bạn kêu hầu bạn phục vụ một ly sữa rồi ông đưa tiền cho tôi. Ông nói: “Chàng trai khôn ngoan, hãy chơi đi”.
Tôi cảm thấy nóng người lên. Trong khoảng mười lăm phút sau tôi đã đem về hơn 250 ngàn đô-la. Người đàn ông này sau đó không chỉ trở thành bạn của tôi mà còn là người đỡ đầu cho tôi. Tôi bắt đầu liên hệ với Mafia – một tổ chức xã hội đen, và bắt đầu vận chuyển tiền bạc của Mafia đi khắp nơi trong nước.
Mặc dù có những mối liên hệ bất hợp pháp như thế nhưng tôi vẫn tiếp tục giữ cho cuộc sống mình đi lên – thành công nối tiếp thành công, thăng tiến nối tiếp thăng tiến. Lúc bấy giờ tôi là một quản lý của của một tập đoàn lớn ở Houston. Tôi rất kỳ quái đến mức một ngày nọ khi đang nói chuyện qua điện thoại với một phụ nữ ở thành phố Kansas, tôi hỏi cô ấy: “Trông cô như thế nào?”
Cô ấy nói rằng cô rất hấp dẫn, và tôi hỏi: “Cô muốn điều gì trong cuộc sống?”
Khi nghe cô ấy nói: “Quyền lực và tiền bạc” tôi đã đáp chuyến bay đến gặp cô ấy. Tôi mời cô ấy đi ăn và đưa ra đề nghị: “Chúng ta lấy nhau nhé?”.
Tôi trở về nhà gặp người vợ đã chung sống với nhau mười hai năm để thông báo với cô ấy rằng tôi sắp ra đi. Sau đó tôi lên chiếc xe Ca-đi-lac và chạy đến thành phố Kansas để đón người tình mới của mình, rồi tôi đến Denver và trở thành một trưởng quản lý của một tập đoàn đa quốc gia với số vốn hàng triệu đô-la .
Một buổi chiều, tôi đang đứng trong văn phòng và nhìn vào chiếc bàn gỗ sang trọng của mình. Người tài xế chiếc Li-mu-zin riêng của tôi ở bên ngoài. Tôi có một tài khoản tiền khổng lồ, những chiếc nhẫn kim cương, đồng hồ Ro-lex và những đồ trang sức bằng vàng. Tôi suy nghĩ: “Tiếp theo của mình là gì? Mình đã có cả tiền hợp pháp và bất hợp pháp. Mình có cả quyền lực hợp pháp và quyền lực trong giới xã hội đen. Nhưng mình vẫn còn thiếu một điều gì đó”.
Tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy. Tôi không thể suy nghĩ quá lâu về việc ấy. Tôi tiếp tục nỗ lực để trở thành một tay chơi bóng Ten-nis đập tường có thứ hạng quốc gia và đã rất gần với mục tiêu ấy. Nhưng cho dù làm cái gì đi nữa thì tôi cũng cảm thấy nó như một thú tiêu khiển thoáng qua.
Không ai biết được tôi đã cô đơn dường nào. Người vợ thứ ba của tôi đã quyết định bỏ tôi đi theo một gã khác. Cũng bởi ân điển của Đức Chúa Trời mà tôi đã không thuê một sát thủ chuyên nghiệp nào đó đi giết cô ta.
Sau đó tôi gặp người vợ hiện tại của mình – Peggy. Khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, tôi quyết định mình phải xây dựng một cái gì đó to lớn, mới và độc đáo. Vì tôi thấu hiểu được sự cô đơn của con người nên tôi đã xây dựng một tòa nhà vĩ đại trên đảo tại Lakewood, Colorado. Nơi ấy trở thành một trong những nhà chứa gái mãi dâm lớn nhất ở Mỹ.
Một ngày nọ tôi dẫn Peggy đến Las Vegas để cho cô ấy thấy người ta phục vụ tận tình cho tôi như thế nào. Trớ trêu thay khi chúng tôi đang ngồi chơi tại bàn, cái nơi đã diễn ra không biết bao nhiêu cảnh ngu dại của con người thì người đại diện của tôi gọi điện thoại tới. Anh ấy nói: “Thưa ông, cảnh sát có lệnh bắt ông”.
Phản ứng của tôi lúc đó là: “Vì sao tôi bị bắt, tôi đã làm gì?”
Anh ấy nói: “Họ bất ngờ ập vào kiểm tra nhà chứa gái mãi dâm của chúng ta. Bây giờ tin tức đã phát tán trên các phương tiện truyền thông”.
