Một tài khoản có tên John Brantley đã chia sẻ câu chuyện có thật giữa anh và một người vô gia cư trên đường phố. Câu chuyện đã làm thay đổi cuộc đời anh phần nào, bắt đầu bằng cách anh nhìn nhận mọi thứ trong cuộc sống. Câu chuyện ấy nhanh chóng nhận được hơn 900.000 lượt chia sẻ từ khắp mọi nơi trên thế giới.
Người đàn ông vô gia cư trong câu chuyện đáng suy ngẫm. (Nguồn: FB John Brently)
“Lúc tối, sau khi rời khỏi tiệm tạp hóa, tôi thấy một người đàn ông lục lọi thùng rác ngay phía trước cửa hàng. Trên đường đi đến chỗ ô tô, tôi thấy ông ấy lôi từ thùng rác ra những chiếc túi thức ăn nhanh của ai đó đã vứt và lục soát rất kĩ từng cái. Ông ta tìm thấy một vài miếng khoai tây chiên và chiếc hamburger cắn dở từ những chiếc túi khác nhau. Như bạn thấy trong hình đấy, ông ấy đang giữ mảnh giấy gói bánh bằng đầu gối để chứa những gì ông ấy nhặt nhạnh được.
Ông ấy không hề làm phiền hay chắn đường ai đó và năn nỉ xin tiền khi họ đi ra từ cửa hàng. Sau khi lục lọi xong, ông dọn dẹp gọn gàng khu vực xung quanh và gói ghém phần thức ăn thừa trong mảnh giấy gói hamburger bẩn. Tôi chợt cảm thấy thương cho ông. Tôi không phải kiểu người thường bố thí tiền bạc hay giúp đỡ những người vô gia cư vì biết bao nhiêu người trong số đó là thực sự nghèo khổ? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thấy cảnh một người nghèo khổ đến độ phải moi thức ăn thừa từ trong thùng rác như thế này.
‘Mình phải giúp người đàn ông tội nghiệp này.’ – nghĩ vậy, tôi liền ra khỏi xe và hỏi người vô gia cư nọ có muốn ăn gì không để tôi mua. Ông nhã nhặn bảo rằng tôi cho gì ông nhận nấy. Thấy ông đang ngồi trên xe đạp, tôi liền bảo ông theo để tôi đãi một bữa ở cửa hàng thức ăn nhanh ngay góc đường đằng kia thôi. Vậy là ông đi theo, và tôi đã mua phần ăn to nhất trong thực đơn cho ông ấy. Và bạn biết không, điều duy nhất ông ấy xin tôi đó là một cốc trà lớn để uống sau bữa ăn.
Khi tôi mang thức ăn đến cho ông, trông ông thật sự rất cảm động và biết ơn. Ông giới thiệu ông tên Steve và đã lang thang không nơi nương tựa kể từ sau khi chị gái ông mất tháng 9 năm ngoái. Ông đã cố gắng làm mọi cách để không phải sống vật vạ trên đường nhưng thật không dễ chút nào. Tôi an ủi ông, bảo rằng Thượng đế rất yêu thương và sẽ không bỏ rơi ông. Một lần nữa, ông lại rối rít cảm ơn tôi vì bữa ăn.
Trên đường lái xe về nhà, có gì đó làm lòng tôi nặng trĩu buộc tôi phải quay lại giúp người đàn ông ấy. Khi tôi quay lại cửa hàng thức ăn nhanh, ông ấy đã ăn xong và đang đạp xe đi. Tôi chạy theo và hỏi rằng tôi có thể giúp ông ấy không. Ông lắc đầu, cũng chẳng hỏi xin tôi thứ gì. Không bỏ cuộc, tôi hỏi ông rằng liệu tôi có thể mua ít đồ ăn cho ông không. Ông lưỡng lự rồi cũng đồng ý. Lập tức, tôi quay trở lại cửa hàng thức ăn nhanh, mua vài món kèm một thẻ quà tặng, mang đến cho ông.
