Thứ Hai , 23 Tháng Mười Hai 2024
Home / MỖI TUẦN MỘT SỨ ĐIỆP / CHÚNG TÔI TIN – chương 15

CHÚNG TÔI TIN – chương 15

CHÚNG TÔI TIN – chương 14

Chương 15.     ĐẦU PHỤC HOÀN TOÀN

CÂU HỎI CHÌA KHÓA

Làm thế nào tôi có thể trau dồi một đời sống phục vụ hy sinh cho TRỜI và con người?

Ý TƯỞNG CHÌA KHÓA

Tôi tận hiến đời sống tôi cho mục đích của Đức Chúa Trời.

CÂU CHÌA KHÓA

Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em.

Rô-ma 12:1

HƯỚNG ĐI CỦA CHƯƠNG

Một quyết định xác thực để bước theo và vâng lời Đức Chúa Trời là một quyết định của sự đầu phục hoàn toàn. Điều này hàm ý chúng ta phải từ bỏ các tham vọng cá nhân và nhìn nhận mục đích của Đức Chúa Trời là điều ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời chúng ta.

Món quà cứu rỗi đến với con người xuất phát từ hành động đầu phục hoàn toàn của Chúa Giê-su theo ý muốn  Cha. Về phần chúng ta thì sao? Chúng ta có sẵn sàng đầu phục hoàn toàn cuộc đời mình cho Đức Chúa Trời?

Đầu phục hoàn toàn sẽ là ảo tưởng nếu như không có sự hy sinh cá nhân. Điều này đã được minh họa qua những nhân vật và những câu chuyện trong Kinh Thánh.

Trong chương này chúng ta sẽ học về:

– Những người đầu phục hoàn toàn

– Giá phải trả của sự đầu phục hoàn toàn

– Niềm cảm hứng của các thánh tử đạo

NHỮNG NGƯỜI ĐẦU PHỤC HOÀN TOÀN 

ten

Mặc dù tuyển dân có luật pháp của Đức Chúa Trời được Môi-se truyền lại, họ vẫn thất bại trong việc vâng theo lời dạy của TRỜI. Sau nhiều năm bất tuân luật pháp, Đức Chúa Trời phó họ vào tay kẻ thù.

Trước khi vương quốc phía Nam của Giu-đa bị đế quốc Ba-by-lôn cai trị, một số người trong tuyển dân đã bị bắt đi làm phu tù. Đó là Đa-ni-ên và ba người bạn trẻ của ông gồm có Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-nê-gô. Những người này được huấn luyện để phục vụ trong vương triều của vua Ba-by-lôn. Trong thời gian này, họ bị áp lực đối diện với hai sự lựa chọn: 1/ Trung tín thờ phượng Đức Chúa Trời hằng sống và chân thật  2/ Thỏa hiệp với sắc lệnh của vua là thờ lạy hình tượng để bảo toàn mạng sống.

Họ đã chọn đầu phục hoàn toàn cho ý muốn của Đức Chúa Trời.