Tôi kinh hoàng hỏi lại: “Tại sao?”
Tôi quay về nhà, bị bắt và được hưởng án treo. Điều này dạy tôi một bài học là: “Đừng bao giờ để bị bắt nữa”.
Tay tôi sạch sẽ nhưng lòng của tôi thì không thay đổi. Tôi biết rằng nếu mình bị bắt, tôi sẽ bị bỏ tù từ sáu đến tám năm. Nhưng tôi vẫn tiếp tục làm ăn để chứng tỏ là không có điều gì xảy ra.
Công ty của tôi không thích việc người quản lý của công ty bị đưa lên các báo suốt tuần, vì vậy họ đã sa thải tôi. Tôi không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục làm kinh tế và kiếm được nhiều tiền. Vì vậy như thế nào đi nữa thì tôi vẫn là người chiến thắng, nhưng có một điều gì đó tôi thấy không ổn.
Trong nhiều năm sau đó tôi tìm kiếm sự yên bình. Bởi kế hoạch của Đức Chúa Trời, tôi đã tìm thấy sự bình an tại một nông trại chăn nuôi trong một thung lũng xa xôi. Tôi ngồi trên cánh đồng rộng khoảng 8.500 mẫu Anh ở trên núi. Mỗi lần đến đó tôi đều cảm thấy rất tuyệt. Nhưng khi quay về nhà thì cảm giác ấy không còn, thực tại cuộc sống quay cuồng bao phủ tôi. Khi lái xe về nhà tôi cảm thấy đau nhói ở bụng và nước mắt rơi ra. Tôi không hiểu tại sao lúc ra về lại khó khăn như vậy. Một ngày nọ tôi đã khám phá ra được điều này. Tôi nhận thấy rằng Cơ đốc nhân có mặt khắp mọi nơi trong khu vực trại chăn nuôi này. Bởi vậy nên tôi chú ý tới họ. Họ có cái nhìn vui vẻ trong ánh mắt, nếu tôi chọc ghẹo họ, họ sẽ đưa cho tôi xem lời Kinh Thánh.
Vào Chúa Nhật của Lễ Phục Sinh khi đang ở tại khu nông trại, tôi đã quyết định làm một điều mà bất cứ người nào dù không phải là Cơ đốc nhân cũng làm vào Chúa Nhật Lễ Phục Sinh: đi đến nhà thờ. Tôi cưỡi ngựa xuống đồng cỏ và nghe một người thanh niên tên là Bob Foster giảng một bài mà tôi không bao giờ quên. Anh ta nói: “Có một sự khác nhau giữa ‘hạnh phúc’ và ‘sự bình an bên trong’. Hạnh phúc giống như mùi của một chiếc xe hơi mới, một cuộc hẹn hò mới, ký được một vụ làm ăn lớn, ma túy hay thỏa mãn tình dục. Bạn được đem lên cao. Bạn ‘hạnh phúc’, nhưng không mãi mãi được. Anh ta nói thêm: Có những điều còn cao hơn những điều ấy. Một vài điều hạnh phúc có thể kéo dài nhưng cuối cùng rồi cũng kết thúc”.
Tôi tự nhủ: Anh này nói đúng. Đó chính là cuộc sống của mình – thành công, những thứ đạt được, công việc, địa vị, rồi… không có gì cả.
Bob giải thích: “Sự bình an bên trong thì khác.”
Lời của anh ấy đã đụng chạm tôi mạnh mẽ. Tôi biết mình không có sự bình an bên trong, và tôi tự hỏi làm cách nào để đạt được điều ấy.
Anh ấy tiếp tục nói: “Bạn chỉ có thể có sự bình an bên trong khi đến với Chúa Jesus.”
Tôi nghĩ: “Thôi được rồi, hãy để tôi yên…”
Tôi leo lên ngựa, cưỡi ra khỏi đồng cỏ và lái xe quay lại Denver.
Khoảng thời gian sau đó, các Cơ đốc nhân liên tục đến với tôi để nói về một người tên là Jesus Christ. Khi họ nói về Chúa Jesus cho tôi, tôi sỉ nhục, bắt bớ và chống đối họ. Nhiều người trong số họ đã bỏ đi và tin rằng họ đã thất bại. Nhưng tôi không bao giờ quên những cái tên, khuôn mặt, lời nói, bất cứ ai trong họ mà đã nói với tôi về Chúa Jesus.
