Hùng năm nay 5 tuổi. Nó có thể chạy nhảy, đi chơi một mình trong xóm không cần người lớn chăm sóc.
Một buổi trưa hè oi ả ở miền Nam. Hùng ra khỏi nhà ngồi dưới bóng mát một bụi tre. Nó đang nghịch với những cái ống tiêm thuốc mà một ai đó vứt ở lùm tre sau khi đã qua sử dụng. Bất thình lình nó bóp mạnh vào một cái ống tiêm. Máu tuôn ra lai láng từ những ngón tay nó sau một tiếng “rốp” giòn giã. Hùng vội vàng chạy về nhà. Mọi người thất kinh: “Hùng, mày làm sao thế?” Nó vừa khóc vừa trả lời: “Anh Ninh con ông Tám lấy chai bể đâm vào tay con”. Thật không ngờ một thằng nhỏ như thế lại có thể nói dối ngon lành!
Anh Hai của Hùng vốn thương đứa em trai. Không cần suy xét gì cả chạy ra ngoài xóm tìm thằng Ninh. Anh Hai của nó tìm thấy thằng Ninh đang ngồi chơi một mình sau hè của một người hàng xóm. “Nè, thằng kia tại sao mầy lấy chai bể đánh em của tao?”Anh Hai của Hùng cao giọng hỏi.
“Dạ thưa anh, em có đánh nó bao giờ đâu”. Ninh thảng thốt trả lời.
“Nè, thằng này láo. Tao cho mầy một trận”. Thế là Ninh tự dưng bị lãnh mấy cú bạt tai từ anh Hai. Nó tối sầm mặt mũi, nổ đom đóm mắt. Hai gò má sưng vù, đỏ tía.
Ninh lầm lũi đi về nhà. Nó gạt nước mắt, cố gắng không để cho người khác thấy nó vừa bị đánh. Ông Tám, ba của Ninh vốn là một người nông dân phúc hậu nhìn thấy, liền hỏi:
“Có chuyện gì vậy Ninh. Ai đã đánh con?”
“Anh Hai của thằng Hùng tự dưng đánh con thế này đây”.
Ông Tám đi thẳng đến nhà cha mẹ của thằng Hùng. Ông nhẹ nhàng phân trần:
“Thằng Ninh con tôi không hề đánh thằng Hùng.”
Cha của Hùng đáp lại:
“Có lẽ nào con trai của tôi lại bịa chuyện sao?”
Mọi người trong gia đình cũng phụ họa theo lời ông:
“Đúng rồi, đời nào một đứa con nít lại vu oan cho người khác”.
Không biện luận được thêm lời nào khác, ông Tám yên lặng trở về nhà. Ông cũng phân vân không biết con trai của mình có đánh thằng Hùng hay không! Nếu con ông không đánh thì tại sao thằng bé kia lại đổ tội cho nó? Có lẽ sự thật này chỉ có hai thằng Ninh và Hùng biết mà thôi.
Từ ngày đó – cái ngày mà con trai ông Tám bị người khác đánh không rõ nguyên nhân đến ngày ông chết đi là 12 năm. Trong 12 năm cuối đời ông Tám cũng không biết sự thật về câu chuyện đó như thế nào. Ông đành phải ôm câu hỏi này xuống mồ mà không biết được câu trả lời nằm ở đâu. Thằng Ninh có đánh thằng Hùng hay không?
Trên đây là truyện ngắn của bé Yến đăng trên tờ báo tường của lớp 7 A Trường Trung học cơ sở Trần Hưng Đạo, Huyện Thống Nhất Tỉnh Đồng Nai. Sau khi tờ báo tường được trình làng khoảng vài tuần, cô giáo chủ nhiệm lớp 7A gặp bé Yến:
-Ý tưởng nào cho em viết được câu chuyện đó?