1 Vua Nê-bu-cát-nết-sa làm một pho tượng bằng vàng, cao sáu mươi cu-đê và ngang sáu cu-đê, để đứng trong đồng bằng Đu-ra, thuộc tỉnh Ba-by-lôn. 2 Đoạn, vua Nê-bu-cát-nết-sa sai nhóm các quan trấn thủ, lãnh binh, các công tước, các quan đề hình, thủ kho, các nghị viên, quản đốc, và các quan làm đầu các tỉnh, để dự lễ khánh thành pho tượng mà vua Nê-bu-cát-nết-sa đã dựng lên.
3 Vậy, các quan trấn thủ, lãnh binh, các công tước, các quan đề hình, thủ kho, các nghị viên, quản đốc, và hết thảy những người làm đầu các tỉnh đều nhóm lại để dự lễ khánh thành pho tượng mà vua Nê-bu-cát-nết-sa đã dựng lên; và họ đứng trước pho tượng mà vua Nê-bu-cát-nết-sa đã dựng. 4 Bấy giờ sứ giả rao lớn tiếng lên rằng: Các dân, các nước, các thứ tiếng, đây nầy, lệnh truyền cho các ngươi. 5 Khi nào các ngươi nghe tiếng còi, kèn, đàn cầm, đàn sắt, quyển, sáo và các thứ nhạc khí, thì khá sấp mình xuống để thờ lạy tượng vàng mà vua Nê-bu-cát-nết-sa đã dựng. 6 Kẻ nào không sấp mình xuống và không thờ lạy, tức thì sẽ phải quăng vào giữa lò lửa hực. 7 Vậy nên, khi các dân nghe tiếng còi, kèn, đàn cầm, đàn sắt, quyển, và các thứ nhạc khí, thì các dân, các nước, các thứ tiếng, thảy đều sấp mình xuống, và thờ lạy pho tượng vàng mà vua Nê-bu-cát-nết-sa đã dựng. 8 Khi ấy, có mấy người Canh-đê đến gần để tố cáo những người Giu-đa. 9 Vậy họ cất tiếng và tâu cùng vua Nê-bu-cát-nết-sa rằng: Hỡi vua, nguyền vua sống đời đời! 10 Hỡi vua, chính vua đã ra lệnh, hễ người nào nghe tiếng còi, kèn, đàn cầm, đàn sắt, quyển, sáo và các thứ nhạc khí, thì phải sấp mình xuống để thờ lạy tượng vàng; 11 và kẻ nào không sấp mình xuống để thờ lạy tượng đó, sẽ phải quăng vào giữa lò lửa hực. 12 Vả, ở đây có mấy người Giu-đa kia mà vua đã lập lên cai trị tỉnh Ba-by-lôn, tức là Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-nê-gô; hỡi vua, những người ấy không kiêng nể vua một chút nào. Họ chẳng thờ các thần của vua, và chẳng lạy tượng vàng vua đã dựng.
13 Bấy giờ, vua Nê-bu-cát-nết-sa tức mình nổi giận, truyền điệu Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô đến, thì những người đó bị điệu đến trước mặt vua. 14 Vua Nê-bu-cát-nết-sa cất tiếng nói cùng họ rằng: Hỡi Sa-đơ-rắc, Mê-sác, A-bết-Nê-gô, có phải các ngươi cố ý không thờ thần ta và không lạy tượng vàng mà ta đã dựng lên chăng? 15 Vậy bây giờ, khi các ngươi nghe tiếng còi, kèn, đàn cầm, đàn sắt, quyển, sáo và các thứ nhạc khí, mà các ngươi sẵn sàng sấp mình xuống đất để quì lạy pho tượng mà ta đã làm nên, thì được; nhưng nếu các ngươi không quì lạy, thì chính giờ đó các ngươi sẽ phải quăng vào giữa lò lửa hực. Rồi thần nào có thể giải cứu các ngươi khỏi tay ta?
16 Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô tâu lại cùng vua rằng: Hỡi Nê-bu-cát-nết-sa, về sự nầy, không cần chi chúng tôi tâu lại cho vua. 17 Nầy, hỡi vua! Đức Chúa Trời mà chúng tôi hầu việc, có thể cứu chúng tôi thoát khỏi lò lửa hực, và chắc cứu chúng tôi khỏi tay vua. 18 Dầu chẳng vậy, hỡi vua, xin biết rằng chúng tôi không hầu việc các thần của vua, và không thờ phượng pho tượng vàng mà vua đã dựng.
19 Bấy giờ, vua Nê-bu-cát-nết-sa cả giận, biến sắc mặt nghịch cùng Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô; và cất tiếng truyền đốt lò lửa nóng gấp bảy lần hơn lúc bình thường đã đốt. 20 Vua sai mấy người mạnh bạo kia trong đạo binh mình trói Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô, mà quăng vào lò lửa hực. 21 Tức thì các người ấy bị trói luôn với quần trong, áo dài, áo ngắn và các áo xống khác, rồi người ta quăng họ vào giữa lò lửa hực. 22 Nhân vì mạng vua truyền kíp lắm, mà lò lửa thì đốt nóng lạ thường, nên những người quăng Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô bị ngọn lửa cháy chết. 23 Còn ba người, Sa-đơ-rắc, Mê-sác, A-bết-Nê-gô, vẫn bị trói mà rơi vào giữa lò lửa hực.
24 Bấy giờ, vua Nê-bu-cát-nết-sa lấy làm lạ, vội vàng đứng dậy, cất tiếng nói cùng các nghị viên rằng: Những kẻ bị ta trói mà quăng vào giữa lửa có phải là ba người không? Họ tâu cùng vua rằng: Tâu vua, phải. 25 Vua lại nói: Nầy, ta thấy bốn người không có bị trói, bước đi giữa lửa mà chẳng bị thương; và hình dung của người thứ tư giống như một con trai của các thần. 26 Đoạn, vua Nê-bu-cát-nết-sa đến gần cửa lò lửa hực, cất tiếng nói rằng: Hỡi Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô, là tôi tớ của Đức Chúa Trời Rất Cao, hãy ra và lại đây! Sa-đơ-rắc, Mê-sác, và A-bết-Nê-gô bèn từ giữa đám lửa mà ra.
27 Các quan trấn thủ, lãnh binh, các người cai trị và các nghị viên của vua đều nhóm lại, thấy lửa không có quyền làm hại thân thể ba người ấy được, cũng chẳng có một sợi tóc nào trên đầu họ bị sém; áo xống họ chẳng bị si sứt chút nào, và mùi lửa cũng chẳng qua trên họ.
28 Vua Nê-bu-cát-nết-sa lại cất tiếng nói rằng: Đáng ngợi khen Đức Chúa Trời của Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô! Ngài đã sai thiên sứ Ngài và giải cứu các tôi tớ Ngài nhờ cậy Ngài, họ đã trái mạng vua, và liều bỏ thân thể mình, hầu để không hầu việc và không thờ phượng thần nào khác ngoài Đức Chúa Trời mình.