Sau đó Đức Chúa Trời đem đến cho tôi Paul và Kathie Grant. Paul, một Cơ đốc nhân người Do-thái ngồi tại nhà cầu nguyện trong một buổi sáng kia : “Chúa ơi, hôm nay con muốn đến sân Ten-nis đập tường để chia sẻ đức tin của mình cho người khác”.
Sau đó khi đến sân ten-nis, tôi đẩy cửa bước vào và thấy anh ấy. Tôi buột miệng: “Anh đang làm cái gì đây vào ngày lễ sám hối của người Do-thái? Tại sao anh không ra ngoài và làm những việc giống như một người Do-thái làm trong ngày lễ của họ?”
Anh ấy trả lời: “Tôi cũng là một Cơ đốc nhân. Ngày lễ sám hối là ngày người Do-thái xin Đức Chúa Trời tha thứ tội lỗi cho họ. Nhưng tôi không phải làm điều đó vì tôi đã tiếp nhận sự tha thứ qua Chúa Jesus là Đấng Cứu Chuộc tôi”.
Tôi cười chế nhạo và nói: “Thôi nào, Hãy để tôi yên..”
Sau đó vài tháng, tôi gặp lại bác sĩ Paul trong phòng khám của anh ta, tôi đưa ra những câu hỏi có chủ tâm làm cho anh ta mất đi một khoảng thời gian quí báu để khám bệnh.
Tôi nghĩ: “Gã này thật ngu ngốc, tại sao gã lại ngồi đây và để mình hỏi chuyện với gã trong khi phòng khám của gã đầy bệnh nhân đang chờ?
Tuy vậy Paul chính là người bạn thật sự đầu tiên của tôi. Anh ấy đã gọi điện thoại hỏi thăm khi tôi bị bắt vì vụ nhà chứa gái mãi dâm của tôi. Lúc bấy giờ tôi nhận được hàng trăm cuộc gọi – những cuộc gọi từ người đại diện nhà chứa hỏi xem danh sách khách hàng có bị tôi khai ra trong bản tường trình, và những cuộc gọi từ những người đàn ông muốn biết thông tin về các cô gái phục vụ. Nhưng Paul thì khác. Anh đã gọi đến và hỏi tôi: “Anh vẫn ổn chứ?”.
Paul không để tôi có thời gian trả lời. Anh tiếp tục hỏi: “Anh có suy nghĩ về việc đến nhà thờ với tôi và Kathie chưa?” Tôi quay sang Peggy và nói: “Chúng ta hãy đến đó, nhưng làm gì thì làm, em nhớ đừng có ký tên vào bất cứ yêu cầu nào của họ.”
Tại nhà thờ, tôi nghe Paul giảng luận rất lâu như thể anh ta không định dừng lại. Sau đó tôi nhận ra một người đàn ông khác đang nhóm ở nhà thờ là người mà tôi đã phát tờ quảng cáo về nhà chứa của tôi. Khi tôi hỏi anh ta rằng anh có muốn đến đó chăng, anh ta đáp lại: “Đó không phải là sự quan tâm trong đời sống tôi”. Câu trả lời của anh gây ấn tượng mạnh cho tôi, và dù việc đó đã xảy ra nhiều năm trước nhưng tôi vẫn không quên.
Sau đó cặp Paul – Kathie dẫn tôi và Peggy về nhà của họ và chúng tôi được nghe lời làm chứng đầu tiên của họ. Trước đó tôi chưa bao giờ nghe những lời như vậy. Trông Katie rất thuần khiết khi diễn tả mối liên hệ của cô ấy với Chúa Jesus, và tôi nghĩ: Không biết cô ta nói có thật hay không?
Khi cô ấy đem ra một bình trà để trước mặt tôi, tôi đã bối rối. Lúc trước tôi từng là một tay đánh bạc thuê và tôi đã đặt cược 100.000 đô-la vào một trò chơi thể thao. Và lần cuối cùng gần đây tôi phải trì hoãn trò chơi cá cược này chỉ bởi vì một bình trà.
Sau đó Kathie chia sẻ về đời sống của cô ấy. Cô ấy kể về thời gian cô ấy bị quấy rối tình dục, về khoảng thời gian cô ấy là tình nhân của một người đàn ông Indonesia nổi tiếng là “ông vua dầu hỏa” và làm thế nào mà cô ấy đã trải qua được bốn tình huống khó khăn khác nhau trong cuộc đời.
Tôi ngồi đó và không tin một lời nào cô ấy nói. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang cố gắng bịa ra mọi chuyện để dụ tôi tham gia vào tôn giáo của cô ấy. Khi chúng tôi ra về, tôi nói với Peggy: “Câu chuyện đó có vẻ tốt đối với họ, nhưng đối với chúng ta thì cần phải về nhà và suy nghĩ lại.”