Xúc động không nói nên lời, người đàn ông vô gia cư bật khóc và bảo rằng ngày hôm nay ông ấy đã cầu Chúa để gặp tôi. Tôi không hiểu ý ông ta lắm (lúc đầu tôi đoán ý ông ấy là ông sẽ cầu nguyện cho tôi vì những gì tôi đã làm) nên tôi đành nói lời cảm ơn. Nhưng ông trả lời: ‘Không, ngài không hiểu ý tôi rồi. Hôm nay tôi đã cầu xin Chúa gửi ai đó đến để mua cho tôi một bữa ăn, và Chúa đã gửi ngài đến!’. Tôi thật chẳng biết nói gì lúc đó, bởi cầu xin một bữa ăn hoàn toàn không phải là những gì tôi từng làm. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có ai đó lại thiếu ăn đến mức chỉ cầu nguyện để xin một bữa ăn. Nước mắt lăn dài trên má tôi lúc nào không hay. Phải nói rằng tôi thật sự may mắn xiết bao. Có lẽ đúng như lời người đàn ông này nói, Chúa Trời đã chọn tôi để đáp lời cầu nguyện của con người khốn khổ ấy, để ông ấy biết rằng Chúa không bỏ rơi ai cả. Nhưng cũng có khi Chúa Trời chọn người đàn ông này để nhắc nhở tôi rằng tôi đã không biết trân trọng những điều giản dị nhưng quý giá trong cuộc sống này như thế nào.
Rồi ông nói ‘Tôi mắc bệnh ung thư’ và vén áo lên, chỉ cho tôi một khối u lớn ở bụng. Ông bảo rằng ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Khi đó, tôi đã nói với ông rằng tôi sẽ cầu nguyện cho ông và chúng tôi cầu nguyện ngay trước cửa hàng thức ăn nhanh. Những giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt người đàn ông tội nghiệp. Ông nói rằng chắc chắn mình sẽ không qua khỏi nhưng ông hoàn toàn sẵn sàng để ra đi. Ông đã quá chán nản với việc ngày qua ngày chống chịu những cơn đau, thà chết đi còn hơn là sống kiểu như vậy. Tôi ngồi lại và động viên ông rằng Chúa trời đã nghe lời thỉnh cầu của ông hôm nay nên chắc chắn Ngài sẽ không bỏ rơi ông đâu. Phải cố gắng lắm tôi mới kiềm nén được những giọt nước mắt.
Bạn thấy đấy, ai cũng có những câu chuyện của riêng mình. Ngày hôm nay, tôi may mắn biết được chuyện của Steve nhờ vào quyết định quay lại giúp ông ấy và nó thật sự đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Khi tôi chào tạm biệt ông, tôi có cảm giác như mình đã hoàn thành nghĩa vụ mà Chúa trời đã giao phó hôm nay. Chúa trời đặt ông Steve trên đường đi của tôi và Ngài đã làm đúng vì tôi chưa bao giờ cảm thấy muốn giúp một ai đó nhiều như hôm nay. Nhờ vậy mà tôi biết được rằng mình may mắn đến cỡ nào. Tôi có một chiếc xe để đi đến bất cứ nơi đâu tôi muốn, tôi có một mái nhà che nắng che mưa, quần áo sạch, tiền để mua thức ăn ngày ba bữa, điện nước đầy đủ, sức khỏe, công việc, gia đình và bạn bè nữa. Đôi khi Chúa trời mang những con người xa lạ đến đặt vào cuộc sống của ta để nhắc nhở rằng chúng ta đã may mắn như thế nào. Và nếu như bạn đang đọc những dòng này, xin hãy cầu nguyện cho Steve”.
“Và nếu như bạn đang đọc những dòng này, xin hãy cầu nguyện cho Steve”.
Cuộc sống là như thế nào qua đôi mắt của người vô gia cư?
Cuộc sống đáng yêu hay đáng ghét là tùy thuộc vào cách bạn chọn để nhìn nhận nó.
Câu chuyện trên không chỉ làm thay đổi cuộc đời John mà còn khơi gợi nhiều suy nghĩ tích cực và truyền cảm hứng cho nhiều người khác. Rất nhiều người cảm ơn John vì câu chuyện ý nghĩa, vì nghĩa cử của anh, đồng thời cùng cầu nguyện cho ông Steve – người đàn ông vô gia cư đáng thương trong câu chuyện.