Đa-ni-ên 3:1-28

dani

Ê-xơ-tê là một thiếu nữ Do-Thái được tuyển chọn trong toàn đế quốc Ba-tư để thay thế cho hoàng hậu Vả-thi bị truất phế. Ha-man, quan tể tướng trong triều đình căm ghét Mạc-đô-chê là người bảo hộ của Ê-xơ-tê, vì Mạc-đô-chê không chịu quì lạy và tôn vinh ông ta. Ha-man chuẩn bị một kế hoạch để giết chết Mạc-đô-chê và tiêu diệt toàn bộ dân tộc Do Thái. Trong tình huống đó Ê-xơ-tê đứng trước áp lực và hai sự lựa chọn: 1/ Bảo vệ vị trí hoàng hậu và mạng sống của mình bằng cách im lặng. 2/ Dũng cảm tìm cách bảo vệ dân tộc của mình cho dù phải đối diện với nguy hiểm.

Bà đã chọn hoàn toàn đầu phục Đức Chúa Trời – đứng về phía tuyển dân và cứu được cả dân tộc của mình.

5 Khi Ha-man thấy Mạc-đô-chê không cúi xuống và không lạy mình bèn nổi giận dữ. 6 Người ta đã học cho Ha-man biết Mạc-đô-chê là người Giu-đa, nên người cho sự tra tay trên một mình Mạc-đô-chê là một sự nhỏ mọn, người bèn tìm mưu giết hết thảy dân Giu-đa, là tông tộc của Mạc-đô-chê, ở trong toàn nước A-suê-ru.
7 Tháng giêng là tháng Ni-san, năm thứ mười hai đời vua A-suê-ru, người ta bỏ Phu-rơ, nghĩa là bỏ thăm, mỗi ngày mỗi tháng, tại trước mặt Ha-man, cho đến tháng mười hai, là tháng A-đa. 8 Ha-man tâu với vua A-suê-ru rằng: Có một dân tộc tản mác, rải rác ra giữa các dân tộc trong những tỉnh của nước vua: luật pháp của chúng nó khác hơn luật pháp của các dân khác; lại chúng nó cũng không tuân theo luật pháp của vua; dung chúng nó chẳng tiện cho vua. 9 Nếu điều đó vừa ý vua, khá giáng chiếu chỉ truyền tuyệt diệt chúng nó đi; rồi tôi sẽ cân mười ngàn ta lâng bạc phó vào tay những quan đốc tư để đem vào kho vua. 10 Vua bèn cởi chiếc nhẫn khỏi tay mình, trao cho Ha-man, con trai Ham-mê-đa-tha, người A-gát, kẻ cừu địch dân Giu-đa. 11 Vua nói với Ha-man rằng: Bạc đã ban cho ngươi, dân sự cũng phó cho ngươi, để làm điều chi mặc ý ngươi.
12 Tháng giêng, ngày mười ba, thì đòi những thầy thơ ký của vua đến; rồi tùy theo mọi điều Ha-man truyền dặn, người ta nhân danh A-suê-ru viết chiếu cho các quan trấn thủ của vua, cho các quan cai quản mỗi tỉnh, và cho trưởng tộc của mỗi dân tộc, tỉnh nào dùng chữ nấy, dân tộc nào theo thổ âm nấy; đoạn họ lấy chiếc nhẫn của vua mà đóng ấn. 13 Rồi họ gởi các thơ bởi lính trạm cho các tỉnh của vua, đặng dạy biểu rằng nhằm ngày mười ba tháng mười hai, tức là tháng A-đa, phải trừ diệt, giết chết và làm cho hư mất hết thảy dân Giu-đa trong một ngày đó, vô luận người già kẻ trẻ, con nhỏ hay là đàn bà, và cướp giựt tài sản của chúng nó. 14 Để cho chiếu chỉ được tuyên bố trong mỗi tỉnh, có bổn sao lục đem rao cho các dân tộc biết, hầu cho chúng đều sẵn sàng về ngày đó. 15 Các lính trạm vâng lịnh vua vội vàng đi ra. Chiếu chỉ nầy cũng truyền ra tại kinh đô Su-sơ. Đoạn, vua và Ha-man ngồi lại uống rượu, còn thành Su-sơ đều hoảng kinh.