Sau đó có một việc không ngờ tới xảy ra cho tôi, phòng cảnh sát Lakewood ở Colorado quyết định cần phải có một đợt ra quân thi hành công lý. Một buổi tối nọ, họ sai một nữ cảnh sát mặc thường phục đến nhà tôi. Cô ta mời tôi mua một cái Ti-vi được lấy trộm của người khác. Tôi trả 200 đô-la để mua và rồi bị bắt sau đó. Tôi bị phạt 250.000 đô-la. Và bởi vì cảnh sát phải đi truy quét một các nhóm tội phạm lừa đảo vào tối Thứ Sáu nên tôi đã phải ở trong nhà giam vào ngày cuối tuần.
Vào ngày thứ hai khi được trả tự do, một cảm giác hoảng sợ ập trên tôi. Tôi nhận ra là mình đã phạm tội trong thời gian thử thách tạm tha bổng từ vụ nhà chứa. Và tôi có thể sẽ bị bỏ tù từ sáu đến tám năm.
Tôi nhớ lại mình đã ngồi tại chiếc bàn ăn dưới bếp và bắt đầu rơi lệ với những giọt nước mắt cá sấu, không phải tôi khóc vì ăn năn mà vì quá hoảng sợ. Tôi suy nghĩ cách nào để thoát khỏi tình trạng này. Tôi nghĩ đến ma túy và rượu mạnh, nhưng tôi không muốn đời sống mình rắc rối thêm nữa. Tôi đã nghĩ đến việc trốn chạy, vì vào lúc đó tôi cũng có đủ tiền. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc tự tử. Nhưng bởi ân điển của Đức Chúa Trời, tôi đã không làm những điều đó.
Khi ấy, Đức Chúa Trời bắt đầu sử dụng người vợ vô tín của tôi. Cô ấy nói với tôi “Tại sao chúng ta không gọi cho người đàn ông mà đã làm lễ kết hôn cho chúng ta?
Tôi đáp lại: “Anh không muốn làm cái chuyện vớ vẩn đó.”
Nhưng Đức Thánh Linh mạnh mẽ hơn sự ngang bướng của tôi. Sau đó tôi đã gọi điện cho vị mục sư trước đây đã tổ chức lễ cưới cho chúng tôi. Tôi đã nói với ông trong nước mắt: “Tôi muốn sự bình an thật bên trong cuộc sống của mình”.
Ngày hôm sau, tôi lái xe trên con đường tám mươi lăm dặm để đến ngôi nhà thờ nhỏ trong vùng quê của ông ấy. Khi tôi bước vào bên trong nhà thờ, thậm chí ở đó còn không có miếng thảm trải trên nền nhà đầy bụi. Nhưng vài phút sau đó, nền nhà ướt đẫm những giọt nước mắt của tôi. Vào lúc mười giờ sáng, ngày bốn tháng tư năm 1981 tôi đã hiểu được ý nghĩa của việc gặp Chúa Jesus Christ và tiếp nhận Ngài là Chúa và Đấng Cứu Rỗi của tôi.
Đức Chúa Trời đã nắm lấy và hướng dẫn đời sống tôi. Bằng chứng về sự thay đổi đó là một lần khi tôi đang lái xe xuống núi. Tôi đã có một ý nghĩ quan tâm đến người khác lần đầu tiên trong cuộc đời mình. Tôi bắt đầu nhớ lại đứa con gái của tôi đã bị bỏ rơi nhiều năm trước đây. Và lần đầu tiên tôi đã tự hỏi chính mình: “Tammy đâu rồi?”
Khi trở về nhà tôi nhận thấy những bằng chứng chứng tỏ Đức Chúa Trời đang hành động trong đời sống tôi. Mặc dù tôi đã không nghe tin tức gì về Tammy trong hai mươi ba năm qua, nhưng nó đã để lại một tin nhắn trong máy điện thoại của tôi. Nó đã nói với tôi một lời đặc biệt mà một đứa con gái nói với bố của mình. Nó nói: “ Con thấy tên của bố trên các tờ báo vì bố bị cảnh sát bắt, con muốn gặp bố”.
Không lâu sau tôi gặp con gái mình và xin nó tha thứ. Sau đó tôi có niềm vui sướng lớn nhất trong đời của mình. Tôi cầm tay con gái mình trong khi nó sẵn sàng giao phó tấm lòng và đời sống nó cho Chúa Jesus Christ.