“Câu chuyện của anh làm tôi nhớ lại những lần mình đã làm ngơ trước những người vô gia cư trên đường phố, huống chi là bỏ chút thời gian dừng lại xem họ có cần mình giúp đỡ không. Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều điều chỉ vì cuộc sống quá hối hả…” – một tài khoản có tên Rodney Stewart bình luận.
“Câu chuyện của anh làm tôi nhớ lại những lần mình đã làm ngơ trước những người vô gia cư trên đường phố, huống chi là bỏ chút thời gian dừng lại xem họ có cần mình giúp đỡ không”. (Nguồn: Internet)
“Đọc xong câu chuyện của anh, mắt tôi thì khóc nhưng tim tôi thì cười. Khi thấy những người vô gia cư, tôi luôn cảm thấy thương họ dù là ‘thật’ hay ‘giả’. Tôi có nhà ở, quần áo, công việc, đồ ăn… có quá nhiều thứ quý giá mà chúng ta đã coi sự tồn tại của chúng như một lẽ dĩ nhiên” – trích bình luận của tài khoản Kristie Lambeth.
“Chỉ một nghĩa cử cũng đủ làm thay đổi cuộc sống của một ai đó. Chúng ta đã quá bận rộn để không nhìn thấy những gì ở ngay trước mắt. Giờ tôi đã có động lực để hành động rồi đấy” – tài khoản Debbie N David Curran chia sẻ những suy nghĩ của mình.
“Câu chuyện quả thật là một điều tuyệt vời. Không chỉ mang lại một điều tốt lành cho ông Steve, anh còn truyền cảm hứng cho mọi người sống tích cực hơn, nhạy cảm hơn trước cuộc đời qua câu chuyện anh kể. Ai mà biết được mọi người sẽ làm những điều tốt đẹp gì nhờ câu chuyện này nhỉ? Giờ đã có rất nhiều người cầu nguyện cho sức khỏe của ông Steve rồi đấy…” – tài khoản Jessica Konsler Rhodes bình luận.
Cuộc sống này quá ngắn ngủi và tất bật khiến con người chỉ nghĩ đến việc chăm chăm đuổi theo mục tiêu và cả những thứ hào nhoáng mà đôi khi quên mất việc quan sát mọi thứ xung quanh mình. Người ta thậm chí còn không nhớ lần cuối cùng ăn cơm chung với gia đình là khi nào, lần cuối cùng họp lớp cách đây bao lâu, huống chi là dừng lại hỏi thăm một người xa lạ ngồi bên đường.
John – người kể lại câu chuyện, đã hoàn toàn sửng sốt, bất ngờ rồi xúc động trước lời cầu nguyện giản đơn của người đàn ông vô gia cư nọ. “Tôi không bao giờ nghĩ rằng có ai đó lại thiếu ăn đến mức chỉ cầu nguyện để xin một bữa ăn” – chúng ta không bao giờ nhận ra những điều mình đang có – cái mà mình xem sự tồn tại của chúng như một lẽ tất nhiên – lại quý giá đối với người khác ra sao. Vì vậy, đừng nhìn theo cái hào nhoáng và quá cao xa mà thiên hạ phô diễn, hãy trân trọng và biết ơn những gì mình có trong cuộc sống.
Hành động của John như một lời nhắc nhở mỗi chúng ta hãy thử dành chút thời gian quan sát đến những người xung quanh, vì đằng sau mỗi người là một câu chuyện dài, rất dài và biết đâu chỉ một hành động nhỏ của bạn cũng có thể thay đổi cuộc đời của một ai đó.
Và cuối cùng, lời cầu nguyện xin một bữa ăn của người đàn ông vô gia cư, việc cầu nguyện cho người khác ngay trên vỉa hè của John và lời kêu gọi mọi người cùng cầu nguyện cho sức khỏe của người đàn ông vô gia cư có làm bạn suy nghĩ lạc quan, tích cực và thêm tin tưởng vào điều kì diệu xảy ra trong cuộc sống không?
http://www.yan.vn/giat-minh-truoc-cau-chuyen-ve-loi-cau-nguyen-cua-mot-nguoi-an-xin-
1 lời bình
Pingback: Đời Sống Xã Hội: LỜI CẦU NGUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI ĂN XIN | CHÂU XUÂN NGUYỄN