4

1 Vả, khi Mạc-đô-chê biết hết mọi điều ấy, bèn xé áo mình, mặc lấy một cái bao và phủ tro, rồi đi ra giữa thành, lấy tiếng lớn kêu khóc cách cay đắng. 2 Người cũng đi đến tận trước cửa vua; vì ai mặc cái bao, bị cấm không cho vào cửa của vua. 3 Phàm trong mỗi tỉnh, nơi nào mạng lịnh vua và chiếu chỉ người đã đến, thì trong dân Giu-đa bèn có sự thảm sầu, kiêng cữ ăn, khóc lóc, và kêu van; lại có nhiều người lấy bao và tro làm giường mình.
4 Các nàng hầu bà Ê-xơ-tê và những hoạn quan bà đều đến thuật lại sự ấy cho bà; hoàng hậu bèn buồn rầu lắm, gởi quần áo cho Mạc-đô-chê mặc, để lột bao khỏi mình người; nhưng người không khứng nhận. 5 Bấy giờ bà Ê-xơ-tê gọi Ha-thác, một hoạn quan của vua, mà vua đã đặt hầu chực bà, rồi biểu người đi đến Mạc-đô-chê hỏi cho biết có việc gì, và nhân sao đã có vậy. 6 Ha-thác bèn đi ra đến Mạc-đô-chê tại nơi phố thành ở trước cửa vua. 7 Mạc-đô-chê thuật lại mọi điều đã xảy đến mình, và số bạc Ha-man đã hứa đóng vào kho vua đặng có phép tuyệt diệt dân Giu-đa. 8 Người cũng đưa cho hoạn quan một bổn sao lục chiếu chỉ đã truyền ra tại Su-sơ đặng tuyệt diệt dân Giu-đa, để hoạn quan chỉ cho bà Ê-xơ-tê xem và biết, cùng biểu người khuyên bà vào cùng vua, trước mặt vua nài xin ơn vua và cầu khẩn giùm cho dân tộc mình. 9 Ha-thác bèn trở về thuật lại cho bà Ê-xơ-tê mọi lời của Mạc-đô-chê. 10 Bấy giờ bà Ê-xơ-tê nói với Ha-thác, và sai người nói lại với Mạc-đô-chê rằng: 11 Các thần bộc và dân chúng các tỉnh của vua đều biết rằng hễ ai, bất luận nam hay nữ, vào cùng vua tại nội viện, mà không được lịnh vời thì ai đó theo luật đã định tất phải bị xử tử đi, miễn là được vua giơ cây phủ việt vàng ra, thì mới sống; nhưng đã ba mươi ngày rày tôi không được vời vào cung vua.
12 Người ta thuật lại cho Mạc-đô-chê các lời của bà Ê-xơ-tê. 13 Mạc-đô-chê biểu đáp lại cùng bà Ê-xơ-tê rằng: Chớ thầm tưởng rằng ở trong cung vua, ngươi sẽ được thoát khỏi phải hơn mọi người Giu-đa khác; 14 vì nếu ngươi làm thinh trong lúc nầy đây, dân Giu-đa hẳn sẽ được tiếp trợ và giải cứu bởi cách khác, còn ngươi và nhà cha ngươi đều sẽ bị hư mất; song nào ai biết rằng chẳng phải vì cớ cơ hội hiện lúc nầy mà ngươi được vị hoàng hậu sao? 15 Bà Ê-xơ-tê bèn biểu đáp lại cùng Mạc-đô-chê rằng: 16 Hãy đi nhóm hiệp các người Giu-đa ở tại Su-sơ, rồi hãy vì tôi kiêng cữ ăn trong ba ngày và đêm, chớ ăn hay uống gì hết; tôi và các nàng hầu tôi cũng sẽ kiêng cữ ăn nữa; như vậy, tôi sẽ vào cùng vua, là việc trái luật pháp; nếu tôi phải chết thì tôi chết.