-Thưa cô, đây là câu chuyện có thật vì khi nó xảy ra em vô tình có mặt ở đó và quan sát từ đầu tới cuối.
Cô giáo Hạnh mỉm cười thú vị:
-Té ra là thế!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Mười năm sau đó tờ báo này đã phai màu nhưng vẫn còn được lưu giữ trong nhà kho của Trường Trung học. Một ngày kia bác bảo vệ dọn dẹp nhà kho và ông cầm tờ báo lên:
-Ồ , một tờ báo tường của lớp 7 A cách đây 10 năm.
Bác bảo vệ cầm tờ báo lên và tình cờ ông đọc một cách thích thú bài viết của Trần Thị Hoàng Yến. Đọc xong ông lẩm nhẩm:
-Trần Thị Hoàng Yến bây giờ là biên tập viên của Đài Truyền Thanh Huyện đây mà!
Một cách cẩn thận bác bảo vệ gấp tờ báo lại. Trong đầu ông đang có một ý nghĩ…
Hai tuần sau ông tìm đến nhà riêng của Hoàng Yến:
– Em là tác giả của bài báo này?
– Dạ vâng.
Ông bảo vệ ngồi xuống một cách lịch sự và bắt đầu câu chuyện với Hoàng Yến:
– Em biết đấy, bản chất của con người là nói dối. Một đứa nhỏ không cần ai dạy tự nhiên nó cũng biết nói dối giống như trong câu chuyện của em. Thế giới này sẽ trở thành một hành tinh dối trá khi mà mọi người đều nói dối. Thế nhưng điều may mắn là trên thế giới này vẫn còn có những con người biết nói lên sự thật. Có một cách để con người được giải phóng ra khỏi sự nói dối – đó là tiếp nhận Chúa Jesus Christ làm Cứu Chúa của mình. Hoàng Yến tròn xoe mắt:
-Bây giờ mọi người chung quanh cháu đều nói dối. Thậm chí có người còn nói là: Không nói dối không tồn tại được trong cái bối cảnh hôm nay. Đôi khi những người nói thật bị cô lập và trở nên không giống ai. Trong một số trường hợp mọi người phải cùng nhau nói dối để nhận được một lợi ích nào đó. Cháu cũng được biết là: Nếu lời nói dối được lập đi lập lại một trăm lần, mọi người sẽ tin nó là lời nói thật.
Bác bảo vệ ôn tồn:
-Bác hiểu những điều cháu nói. Dĩ nhiên cháu là biên tập viên của một Đài truyền thanh thì những gì cháu nói có lẽ phản ánh tiếng nói chung của xã hội hôm nay. Nhưng vẫn còn một phương thuốc chữa lành cho căn bệnh trầm kha này: Đó là ánh sáng của Phúc Âm. Khi ánh sáng này đến nơi đâu thì nơi đó được giải phóng ra khỏi sự dối trá. Thực ra đây chính là quyền năng của Tin Lành. Sứ mạng của Tin Lành là cứu con người tội lỗi ra khỏi biển đời ô tội, trong đó có sự dối trá. Chúa Jesus có thể làm được điều đó trong đời sống của bất cứ ai tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa. Bác mời gọi cháu hãy tiếp nhận Chúa Jesus Christ làm Cứu Chúa của cháu.
Hoàng Yến cắt ngang lời bác bảo vệ:
-Bác ơi, hãy thực tế một chút. Nếu cháu trở thành Cơ đốc nhân thì bát cơm của cháu sẽ bị vỡ. Ai sẽ nuôi cháu bây giờ? Có thể là cháu muốn trở nên môn đệ của Chúa nhưng nghề nghiệp của cháu sẽ như thế nào đây. Bác biết đấy, một khi cháu đi nhà thờ Tin Lành thì điều đó đồng nghĩa với chuyện cháu sẽ bị mất việc. Rồi tương lai của cháu?…
Một chút suy nghĩ, bác bảo vệ trầm ngâm:
– Bác sẽ cầu nguyện cho tương lai của cháu kể từ hôm nay. Chúa Jesus đã dạy trong sách Tin Lành Giăng: Các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ buông tha các ngươi (Giăng 8:32). Thực ra chính Chúa Jesus là Lẽ thật. Khi cháu nhận biết Ngài, cháu sẽ được giải phóng ra khỏi ngục tù của sự dối trá. Tương lai đời đời của cháu tùy thuộc vào điều này: Cháu có nhận biết Chúa Jesus hay không?