Mặc dù tôi đã hoàn toàn sẵn sàng để vào tù, nhưng Đức Chúa Trời đã có một kế hoạch khác cho tôi. Ngay cả khi những người trong băng nhóm Mafia lúc trước không giúp đỡ gì khi tôi hầu tòa và nhiều người khác liên quan phải bị xử, nhưng một phép lạ đã xảy ra. Tòa án không những bỏ qua tội của tôi mà còn không cho phép các cấp cảnh sát địa phương tiếp tục tra xét tôi. Tôi bước ra khỏi phiên tòa, cảm giác tự do trong thế giới này, nhưng quan trọng hơn là Đấng Christ đã buông tha tôi khỏi tội lỗi.
Hai năm sau, tôi cầu nguyện xin Chúa cho tôi có một cơ hội để quay lại sở cảnh sát ở Lakewood và kể lại cho những người cảnh sát ở đây làm cách nào mà Đức Chúa Trời đã thay đổi đời sống tôi. Một ngày nọ, viên trợ lý cảnh sát trưởng đang ăn trưa thì tôi vào quán ăn. Ông đẩy ghế ra sau, đứng dậy chỉ tay vào tôi và nói: “Ngay cả Đức Chúa Trời cũng chẳng thể nào cứu con người kia”.
Một ai đó liền nói: “Sao ông không tự đi tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra với anh ấy?”
Tôi không bao giờ quên cái ngày mà tôi hẹn viên trợ lý cảnh sát trưởng đó đi ăn trưa. Ông nhận lời mời đến ăn với tôi và nói: “Tôi đến đây để tìm hiểu xem cái mà anh gọi là lẽ thật của đời sống anh là gì.” Sau đó ông ấy nói: “Khi tôi nói với mọi người ở sở cảnh sát rằng tôi sẽ đến gặp anh, một thám tử tại sở đã đề nghị đi theo để theo dõi và bảo vệ tôi”.
Vào chính ngày đó, tôi nắm lấy tay của người đã từng lên kế hoạch bắt tôi trong cả hai lần và chúng tôi đã cầu nguyện cùng nhau. Ba tháng sau, viên cảnh sát này giới thiệu với tôi một nữ cảnh sát mà sau này là một Cơ đốc nhân nhiệt thành, chính người này trước đó đã bắt và nhốt tôi phía sau xe để dẫn độ về Sở. Chúng tôi đã đi đến nhà thờ cùng với nhau. Cô ấy sau này là một trong những người bạn trong Chúa thân nhất của tôi.
Nếu Đức Chúa Trời có thể thay đổi đời sống của tôi, Ngài cũng có thể thay đổi đời sống bạn. Sau đây là năm bước đơn giản để biết về Jesus Christ:
- Xưng nhận với Đức Chúa Trời rằng bạn là một tội nhân.
- Bạn mong muốn tội mình được tha.
- Tin rằng Chúa Jesus Christ đã chết trên thập giá vì bạn và Ngài đã sống lại.
- Sẵn sàng giao phó đời sống bạn cho Ngài.
- Tiếp nhận Ngài là Chúa và Đấng Cứu Rỗi của bạn.
Để tiếp nhận Chúa, hãy cầu nguyện đơn giản bằng cách nói ra những lời sau: “Lạy Cha thiên thượng, con là một tội nhân. Con muốn mọi tội con được tha. Cha ơi, con tin trong lòng rằng Chúa Jesus Christ đã chết trên thập tự vì con và Ngài đã sống lại. Con giao phó đời sống con cho Ngài. Con trước kia đã xa cách Lời Ngài và ý muốn Ngài, giờ đây con quay về để bắt đầu lại. Cha ơi, con muốn Chúa Jesus ngự vào lòng con. Xin đầy dẫy vào trong lòng con Cha ơi. Xin hãy ngự vào đời sống, vào trong lòng con, Chúa Jesus. Con yêu Ngài. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jesus Christ. Amen.”
Nếu bạn đã cầu nguyện tiếp nhận Chúa như vậy, tôi xin chào mừng bạn bước vào vương quốc đời đời của Ngài. Hãy kể cho ai đó nghe về sự hứa nguyện này của bạn. Một điều quan trọng nữa là bạn nên tìm đến và tham gia nhóm họp tại một Hội Thánh mà ở đó Chúa Jesus Christ được tôn cao, mọi người tin Kinh Thánh và giảng dạy Kinh Thánh.
Xin Chúa ban phước cho bạn trên hành trình bước theo Ngài.
Tác giả: Bill Fay
Chuyển ngữ: Tường Vi