Ê-xơ-tê 3:5-4:16

Book_of_Esther_Chapter_9-5_(Bible_Illustrations_by_Sweet_Media)

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Có những điểm tương đồng trong hai câu chuyện trên đây. Những hành động nào mà những người Canh-đê và Ha-man đã làm để tìm cách tiêu diệt các bạn của Đa-ni-ên và tuyển dân? Mạc-đô-chê và ba bạn trẻ Hê-bơ-rơ đã từ chối không thực hiện điều gì? Loại chiếu chỉ nào mà cả hai vị vua trên đã ký? Ba bạn trẻ Hê-bơ-rơ và Ê-xơ-tê đã đầu phục Đức Chúa Trời ở cấp độ nào? Trọn vẹn hay chỉ một nửa?

GIÁ PHẢI TRẢ CHO SỰ ĐẦU PHỤC HOÀN TOÀN

Nói về sự đầu phục hoàn toàn dễ hơn là thể hiện nó ra bằng hành động. Chúa Giê-su đã phán dạy rõ ràng về điều này. Nối kết đời sống của bạn với mục đích của TRỜI là một điều ý nghĩa, nhưng cái giá để thực hiện điều đó không rẻ tiền chút nào. Nó đòi hỏi bạn phải trả giá, phải hy sinh và không giữ lại cho chính mình điều gì. Chúa Giê-su đã giải thích bài học này cho các môn đồ.

23 Đoạn, Ngài phán cùng mọi người rằng: Nếu ai muốn theo ta, phải tự bỏ mình đi, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo ta. 24 Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, còn ai vì cớ ta mất sự sống, thì sẽ cứu. 25 Nếu ai được cả thiên hạ, mà chính mình phải mất hoặc hư đi, thì có ích gì? 26 Vì nếu ai hổ thẹn về ta và lời ta, thì Con người sẽ hổ thẹn về họ, khi Ngài ngự trong sự vinh hiển của mình, của Cha, và của thiên sứ thánh mà đến.

Lu-ca 9:23-26

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Khi Chúa Giê-su phán bảo các môn đồ “vác thập tự giá mỗi ngày”, Ngài có ý muốn nói gì? Tại sao Chúa Giê-su dạy rằng “ai vì cớ ta mất sự sống, thì sẽ cứu”?

NIỀM CẢM HỨNG CỦA CÁC THÁNH TỬ ĐẠO

Ê-tiên là thánh tử đạo đầu tiên của hội thánh thời Tân Ước. Ông bị kẻ thù giết chết vì bảo vệ niềm tin của mình. Ông có một vai trò quan trọng trong chức vụ rao giảng Phúc âm của hội thánh đầu tiên. Cái chết của Ê-tiên khởi đầu cho một làn sóng bách hại các Cơ đốc nhân trong thế kỷ thứ nhất. Ê-tiên đã bày tỏ một tấm gương đầu phục hoàn toàn cho Phúc âm của Chúa Giê-su.