–
Bác bảo vệ tặng cho Hoàng Yến một quyển Tân Ước và một truyền đạo đơn: Người Việt Nam với Đạo Tin lành, rồi nhẹ nhàng ra về.
Hai tuần sau đó.
Hoàng Yến trở thành một Cơ đốc nhân. Thời gian đầu cô gái này bị bách hại từ nhiều phía, nhưng cuối cùng cô đã đứng vững bảo vệ giá trị vững chắc của Phúc Âm nhờ ân điển Chúa.
Trong một buổi nhóm của thanh tráng niên tại một Hội Thánh Tin lành ở Quận 8, Sài Gòn, Hoàng Yến đã làm chứng về cuộc đời mình như sau:
– Sau khi bác bảo vệ của trường học giới thiệu Chúa Jesus cho tôi, tôi đã không tài nào ngủ được trong suốt một tuần lễ. Từ sâu xa trong lòng tôi muốn sống làm một con người chân thật. Tôi cần một quyền năng siêu nhiên giải phóng tôi ra khỏi sự dối trá. Tôi bắt đầu đọc bốn sách đầu tiên của Tân Ước. Và thật lạ lùng, sau hai tuần suy nghĩ đắn đo, tôi đi đến một quyết định là: tiếp nhận Chúa Jesus làm Cứu Chúa thì dễ dàng hơn là từ chối Ngài. Ngay trong đêm hôm đó tôi đã bật dậy quì gối tại trên giường của mình và cầu nguyện với Chúa: “Lạy Cha thiên thượng, con là một tội nhân. Từ trước đến nay con không có Ngài, nhưng bây giờ con cần Ngài. Con xin mở rộng lòng con mời Ngài bước vào làm chủ cuộc đời con và trở thành Cứu Chúa của con. Xin Chúa giúp con trở nên một con người chân thật. Xin tha tội cho con về những năm tháng lầm lạc trước đây và thực hiện quyền năng biến đổi của Ngài trên cuộc đời con. Cám ơn Ngài đã chết trên thập giá để đền tội cho con. Con cầu nguyện trong Danh của Chúa Jesus Christ. Amen.”
Vượt qua những bắt bớ trong thời gian đầu, Hoàng Yến đã chọn Chúa Jesus làm Cứu Chúa và trả giá cho niềm tin của mình. Sau khi tin Chúa cô không còn theo đuổi nghề nghiệp trước đây nữa. Đức Chúa Trời nhân từ đã mở đường cho cô tìm được một việc làm khác phù hợp với khả năng của cô tại Sài Gòn. Cô trở nên một nhân chứng sống động cho quyền năng biến đổi của Phúc Âm. Và một điều làm cho Hoàng Yến vui mừng là cô đã có thể sống một đời sống chân thật, không còn cư trú trong sự dối trá nữa. Không lâu sau khi tin Chúa cô đã ghi danh theo học một chương trình Thần học. Hoàng Yến chia sẻ với các bạn học cùng khóa học Kinh Thánh: “Tôi đang chuẩn bị để viết một quyển sách với chủ đề: Thoát Khỏi Sự Dối Trá. Và cô nói thêm: “Nếu có nhiều người sống trong sự chân thật thì trái đất này sẽ trở nên xinh đẹp hơn”.
TƯỜNG VI
TƯỜNG VI
Cuộc thi viết truyện ngắn VCNT 2013