8 Ê-tiên được đầy ơn và quyền, làm dấu kỳ phép lạ rất lớn trong dân. 9 Nhưng có mấy hội viên của nhà hội gọi là nhà hội của bọn được tự do, với những người quê ở Sy-ren, người quê ở A-léc-xan-đơ, cùng người Giu-đa ở xứ Si-li-si và xứ A-si, nổi lên mà cãi lẫy cùng Ê-tiên. 10 Song chúng không chống lại nổi với trí khôn người cùng với Đức Thánh Linh, là Đấng người nhờ mà nói, 11 bèn xui xiểm mấy người đặng nói rằng: Chúng ta đã nghe người nói ra những lời phạm đến Môi-se và Đức Chúa Trời. 12 Chúng xúi dân sự, các trưởng lão và các thầy thông giáo, rồi xông vào người, dùng sức mạnh bắt và điệu đến trước tòa công luận. 13 Chúng đặt ra những kẻ chứng dối, nói rằng: Người nầy hằng nói những lời phạm đến nơi thánh và luật pháp. 14 Vì chưng chúng ta đã nghe người nói rằng Jêsus ở Na-xa-rét nầy sẽ phá nơi đây và đổi tục lệ mà Môi-se đã truyền lại cho chúng ta. 15 Bấy giờ, phàm những người ngồi tại tòa công luận đều ngó chăm Ê-tiên, thấy mặt người như mặt thiên sứ vậy.

Công vụ 6:8-15

stephen

Ê-tiên có một cơ hội cuối cùng để tự bảo vệ mình, nhưng ông đã không nói điều gì để bảo vệ chính ông. Ông tiếp tục rao giảng về Chúa Giê-su cho đến chết. Hãy ghi nhận những cụm từ mà Ê-tiên sử dụng đầy can đảm và mạnh mẽ trong thông điệp cuối cùng của ông .

51 Hỡi những người cứng cổ, lòng và tai chẳng cắt bì kia! Các ngươi cứ nghịch với Đức Thánh Linh hoài; tổ phụ các ngươi thế nào, thì các ngươi cũng thế ấy! 52 Há có đấng tiên tri nào mà tổ phụ các ngươi chẳng bắt bớ ư? Họ cũng đã giết những người nói tiên tri về sự đến của Đấng Công bình; và hiện bây giờ chính các ngươi lại đã nộp và giết Đấng đó; 53 các ngươi đã nhận luật pháp truyền bởi các thiên sứ, nhưng không giữ lấy!
54 Chúng nghe những lời đó, thì giận trong lòng, và nghiến răng với Ê-tiên. 55 Nhưng người, được đầy dẫy Đức Thánh Linh, mắt ngó chăm lên trời, thấy sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Jêsus đứng bên hữu Đức Chúa Trời; 56 thì người nói rằng: Kìa, ta thấy các từng trời mở ra, và Con người đứng bên hữu Đức Chúa Trời. 57 Bấy giờ, chúng kêu lớn tiếng lên, bịt lỗ tai lại, cùng nhau chạy a lại, 58 kéo người ra ngoài thành, rồi ném đá người. Các kẻ làm chứng lấy áo xống mình để nơi chân một người trẻ tuổi kia tên là Sau-lơ. 59 Chúng đang ném đá, thì Ê-tiên cầu nguyện rằng: Lạy Đức Chúa Jêsus, xin tiếp lấy linh hồn tôi. 60 Đoạn, người quì xuống, kêu lớn tiếng rằng: Lạy Chúa, xin đừng đổ tội nầy cho họ! Người vừa nói lời đó rồi, thì ngủ.

Công. 7:51-60

“Một người trẻ tuổi kia tên là Sau-lơ” chính là sứ đồ trứ danh Phao-lô sau này. Khi Phao-lô gặp Chúa Giê-su, ông đã hoàn toàn đầu phục chính mình cho Ngài. Và cuối cùng Phao-lô cũng trở thành một thánh tử đạo. Vị sứ đồ này không sợ hãi khi đối diện với sự khủng bố và cái chết ở phía trước.

Nhưng người trả lời rằng: Anh em làm chi mà khóc lóc cho nao lòng tôi? Vì phần tôi sẵn lòng chẳng những để bị trói thôi, lại cũng sẵn lòng vì danh Đức Chúa Jêsus chịu chết tại thành Giê-ru-sa-lem nữa

Công. 21:13

Sau khi bị bắt ở Giê-ru-sa-lem, Phao-lô đã trải qua những năm tháng tù đày tại Rô-ma. Chúa Giê-su đã phán dạy rằng khi đánh mất sự sống mình vì cớ Tin Lành, chúng ta sẽ tìm lại được. Nói một cách khác đời sống của chúng ta sẽ không có ý nghĩa cho đến khi chúng ta dâng nộp nó cho Đức Chúa Trời với sự đầu phục hoàn toàn. Sự thỏa lòng thực sự chỉ có khi chúng ta sống vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, có nghĩa là sống đẹp lòng Ngài. Đầu phục chính mình cho mục đích của TRỜI là mục tiêu tối hậu của đời sống Phao-lô. Còn bạn thì sao?

 

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Câu chuyện của nhân vật nào trong chương này truyền cảm hứng cho bạn nhiều nhất? Sa-đơ-rắc, Mê-sác, A-bết-nê-gô, Ê-xơ-tê, Ê-tiên hay Phao-lô? Tại sao?

12 Hỡi anh em, tôi muốn anh em biết rằng điều xảy đến cho tôi đã giúp thêm sự tấn tới cho đạo Tin lành, 13 đến nỗi chốn công đường và các nơi khác đều rõ tôi vì Đấng Christ mà chịu xiềng xích. 14 Phần nhiều trong anh em nhân tôi bị xiềng xích mà có lòng tin rất lớn trong Đấng Christ, dám truyền đạo Đức Chúa Trời chẳng sợ hãi gì.

Phi-líp 1:12-14

19 Vì tôi biết rằng nhờ anh em cầu nguyện, và nhờ Thánh Linh của Đức Chúa Jêsus Christ giúp đỡ, thì điều nầy sẽ trở làm ích cho sự rỗi tôi. 20 Tôi có lòng trông cậy chắc chắn nầy, việc chi tôi cũng chẳng hổ thẹn cả, nhưng bao giờ cũng thế, tôi nói cách tự do mọi bề, như vậy, dầu tôi sống hay chết, Đấng Christ sẽ được cả sáng trong mình tôi. 21 Vì Đấng Christ là sự sống của tôi, và sự chết là điều ích lợi cho tôi vậy.

Phi-líp 1:19-21

 

CÂU HỎI THẢO LUẬN

Câu chìa khóa của chương này: “Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em.” Những câu chuyện của Sa-đơ-rắc, Mê-sác, A-bết-nê-gô, Ê-xơ-tê cho chúng ta thấy họ đã dâng chính mình làm một của lễ sống và thánh, để thờ phượng TRỜI như thế nào?

Còn đối với Ê-tiên và Phao-lô, hai người này đã chết cho niềm tin của họ. Bạn nghĩ câu chìa khóa của chương này có ý nghĩa gì cho chúng ta hôm nay khi mà nếp sống thờ phượng của chúng ta không bị đe dọa hay khủng bố?

NIỀM TIN CỦA CHÚNG TA

Quyết định dâng hiến chính mình cho mục đích của Đức Chúa Trời phải là một hành động được thực hiện mỗi ngày. Chúa Giê-su đã truyền bảo cho các môn đồ vác thập tự giá mình và theo Ngài mỗi ngày. Đức Chúa Trời trông đợi chúng ta thực hành điều này. “Dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh” phải là hành động thường nhật của tất cả các tín nhân. Cảm tạ ơn Trời, chúng ta tìm được niềm cảm hứng và sự khích lệ từ những anh hùng đức tin trong Kinh Thánh như Sa-đơ-rắc, Mê-sác, A-bết-nê-gô, Ê-xơ-tê, Ê-tiên, Phao-lô và nhiều người khác.

book

Translated by Huong Di   

Trả lời

Hướng Đi Ministries Hướng Đi Ministries
9/10 1521 bình chọn